Chuyện kể rằng ở một vùng đất xa xôi nào đó, vào cái thời mà người ta vẫn còn có thể bay lượn như chim nhờ vào thứ gọi là “khinh công” và đao kiếm được vung vẩy múa may quay cuồng suốt ngày, có một kẻ tên là Đoàn Vận được giới nhân sĩ giang hồ gọi là Đại Ma Đầu. Danh xứng với thực, thân phận của hắn là giáo chủ ma giáo nổi tiếng độc ác giết người không gớm tay, quản lý một đám thuộc hạ cũng dữ dằn không kém. Và tất nhiên nếu đã nói về giới hắc đạo thì không thể bỏ qua giới bạch đạo, vốn là kẻ thù trăm năm không chết không thôi.
Đương thời nổi tiếng nhất trong giới bạch đạo không phải là Bạch Vân tiên tử, người được xưng tụng là có võ công xuất quỷ nhập thần, giữ vững vị trí minh chủ võ lâm suốt ba năm liền, mà lại là đệ tử nhỏ tuổi nhất của bà, Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết nổi tiếng không phải vì “trò giỏi hơn thầy”, mà nhờ vào dung mạo tuyệt trần có một không hai. Nghe đồn ai đã từng may mắn được ngắm nhìn gương mặt của nàng đều ngơ ngẩn không quên, cứ ngỡ được gặp tiên nữ chốn nhân gian. Với một người không những đẹp mà còn nổi tiếng với tấm lòng nhân hậu hiếm có thì chẳng ai quan tâm đến mấy thứ vặt vãnh khác, tỷ như cái võ vẽ mèo cào học bao nhiêu năm cũng không tiến triển hay bản tính nhẹ dạ cả tin bị người gạt bao nhiêu lần vẫn không sáng mắt của nàng. Ngược lại mọi người cảm thấy cần phải dốc lòng bảo vệ đóa hoa tinh khiết đơn thuần mang tên Lâm Tuyết này.
Như bao nhiêu câu chuyện thuộc thể loại kiếm hiệp khác, đại hội võ lâm là một món gia vị không thể thiếu, vì đó là chỗ cho quần hùng hội tụ và là nơi ươm mầm cho những mối tình cái nổi cái xẹp. Tất nhiên Lâm Tuyết và Đoàn Vận đã tình cờ gặp gỡ trong lần võ lâm đại hội luận bàn giữa các môn phái này, và khi nàng chỉ mới có xíu xiu rung động trước vẻ đẹp đầy ngang tàng của một giáo chủ ma giáo thì chàng đã bị tiếng sét ái tình đánh cháy khét lẹt, tự nhủ lòng không chiếm được mỹ nhân thề không buông tay. Tiếc thay lúc đó Lâm Tuyết đã có hôn ước với Đoạn Cẩn Vũ, vị sư huynh đồng môn và cũng là thanh mai trúc mã. Đương nhiên với tính tình ngang ngược của một đại ma đầu, Đoàn Vận đâu dễ gì bỏ cuộc như vậy. Hắn ta lập tức ra tay bắt cóc Lâm Tuyết vào ngày tổ chức sinh nhật lần thứ 18 của nàng. Với thứ võ công dù đã học nhiều năm nhưng vẫn chẳng ra ngô ra khoai của Lâm Tuyết, đại ma đầu dễ dàng ôm người đẹp phóng thẳng về ma giáo.
Xưa nay chánh tà bất lưỡng lập, Lâm Tuyết dù bị bắt nhưng vẫn kiên quyết không chịu khuất phục. Ở đó hai người đã có những phút giây đấu tranh tâm lý dữ dội trên giường, khiến trái tim yếu đuối của nữ chính ngày càng xiêu vẹo. Đến một ngày khi nàng tưởng chừng như sắp sửa đầu hàng, Đoàn Vận đột nhiên có việc gấp cần phải rời khỏi, Lâm Tuyết bèn nhân cơ hội bỏ trốn. Nàng chẳng hề mảy may biết rằng, sở dĩ mình có thể đào tẩu một cách thuận lợi như vậy hoàn toàn là nhờ có người âm thầm ra tay giúp đỡ.
