Cho Vay Để Cưới


Thấy anh Hưng nói vậy tôi biết anh đang muốn nói đến điều gì.

Không khí bỗng dưng cũng trở nên ngột ngạt hơn.

Mà Duy Mạnh dường như cũng phát hiện ra điều gì đó, từ lúc nãy giờ anh thấy Hưng nhìn vợ mình bằng ánh mắt tình thương mến thương lắm không giống như dạng bình thường.

Thấy vậy cuối cùng Duy Mạnh cất tiếng phá bỏ bầu không khí đó liền nói:
_ À thôi mời Hưng lên nhà ngồi uống nước nói chuyện.

Chứ tự dưng lại đứng trước buồng ngủ thế này không phải phép.
_ Vâng.

Đúng rồi đó.

Anh Hưng lên nhà trước đi.

Bọn em đi đánh răng cái đã.
Hưng đi lên nhà ngồi uống nước với cậu Huy.

Còn tôi với Mạnh đi đánh răng rửa mặt.

Thấy có mớ lươn anh Hưng cho nên tôi nhanh tay làm rồi nấu cháo để cả nhà cùng ăn.

Duy Mạnh thấy con lươn thì mặt mày anh xanh xanh đỏ đỏ trông mắc cười chết đi được.
_ Thì ra anh sợ lươn sao haha.
_ Em đừng có mà cười tôi.

Mà em gan thế, em không sợ à nhìn nó không khác gì con rắn, lại còn nhớt nhát nữa.
_ Nhìn vậy thôi chứ làm xong nấu chín thì chỉ có ngon nhứt nách.
_ Ui là trời.

Chắc nay tôi nhịn quá.
_ Ngộ vậy, anh là trai miền tây mà lại sợ con lươn sao?.
Duy Mạnh biết tôi không nhớ nên anh liền giải thích.
_ Em quên tôi kể là tôi với ba mẹ lên thành phố ở sao, bởi vậy có bao giờ mà tôi đi làm mấy con này.
_ Ừ nhỉ.

Vậy thôi anh lên nhà đi, để đó tôi làm được rồi.


Hazzz có chồng cũng như không?.
Nghe vợ chê mình không biết làm lươn thì Duy Mạnh liền nói nhỏ vào tai tôi:
_ Này nhé, làm lươn thì tôi không biết làm thật.

Nhưng làm ” Thịt ” em thì tôi thừa sức nhé.

Không chừng em phải cầu xin tôi tha cho đấy nhé.
Ôi là trời, ai mà nghe thấy thì chẳng phải bảo anh là kẻ lưu manh chứ.

Tôi mắc cỡ đến nỗi mặt mày cứ đỏ rần lên.
_ Anh khùng thật rồi, tránh ra đi cho tôi làm.
_ Sao mặt em đỏ thế? .
_ Kệ tôi.

Đi lên nhà nhanh đi.
_ Ừ ừ đi thì đi.

Mà khoan
_ Gì nữa???.
Duy Mạnh thấy tóc trước tôi cứ bị tuột ra thế nên anh đi đến không nói gì liền vén tóc sang còn buộc gọn lại cho tôi.

Sau đó còn giở trò anh không nói không rằng hôn lên trán tôi một cái.
_ Cái này gọi là có qua có lại nhé.
_ Đồ Mạnh lươn lẹo.
Cả một màn trước mắt đều nằm gọn trong mắt anh Hưng.

Có lẽ bây giờ trở đi Hưng sẽ thôi không dám đặt tình cảm của mình vào cô gái này nữa.

Bởi điều anh muốn là mong cô gái ấy được hạnh phúc.
Hưng hắn giọng rồi bước xuống nói:
_ Anh về Dương nhé.

Nào có rảnh anh qua chơi.
_ Anh Hưng ở lại chơi đã.

Em làm lươn xong rồi để nấu cháo rồi ăn cùng cho vui.
_ Thôi anh còn có việc nữa.


Anh về nhé.

Tôi về nha anh Mạnh.
Duy Mạnh cũng lịch sự chào tình địch hờ của mình.
_ Vâng, nào rảnh qua chơi nha.

À lúc nào đi bắt cá nhớ rủ tôi với nhé.

Tuy không rành nhưng cũng muốn trải nghiệm vì “Vợ” tôi thích.
_ Được thôi.
Buổi sáng hôm đó một nồi cháo lươn rất thơm ngon là bữa ăn sáng của cả nhà tôi.

Duy Mạnh lúc đầu thấy lươn sống thì sợ nhưng mà qua bàn tay chế biến của tôi thì anh cũng ăn được mấy bát.

Lại còn khen ngon nữa khiến tôi cũng thấy ngon.

Bà ngoại thì khỏi nói, bà khen rồi bảo:
_ Cháu của Ngoại giỏi quá nấu ngon hơn rồi.
_ Dương của ngoại mà làm gì chẳng ngon.
_ Ừ mà bây không biết đó chứ món này mẹ bây nấu là gấp mấy lần.
Tôi ngạc nhiên nhìn ngoại.

Không nghĩ là mẹ tôi cũng thích cháo lươn.
_ Ừ.

Hồi đó mẹ bây còn sống nó thích cháo lươn lắm.

Nhưng nó bảo về đây mới được ăn chứ trên nhà nội không được ăn, bà nội bây không ưa.
_ Vậy hả ngoại.

Vậy là con được di truyền từ mẹ rồi.

Bởi vậy con mới nấu ăn ngon thế này.

Đâu như ai kia đến con lươn cũng sợ.
Cả nhà nghe tôi nói thế thì cười.


