Cho Vay Để Cưới


Chiều hôm đó không biết sao mà Duy Mạnh đi làm về sớm hơn thường ngày.

Lúc anh ta về là tôi đang ngồi bôi thuốc vào mấy vết thương ở tay với cổ do bị Thanh Thúy cào.

Tôi thấy anh về sớm thì ngạc nhiên hỏi:
_ Ủa sao hôm nay anh về sớm vậy?.
Duy Mạnh đang cất giày vào kệ, nghe tôi hỏi liền trả lời:
_ Hôm nay cũng ít việc nên tôi về sớm, ở bar thì đã có Minh Thiện lo rồi.
_ Vậy sao.

Mà bình thường anh về muộn nay về sớm nên tôi vẫn chưa nấu cơm đâu.
_ Từ từ cũng được tôi chưa đói.
Vừa trả lời xong Duy Mạnh nghĩ lại sao hôm nay tôi lại có mặt ở nhà giờ này.

Đi đến gần thì thấy tay với cổ tôi đầy vết cào cấu.

Anh hỏi gấp.
_ Em bị làm sao vậy, sao người đầy vết thương thế kia.

Cả trên trán nữa kìa.
_ À tôi…
Duy Mạnh nhìn tôi tò mò, anh nhìn một lượt rồi mới buông ra một câu.
_ Đừng nói với tôi là em đánh nhau đấy nha.
Tôi cười gượng gạo gật đầu.

Duy Mạnh như không thể ngờ được suy đoán của mình là đúng.
_ Thật sao?.
_ Đúng vậy.

Mà ai biểu cô ta kiếm chuyện với cái Trang làm gì.

Tôi tức quá nên mới đánh nhau với cô ta.
_ Wow, tôi không nghĩ là mình có người vợ biết đánh nhau nữa cơ đấy.
_ Đó là tự vệ, anh hiểu hai từ tự vệ không?.

Mà tôi còn chưa đánh đã tay nữa đó, dám đổ trà sữa với nước cam vào người tôi với Minh Trang.
Duy Mạnh bó tay thật sự với tôi.

Nhìn thấy tôi đang khó khăn khi vừa phải soi gương để bôi thuốc, anh ta đi đến trước mặt rồi ngồi xuống trước mặt tôi, anh cầm chai sát trùng lên rồi tính làm cho tôi.

Mà tôi thì sợ đau với lại tự nhiên anh ta tốt đột xuất thế tôi lại sợ thế nên chỉ bảo.
_ Ấy anh đi tắm đi, tôi tự làm được rồi.
_ Nhìn em làm thế biết nào mới xong, rồi tôi không có cơm ăn nữa.
Cứ tưởng anh ta tốt thật ai dè cũng chỉ vì sợ không có cơm ăn.

Tôi hậm hực xua đuổi Duy Mạnh đi rồi mới đáp lại.
_ Tôi làm nhanh thôi, anh sẽ có cơm ăn sớm thôi không cần lo
Duy Mạnh không những không đi mà anh vẫn ngồi đó, tay rất nhanh đã giữ lấy cánh tay tôi lại rồi bắt đầu làm.
_ Thôi tôi tự làm được.

Anh làm đau lắm.
_ Ngồi yên.
Bị Duy Mạnh giữ chặt tay để bôi thuốc tôi cuối cùng cũng phải ngồi yên.

Lúc mới bắt đầu xịt oxi già tôi thấy rát nên nhắm mắt nghiến chặt răng, Duy Mạnh từ từ thổi nhẹ vào đó, khiến tôi đỡ hơn.

Rất nhanh sau đó anh đã rửa rồi dán băng keo cá nhân lại gọn gàng.

Cứ tưởng anh ta sẽ làm mạnh bạo thế nhưng ngược lại rất nhẹ nhàng và gọn nữa.
Đến khi rửa vết thương ở trên cổ tôi, khoảng cách của hai chúng tôi quá gần, đến cả nghe rõ mồn một nhịp tim của người đối diện.

Vì do gần quá nên tôi ngại thế nên nhích người lùi về sau một chút.


Tôi nói:
_ Thôi để tôi làm cho.

Anh làm gì làm đi.
Duy Mạnh chỉ vừa nói vừa làm một chút là xong ngay.

Bây giờ nhìn thấy biểu hiện của tôi, khuôn mặt trở nên đỏ ửng lên cũng khiến anh hiểu được có vẻ tôi đang ngại.