Triệu Như Xuân – một ma nữ lừng danh trong giáo phái, vốn đã thầm thương trộm nhớ giáo chủ Đoàn Vận từ lâu. Lúc trước vì e ngại sự hiện diện của giáo chủ nên nàng phải cố kềm nén đau khổ trong lòng, khiến cho ngọn lửa ghen tị càng nung nấu càng rực cháy hừng hực. Tất nhiên Triệu Như Xuân không đời nào bỏ qua cho cơ hội trời ban này, ngay khi thấy Lâm Tuyết chuẩn bị bỏ trốn, nàng đã điều động phần lớn số thị vệ ở cửa Tây, để cho Lâm Tuyết có thể chuồn đi một cách dễ dàng. Ngay sau đó, Triệu Như Xuân liền phát sát thủ đuổi theo trừ khử tình địch. Ai ngờ Lâm Tuyết rơi xuống vách núi, may mắn được người dân trong ngôi làng gần đó cứu sống, sau này lại xuất hiện hoành tráng trước mặt mọi người. Khi biết được nguyên nhân vì sao tình địch của mình vẫn còn sống, Triệu Như Xuân tức điên lên, giận cá chém thớt sai đám thổ phỉ ở gần đấy đến trút giận, mở đầu cho cuộc tàn sát đẫm máu. Ai ngờ hành động mất lý trí này đã làm bại lộ thân phận hung thủ của ả khiến Đoàn Vận biết được, sau liền bị giết một cách tàn nhẫn như lời cảnh cáo cho những kẻ có ý đồ nguy hại tới Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết sau lần đại nạn không chết này tựa như đã thông suốt, quyết định rời đi cùng Đoàn Vận sống đời ẩn dật như lời chàng đã từng thề hẹn với nàng. Đoàn Vận đưa nàng đến một hòn đảo xa xôi có tên Phù Hoa do chàng tình cờ phát hiện lúc trước, hai người ở đó sống với nhau hạnh phúc suốt đời.
Hết
*******
Trên đây là tóm tắt cuộc đời của tôi, cô gái với cái tên nóng hổi vừa ra lò - Trần Thanh Tâm, qua lời kể của một cục vuông màu tím biết bay mang tên NE386.
Nếu có ai thắc mắc tôi xuất hiện ở đâu trong cả câu chuyện có vẻ dài nhưng thật ra rất ngắn kia thì xin mời xem lại mấy chữ “dân làng, cứu sống, là lá la …”, tôi thật sự rất vinh hạnh khi là một thành viên trong ngôi làng rất đỗi nhân hậu ấy, dẫu rằng cái kết của chúng tôi thì chả nhân hậu tí nào.
Hẳn ai đang theo dõi câu chuyện của tôi từ đầu hiện tại cảm thấy rất hoang mang, vì không hiểu nội dung đã lạc đến phương trời nào rồi. Thật ra ban đầu tôi cũng hoang mang lắm, nhưng sau khi lắng nghe và cố gắng tiêu hóa mấy lời giải thích rất ngầu của NE386, tôi cuối cùng cũng đã vén lên bức màn bí ẩn.
Tôi không phải là người.
Ấy ấy, không phải tôi muốn nói chuyện giật gân để gây kích thích đâu, mà đó là sự thật. Tôi vốn dĩ chỉ là một nhân vật tiểu thuyết, là tên truyện chứ không phải địa danh quê quán của tôi.
Ngạc nhiên chưa!
Kể ra cũng lạ, vì đáng lý ra khi nghe được một tin hoang đường thế này, phản ứng bình thường nên là cười khẩy hay bán tín bán nghi mới đúng, thế nhưng kỳ lạ thay tôi lại tin. Hay nói đúng hơn, có lẽ đáp án này đã xuất hiện ở một nơi nào đó sâu trong lòng tôi lâu rồi, chẳng qua lúc đó tôi không thể, hoặc giả là không dám, phá tan lớp sương mù để nhìn rõ thôi.
Cho nên tóm lại, quê hương của tôi là một cuốn truyện mà theo lời giới thiệu trên bảng điều khiển trước mặt thuộc thể loại “Giang hồ - Cổ đại”, xoay quanh mối tình của hai nhân vật chính là Đoàn Vận và Lâm Tuyết. Còn tôi, theo nguyên văn của NE386, là “một nhân vật ngẫu nhiên hình thành ý thức riêng nên trở thành đối tượng được lựa chọn của trò chơi”.
Hay ho hơn, tôi còn được biết lý do vì sao mình chả bao giờ bỏ trốn thành công. Người bạn thông thái NE386 bảo rằng tuy tôi và dân làng chỉ là những nhân vật quần chúng vốn chả quan trọng gì, thế nhưng bản thân ngôi làng lại có liên hệ mật thiết với mạch truyện. Cả hai sự kiện “cứu người” và “bị sát hại làm lộ chân tướng” đều là tình tiết quan trọng nên cho dù tôi có cố gắng cách mấy cũng không thể thay đổi được. Ngược lại vì là một phần của sự kiện nên tôi tuyệt đối không thể bỏ trốn. Ngoài ra nếu cố tình can thiệp sẽ gây ra tình tiết khác, ví dụ như lúc giữ lại tiên nữ mà vẫn nhận được kết quả như cũ.
Mãi đến bây giờ tôi mới biết cái nhóm hung tợn chém giết đợt hai đó là do nam chính Đoàn Vận phái người đi tìm, vừa nghe nữ chính Lâm Tuyết nỉ non một chút mấy lời giải thích vì sao không chịu quay về liền lập tức cho rằng cái làng ở nơi khỉ ho cò gáy của tôi có mưu đồ bất chính với nàng ta, bèn quyết định ra tay trừng phạt.
Thông tin sau đó lại làm lòng tôi ngổn ngang trăm mối, vì theo lời NE386 thì nhờ vào lần can thiệp đầy thảm hại của tôi lần đó mà nam nữ chính đã xảy ra mâu thuẫn, khiến cho hai người khó đến với nhau hơn, đồng thời cũng giúp tôi kiếm thêm một mớ “điểm kinh nghiệm” hay còn gọi là “exp” hay “ép” gì đó mà đến giờ tôi vẫn chưa đọc đúng được.
Chớ có coi thường cái mớ “exp” này vì chúng là một trong những điều kiện để có thể trở thành đối tượng tham gia trò chơi “Truy tìm kho báu”. Có hai điều kiện căn bản để tham gia:
Một – Có được ý thức riêng, biểu hiện qua việc phát hiện những điều bất thường trong cuộc sống hằng ngày.
Hai – Phải đạt đủ 1980 điểm kinh nghiệm (exp)
Sau đó NE386 sẽ xuất hiện để liên lạc và cho nhân vật các lựa chọn. Thú thật là nghe đến đây tôi không khỏi khịt mũi một phát, bởi mang danh là “lựa chọn” nhưng chẳng khác nào cưỡng ép, nếu không thì hãy thử giải thích những thứ đe đọa rồi đếm ngược này nọ xem.
Điều duy nhất an ủi tôi có lẽ là câu đố về những khuôn mặt mơ hồ và những con người không tên cuối cùng đã tìm được lời giải đáp. Câu trả lời các bí ẩn này chỉ vỏn vẹn xoay quanh một từ: “Tác giả”. Cho dù đó là nhân vật chính hay phụ, quần chúng hay khách mời, nếu tác giả không miêu tả và đặt tên cho thì kẻ đó chỉ có thể lượn lờ với ngoại hình méo mó như một cơn ác mộng, chẳng có gì cả. Chỉ những trường hợp có thể thức tỉnh ý thức riêng, như tôi đây chẳng hạn, thì mới bắt đầu có ngũ quan hoàn chỉnh.
Chìm trong suy nghĩ về cha mẹ, về chị và về dân làng vẫn đang tiếp tục chuỗi ngày lặp đi lặp lại đằng đẵng kia mà không hề ý thức được mình đang làm gì khiến tôi lặng người đi rất lâu, mãi đến khi NE386 lên tiếng nhắc nhở tôi mới dường như sực tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
[Bổ sung thông tin thành công, mời người chơi tiếp tục phần lựa chọn.]
Tôi đưa mắt nhìn lên màn hình, chỉ thấy trên đó đã xuất hiện những dòng chữ mới:
[Yêu cầu người chơi tiếp nhận một trong ba nhiệm vụ sau:
1/ Sửa lại kết thúc truyện một cách hợp lý. Thành công hoàn thành nhiệm vụ được thưởng 10 đồng bạc, thất bại hoặc bỏ cuộc bị trừ gấp đôi.
2/ Thay đổi độ khó của truyện. Độ khó hiện tại là 1 sao, mỗi lần thành công tăng lên một sao được thưởng 30 đồng bạc, thất bại hoặc bỏ cuộc bị trừ gấp đôi.
3/ Giải cứu người chơi khác. Thành công hoàn thành nhiệm vụ được thưởng 5 đồng bạc, thất bại hoặc bỏ cuộc bị trừ gấp đôi.
Người chơi có thể chọn tiếp nhận nhiều hơn một nhiệm vụ, xin mời bắt đầu.]
- Này … ít ra cũng phải giải thích chuyện gì đang xảy ra chứ? Tôi hoàn toàn không biết bản thân mình đang trong tình huống gì thì làm sao mà chọn?
[Sau khi chọn xong NE386 sẽ giải thích rõ hơn cho bạn.]
- Nhưng tôi không hiểu gì cả!!!
[Vậy bạn mau chọn đi.]
Nghe đến đây tôi bỗng bật cười, tiếng cười cộc lốc đầy chua chát. Cuối cùng, tôi lựa chọn bùng nổ.
- Chọn cái con khỉ khô ấy! Tôi a không tao chịu đựng mày nãy giờ đủ lắm rồi! Muốn người ta làm gì thì ít ra cũng phải nói cho rõ ràng rành mạch, bộ mày là má tao sao mà bảo gì là tao phải nghe nấy? Tao vừa được thông báo rằng mình vốn không phải là người và giờ mày lại kêu tao chọn nhiệm vụ. Mà nhiệm vụ là sao? Còn người chơi nào khác nữa ư? Quan trọng nhất đến giờ tao vẫn không hiểu “Truy tìm kho báu” là cái quỷ gì? Tại sao mày không chịu giải thích cho tao ngay bây giờ? Tại sao cuộc đời tao lại khốn khổ khốn nạn như vầy? Tại sao ….
[Đề nghị người chơi bình tĩnh.]
- Im ngay! Tao mệt lắm rồi, đói lắm rồi! Mày nghe đây cục vuông tím rịm kia! Nếu mày không chịu giải thích đàng hoàng đầu đuôi mọi chuyện, tao sẽ nằm luôn ở đây, mày muốn bắt nhốt đánh giết hay đá đi đâu cũng được, tao chán lắm rồi!
Và thế là người chơi với cái tên mới coóng Trần Thanh Tâm, do bị thiếu hụt thông tin nghiêm trọng và cảm thấy mình đang bị gài bẫy tứ phía, quyết định sử dụng tuyệt chiêu duy nhất mà cô mới chỉ biết trên lý thuyết chứ chưa thực hành bao giờ, ăn vạ.
Tôi nằm lăn ra sàn, tay chân dang rộng trong bộ dạng bất cần đời, trừng mắt nhìn NE386 đang lơ lửng trên không. Không biết NE386 vẫn còn trong trạng thái choáng váng sau màn bùng nổ thiếu điều muốn chửi thề của tôi, hay đang suy tính xem nên trừng trị người chơi có thái độ bất hợp tác này thế nào mà nó lại im re không hề lên tiếng. Mãi một lúc sau, nó mới chịu cất giọng đều đều nói mấy câu làm tôi sôi máu:
[Một phút sau sẽ tiến hành truyền tải “kiến thức cần thiết” từ kho dữ liệu, người chơi có thể kết thúc quá trình truyền tải bất cứ lúc nào bằng cách nói “Ngừng”. Xin lưu ý là thời gian tải tỷ lệ thuận với lượng thông tin người chơi có được. Những vấn đề khác xin đọc bản “Hướng dẫn trò chơi căn bản” để biết thêm chi tiết.]
Trong lúc tôi vẫn còn đang sững sờ không kịp phản ứng, một quyển sách mỏng màu xanh nhạt như màu áo tôi đang mặc hiện ra trước mắt. Trên cái bìa không rõ làm bằng chất liệu gì là một hình hoa văn tuyệt đẹp được vẽ rất chi tiết và công phu. Ánh nhìn của tôi hoàn toàn bị quyển sách đang phát ra ánh sáng dịu mát trước mặt thu hút toàn bộ tâm trí. Khi tay tôi chạm vào thứ được gọi là “Hướng dẫn trò chơi căn bản” này thì cũng là lúc tiếng NE386 lọt vào tai như thể từ chốn xa xôi nào đó vọng về.
[… 02 … 01 … Bắt đầu truyền tải.]
Giống như lúc trước khi mở ra hệ thống ngôn ngữ, thế nhưng cơn đau lần này phải gấp mười lần lúc đó, đã vậy cứ sau mỗi giây nó dường như lại tăng lên gấp bội, tưởng chừng như có thứ gì đó đang cố chen chúc vào não tôi. Tôi có thể cảm giác cơ thể mình đang căng lên, từng mạch máu đang chạy với tốc độ điên cuồng. Hô hấp khó khăn, mồ hôi vã ra như tắm, tôi khụy người xuống trong cơn đau đớn dữ dội, đầu óc mất dần khả năng suy nghĩ. Tôi vẫn nhớ cục vuông đã bảo rằng tôi có thể dừng màn tra tấn này bằng cách nói “Ngừng”, thế nhưng cơn đau này đến quá nhanh quá đột ngột, tôi hoàn toàn không có thời gian để ứng phó. Tôi có thể nếm thấy vị máu mằn mặn trong miệng do hàm răng cắn quá chặt, cùng với bàn tay đã mất cảm giác dù móng tay đã cắm phập trong thịt đến gãy móng.
Với những nỗ lực cuối cùng trong tuyệt vọng, tôi cố mở miệng mấp máy một từ rồi ngất xỉu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...