Duy Mạnh nghe tôi tự đắc thì anh cố tình trêu chọc đáp trả lại:
_ Đúng rồi, nấu ngon thì ngon thật đó ngoại nhưng có người nào đó chiên con cá mà đến nỗi nó muốn cháy đen luôn.
Bị chồng bóc mẽ trước ngoại với cậu, tôi vội chống chế.
_ Thì tại vì gấp quá con cá nó chưa ráo nước thôi.

Nhưng vẫn còn ăn được mà.
Cậu Huy thấy vợ chồng tôi cứ đấu quá đá lại thì cậu can ngăn:
_ Thôi thôi.

Cả hai đứa để yên cho bà ăn đi.

Còn cái Dương nữa, bây cứ dìm chồng thì nó không chọc cho cũng uổng.
_ Ơ kìa cậu.

Cháu là cháu cậu mà cậu không bênh.
_ Thì Duy Mạnh là chồng cháu thì cũng là cháu của cậu thôi.

Mà hai đứa ăn đi rồi còn tranh thủ lên thắp nhang cho ba mẹ rồi ghé qua nhà nội thằng Mạnh nữa, không thì không hay.
_ Dạ con biết rồi.
Một lát sau tôi với Duy Mạnh ăn uống dọn dẹp chuẩn bị xong xuôi thì chuẩn bị đi lên nội.

Ở nhà bà ngoại cũng đã có cậu Huy lo, nhờ có tiền mà trước Mạnh đưa nên chuyện thuốc men của cậu với ngoại cũng đỡ.

Cậu Huy từ ngày bị tai nạn lao động đến giờ sức khỏe cũng không còn tốt chỉ ở nhà quanh quẩn rồi chăm sóc ngoại.

Thế nên tôi cũng phải cố gắng học rồi đi làm phụ giúp cho cậu.

Có một chuyện mà ngoại với tôi nói mãi cậu cũng không chịu nghe, đó là bảo cậu lấy vợ.

Thế nhưng cậu một hai không chịu, cậu bảo giờ cậu lấy vợ thì sao mà lo cho ngoại chu đáo được, biết chắc gì người cậu lấy lại có thể toàn tâm toàn ý lo cho mẹ mình bệnh tật già yếu.

Cứ thế là chuyện đó vẫn không có kết quả.
Hai chúng tôi rời khỏi nhà ngoại để lên nhà nội.

Trên con đường quen thuộc hai bên là đồng ruộng mênh mông.

Tính ra đường lên nhà nội tôi nay đã thông thoáng nhiều rồi, có nhiều nhà và xe cộ hơn.

Khi đi ngang qua khúc mà vụ tai nạn năm ấy đã xảy ra, chứng kiến ba mẹ và đứa em vẫn chưa kịp chào đời ra đi trước mặt mình tôi vẫn không sao quên được.

Quán tạp hóa đó vẫn còn nằm nguyên ở đó, chỉ là bây giờ chủ xây nhà lớn hơn.

Và cha mẹ tôi đã xa tôi hơn cả chục năm rồi, một đứa trẻ ngây thơ ngày nào bây giờ đã lớn khôn và còn có chồng rồi.


Cứ nhớ lại thì những hình ảnh đau khổ cam chịu, giọng chửi bới của bà nội vẫn vang lên trong trí óc tôi.
Thấy tâm trạng tôi đang bỗng vui vẻ thì lại trầm ngâm Duy Mạnh liền hỏi:
_ Em làm sao vậy, đang vui vẻ sao mặt lại trùng xuống thế kia?.
_ Không có gì.

Chỉ là đi qua đoạn đường này tôi nhớ cha mẹ thôi, họ mất ở đây
Duy Mạnh bất ngờ, thì ra là cha mẹ vợ mình mất ở đường này.

Bỗng anh đưa một tay nắm lấy tay tôi.
_ Đừng buồn nữa.

Em buồn thì cha mẹ cũng không vui.

Đó đều là số phận cả rồi.
_ Vâng cảm ơn anh.

Chỉ là tôi tiếc vì cha mẹ không được sống lâu hơn để chứng kiến tôi lớn lên và trưởng thành thôi.
_ Cha mẹ vẫn luôn theo dõi em đó.

Cho nên em phải sống thật tốt lên nhé, để họ không phải buồn, phải bận tâm.
Xe đi thêm một lúc nữa cũng đã đến nhà nội.

Bà nội trong nhà đang nằm nghỉ thì nghe tiếng chó sủa bà đi ra.
_ Ai vậy?.
_ Là cháu đây bà ơi
Bà nội không biết vì sao mà khi thấy tôi thì bà không có như trước nữa.

Trước đây mỗi lần khi thấy tôi về là bà không thích, làm những việc mà như muốn đuổi tôi đi.
_ Thuỳ Dương đấy à, vào đi con.
Tôi cũng phải ngỡ ngàng trước sự chào đón của bà nội, không biết là bà thương yêu chào đón tôi thật hay là bà lại có dụng ý gì khác.
_ Dạ, bà khỏe không?.
_ Bà khỏe.

Cả Duy Mạnh đấy à, hai đứa vào đi.
_ Dạ.
Bà nội đi vào trong, tôi thấy bóng lưng bà đang lom khom đi lấy nước thì cũng không khỏi đau lòng.

Tự nhiên tôi lại thấy thương và Tôi không hận bà nữa , cũng không có gì trách móc.

Mà tôi chỉ thương bà phải sống một mình ở đây, có cô út hàng xóm lâu lâu chạy qua chơi với bà.

Chỉ tiếc thay cha tôi lại ra đi sớm quá, được đứa cháu trai đích tôn thì chưa kịp chào đời đã đi theo cha mẹ về thế giới bên kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận