Đỗ Toa không trả lời.
Theo quy tắc, cô đã trả lời xong hai câu hỏi vào bữa trưa.
Thật ra dù cô ta không đáp thì Kỷ Vô Hoan cũng đoán được nguyên nhân.
Giống giá truyền dịch và giường đơn, nơi này vẫn tồn tại một ít đồ vật chân thật, sự tồn tại của Đỗ Toa có lẽ cũng thế, chỉ là không biết vì sao, cô không thể ra khỏi phòng bếp.
“Thì ra là thế”.
Tuy trước đó họ đã đoán được phần nào, nhưng nghe tận tai cả câu chuyện vẫn muốn cảm thán.
Lâm Cương thở dài: “Đứa nhỏ này đáng thương quá”.
Vừa sinh ra đã bị mẹ ruột của mình giết chết.
Nghĩ lại, thật ra người mẹ càng đáng thương, rõ ràng chẳng làm gì cả nhưng lại nhận lấy kết quả như thế.
Lý Liên đồng ý, lòng đầy căm phẫn: “Đúng vậy, tên cặn bã ngoại tình kia là người đáng chết nhất!”
Trong cửa sổ đen ngòm, Đỗ Toa chầm chậm đáp: “Chồng cô ấy đã chết, không lâu sau khi Văn Trân được đưa đến bệnh viện đã gấp gáp muốn đi du lịch với bồ nhí, hai người chết do tai nạn xe cộ, hắn ta chết rất thảm, lăn từ trên núi xuống, đá tảng nghiền nát tứ chi, mấy giờ sau mới chết, nghe nói trên thi thể hắn có dấu tay màu đen”.
Lý Liên vui sướng vỗ tay: “Đáng đời, báo ứng!”
Kỷ Vô Hoan nghĩ, NPC của cái thế giới kinh dị này cũng mê tám chuyện thế à?
Lâm Cương hỏi: “Vậy giờ chúng ta làm gì?”
“Ăn cơm, sau đó tìm đủ các khối thi thể”.
Lâm Cương: “Nhưng có một khối trong phòng quái vật đấy”.
Kỷ Vô Hoan sờ vành tai, nhìn Nhiếp Uyên: “Đêm nay lại nhốt cô ta lần nữa”.
Lâm Cương nhớ đến sự việc tối qua liền run rẩy một chút: “Lại nữa?”
Kỷ Vô Hoan mỉm cười: “Trước lạ sau quen mà”.
Kỷ Vô Hoan cướp được hai túi thịt kho cuối cùng của Lâm Cương, hân hoan chạy ra hoa viên, tính ngồi hít thở chút không khí trong lành.
Kết quả khi đến gần hoa viên đã nghe được tiếng cãi vã của hai người đàn ông.
“Lý Tề, mẹ nó rốt cuộc mày là người của tổ chức nào?”
“Anh Vương! Tôi nào có tổ chức gì đâu, tôi là người mới mà, tôi đã cho mấy người xem ảnh chụp khối Rubik của tôi rồi!”
“Mẹ nó mày còn giả vờ? Nếu chỉ là khối Rubik một mặt thì sao độ khó lại cao như vậy?!” Mặt sẹo giận dữ mắng: “Tống Thiến chết rồi! Đạo cụ giữ mạng chưa kịp dùng đã chết mất, quái vật ở mặt thứ nhất của khối Rubik không có khả năng làm được chuyện này, thời gian đã qua hơn nửa, ngoài việc biết phương pháp tìm đứa bé và nơi này là bệnh viện, manh mối khác đều mơ hồ, ả nữ chủ nhân đáng chết kia, hỏi gì cũng chỉ biết giả ngu!”
Thật ra ngày đầu đến đây họ đã biết nơi này là bệnh viện, trước tiên lấy đi manh mối có giá trị, thậm chí còn che giấu chúng, nhưng cũng vì vậy mà tự nghĩ sai.
Họ cho rằng ở đây trước kia là bệnh viện, đã có việc kinh khủng nào đó xảy ra nên làm tất cả mọi người nơi này biến thành quái vật, nghĩ rằng nữ chủ nhân là người hiểu rõ chân tướng, cũng là người đã sống sót, vì bị hoảng sợ quá mức nên mới trở nên điên điên khùng khùng như bây giờ.
Nhưng dù họ có bỏ công sức kiểu gì cũng không moi được tin tức hữu ích nào từ miệng cô ta.
Lý Tề bị mặt sẹo túm cổ áo không thở nổi, cố gắng giãy dụa: “Anh Vương, buông tay đã, tôi không lừa anh, tôi sao dám lừa anh! Ai mà không biết tổ chức Thiên Khải của các anh? Tôi lừa anh cũng có ích gì? Anh chết tôi cũng chết chắc, anh bình tĩnh đã, tôi thề tôi thật sự không lừa anh!”
Có lẽ vì Lý Tề thề thốt son sắt quá, mặt sẹo buông tay, cười lạnh: “Được, có cho mày cũng không dám, nếu mày không gạt tao thì chỉ còn một khả năng, trong đám tay mới kia có ẩn một người chơi cũ, còn là người chơi có trình độ cực cao, nếu không độ khó sẽ không bị kéo lên nhiều như vậy!”
Mặt sẹo dần bình tĩnh lại, tự hỏi một chốc đã chọn được nhân vật khả nghi: “Nhất định là ba tên kia! Hôm qua không biết chúng dùng đạo cụ gì trói được Đỗ Toa rồi lấy chìa khoá, hôm nay còn hại chết Tống Thiến”.
Nói đến đây mặt sẹo nghiến răng: “Xem ra, có lẽ giờ manh mối bọn nó biết còn nhiều hơn so với chúng ta”.
Lý Tề vội hỏi: “Chúng ta làm gì bây giờ?”
Ngữ khí mặt sẹo hung ác: “Diệt trừ chúng, sau đó lấy manh mối của chúng, từ đó đến sáng mai vẫn còn mấy tiếng, chúng ta nhất định có thể qua màn”.
Giống dân cờ bạc đang điên cuồng, gã đã mất một đồng minh, nếu còn không đạt được khen thưởng hạng nhất của màn này thì hành động bán mạng của gã đến giờ sẽ trở nên vô nghĩa.
“Nhưng giết người trong trò chơi sẽ bị trừ điểm cơ mà?”
“Ai nói tao phải đích thân ra tay?” Mặt sẹo cười lạnh: “Còn phải cảm ơn chúng nó cho tao ý tưởng mượn đao giết người đấy”.
Kỷ Vô Hoan bình tĩnh dựa lên cửa gặm thịt kho, nghe được tiếng chân khẽ khàng mới phát hiện Nhiếp Uyên đi đến, cũng không biết anh đã nghe được bao nhiêu.
Trông ánh mắt hung tàn của anh mà xem, hơi bị dữ luôn.
Kỷ Vô Hoan ngăn anh lại, biếng nhác nói: “Đừng vội, đêm nay sẽ dạy chúng cách làm người”.
Nhiếp Uyên tóm lấy tay Kỷ Vô Hoan, giơ lên cái móng vuốt có ý đồ trét dầu mỡ lên người mình: “Học sinh tiểu học à?”
“Viên Viên cậu đang lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!” Kỷ Vô Hoan trợn mắt, nói dối: “Tay tôi không dính dầu”.
Thấy Nhiếp Uyên đang nhìn mình như nhìn tên ngốc, vô cùng khinh bỉ, Kỷ Vô Hoan khó chịu, chợt chu môi, nhanh như chớp hôn cái chụt lên mu bàn tay Nhiếp Uyên.
Sau đó nghiêm túc nói: “Này mới là bôi dầu nè”.
Nhiếp Uyên nháy mắt hoá đá, thanh niên cười hì hì, rút tay về rồi ôm túi thịt kho lủi đi, chạy đến đại sảnh mới phát hiện vậy mà Nhiếp Uyên không bùng nổ đuổi theo cậu.
“Ầy, hình như Viên Viên thay đổi rồi”.
Sao lại trở nên dễ bắt nạt như vậy.
Ai quen biết Nhiếp Uyên đều sẽ gọi anh là đại ma vương, mà trong mắt Kỷ Vô Hoan thì Nhiếp Uyên chỉ là một con chó điên, đụng một tẹo là xù lông tưng bừng, xù lông rồi thì sẽ đuổi theo người ta mà cắn.
Đặc biệt là khi còn nhỏ, Kỷ Vô Hoan chống đỡ không nổi thì chạy vào nhà, chỉ cần trốn sau lưng ông nội Nhiếp, khóc rưng rức: “Ông Nhiếp, Viên Viên nại bắt nạt con nồi kìa!” Sau đó có thể ngồi xem Nhiếp Uyên ăn đòn đến khóc.
(*) Đây thật sự là bé Kỷ khóc nói ngọng đấy, không phải sai chính tả
Tuy không biết vì sao Nhiếp Uyên bỗng như bị ‘đột biến gien’, nhưng đã vậy rồi thì Kỷ Vô Hoan chắc chắn sẽ nắm bắt cơ hội này.
Cậu muốn nhân dịp này mà chọc Viên Viên một phen!
Trong lúc đó, Nhiếp Uyên đang đứng như tượng, nhìn dấu môi bóng dầu trên mu bàn tay, đơ cả người.
Anh bỗng thấy bản thân hơi kì lạ.
Hoặc nên nói là, khi tỉnh lại, ngay giây phút Nhiếp Uyên nhìn thấy Kỷ Vô Hoan thì có vài thứ đã lặng lẽ thay đổi.
Sau bữa trưa, hoạt động tìm thi thể tiếp tục, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên nằm trong phòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm qua cả hai đã trải nghiệm sức mạnh khủng khiếp của quái vật, không dám thiếu cảnh giác.
Đến thời gian dùng cơm tối, bốn người Kỷ Vô Hoan cố ý đợi mặt sẹo và Lý Tề đi rồi mới đến trước cửa sổ phòng bếp đặt câu hỏi.
“Đỗ Toa, xin hỏi, chúng tôi phải làm gì mới có thể rời khỏi đây?”
“Làm Văn Trân tỉnh táo lại, khiến cô ấy tự ý thức được con của mình đã tử vong”.
Quả nhiên, nhiệm vụ hệ thống tuyên bố là tìm được đứa trẻ và điều tra rõ sự thật.
Thiếu một thứ cũng không được.
“Trong mắt Văn Trân, sự tồn tại của chúng tôi là gì?”
Buổi chiều lúc nghỉ ngơi, Kỷ Vô Hoan đã tự hỏi vấn đề này, mặc kệ cô ấy có phân biệt được Đỗ Toa thật giả hay không, nhưng nếu cô ta đã biết bọn họ được Đỗ Toa – phiên bản quái vật máu trắng -mời đến, thì vì sao cô ta lại biểu hiện bình tĩnh như vậy?
Đỗ Toa trả lời: “Tư duy của bệnh nhân tâm thần không thể luôn rõ ràng như vậy, trong mắt cô ấy chỉ có con mình là quan trọng nhất, những thứ khác cô ấy chẳng thèm để ý đâu”.
Kỷ Vô Hoan hiểu rõ, trừ khi đụng đến đứa con của mình, nếu không Văn Trân cũng lười chú ý đến bất cứ thứ gì.
Có nghĩa là, nếu Văn Trân cho rằng việc họ muốn mang theo cô rời đi thế giới này là muốn khiến cô rời xa đứa con của mình, khẳng định cô ta sẽ lại phát điên.
Đêm nay họ không chỉ phải đề phòng Đỗ Toa, mà còn có Văn Trân.
Hỏi xong hai vấn đề, Lâm Cương và Lý Liên bưng đồ ăn chuẩn bị rời đi, Kỷ Vô Hoan vẫn đứng trước cửa sổ, đột nhiên cong lưng, chớp chớp mắt, miệng như bôi mật, ngọt ngào hỏi: “Tiểu thư Đỗ Toa, tôi có thể hỏi thêm một câu không nào?”
Lâm Cương cười, tính bảo cậu đừng quậy.
Nhưng mà đời ấy mà, tự vả luôn tới nhanh như gió.
Đỗ Toa: “Cậu hỏi đi”.
Lâm Cương, Lý Liên:???
Ê nè, thân làm NPC có thể chơi vậy được hả, nguyên tắc đâu?! Trai đẹp chớp mắt vài cái đã đồng ý rồi?
————
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ – may mắn – vạn nhân mê – Lầy: Chị ơi chị dẫn tụi em qua màn luôn nha!
Đỗ Toa: Ô kê luôn.
Xong, cả nhà giải tán! (ấy đùa thôi)
Da Da: Nhìn Viên Viên cứ quái quái thế nào ý nhỉ, sao mà dễ bắt nạt vậy!
Viên Viên: Sao mình cứ quái quái ấy nhỉ, cứ muốn….
(nhìn về phía Da Da)
Jan có lời muốn nói:
Tui không tin Kỷ Lầy chơi được chiêu sắc dụ này với Văn Trân, cá mười túi thịt kho!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...