Anh lại trêu:
_ Mặt em làm sao vậy, sốt à sao đỏ thế này ngồi yên tôi xem nào.
_ Không.

tôi không sao tôi đang rất khỏe đấy.
_ Thế sao mặt như trái cà chua thế kia.

Hay tại vì tôi ngồi gần quá em ngại, có phải thấy tôi đẹp trai quá nên thích rồi không?.
_ Hâm à, tôi mắc mớ gì phải ngại với anh chứ.
_ Chứ sao nữa, mà vợ chồng với nhau em đừng ngại hay là mình làm “nháy” đi nhờ.
_ Đồ biến thái, lưu manh.
Nói rồi tôi liền đẩy cả người anh ra rồi đi nhanh vào bếp, vừa đi vừa nói.
_ Tôi đi nấu cơm đây.

Anh ở đó mà tự luyến đi.
Duy Mạnh thấy bộ dạng mắc cỡ của tôi thì phì cười.

Rồi sau đó tôi thì đi nấu ăn, anh thì vào cất đồ thay áo quần.

Duy Mạnh chỉ vừa vào phòng chưa được 5 phút, anh chỉ mới cởi được cúc áo thứ hai thì đã nghe âm thanh đồ đạc rơi loảng xoảng ở ngoài.
Tôi đang chiên cá mà bị dầu văng lên tay, gặp ngay nó búng vào chỗ vết thương nên đau quá, tôi sợ rồi quăng luôn cái xẻng xuống rơi leng keng dưới nền nhà.
Duy Mạnh chạy ra thì thấy tôi đang ôm tay mình.

Tôi thì đang loay hoay nhặt đồ lên vì sợ bị ảnh bắt gặp, sợ bị bắt đền bù vì phá hoại tài sản nữa.

Duy Mạnh đi đến mà không lên tiếng, tôi định đi lấy cây lau nhà thì bất ngờ bị va vào người anh.

Khuôn mặt tôi lại úp hẳn vào cả vòm ngực rắn chắc kia.

Mùi hương nước hoa nam tính xông thẳng vào khoang mũi khiến tôi phải hít hà.

Duy Mạnh thấy tôi cứ đơ người như thế thì cất giọng hỏi.
_ Em khám phá thế đủ chưa, đây có thể coi là hành vi sàm sở không?.
Tôi bỗng giật mình rồi lùi lại.

Mặt mày cứ nói là nóng phừng lên, nhịp tim cứ đập loạn xạ.

Vội vàng lãng tránh
_ Uizza.

Anh đi đến sao không lên tiếng hả?.
Vừa la làng rồi ôm tay.

Nhìn thấy vết đỏ trên tay tôi rồi lại thấy con cá đang xém cháy thì anh vội đi nhanh tới tắt bếp rồi hỏi gấp.
_ Em sao thế đưa tôi xem.
_ Không có gì, chỉ là tôi để con cá chưa ráo nước nên chiên nó bị bắn dầu lên thôi.
_ Đưa tôi xem.
Tôi nghe Duy Mạnh nói thế, vẻ mặt anh ta rất lo lắng nghiêm túc thì cũng nhanh đưa tay cho anh ta xem.
_ Bỏng rồi này.

Đi ra đây.
_ Tôi không sao mà, có chút xíu này có nhằm nhò gì, ở quê tôi chiên bị hoài.
_ Nghe lời đi.

Em thật ngang bướng.

Duy Mạnh lôi tay tôi đi đến bồn nước rồi mở ra cầm tay tôi để cho nước chảy vào.

Lát sau liền kéo tôi ra bàn ăn ngồi, còn mình thì đi đến tủ y tế lấy hũ gì đó rồi quay lại chỗ tôi.

Anh mở ra rồi cẩn thận lấy nó bôi vào, lúc này chỗ bỏng của tôi thấy cũng dịu hơn, thoa đến đâu mát đến đó.
_ Cái này là gì vậy?.
_ Em thấy đỡ chưa, cái này được làm từ nha đam sẽ giúp giảm đi cảm giác đau rát.
_ Oh đắp vào thấy mát dễ chịu hơn rồi.
_ Thế này mà tự tin nói tay nghề nấu ăn đẳng cấp có đấy.
_ Thì thật là vậy mà chỉ là do tôi đang bị đau tay với tại con cá chứ bộ.
_ Giờ đổ thừa cho con cá nữa.

Bái phục em thật.

Giờ ngoan ngoãn ngồi yên đây đi.
_ Nhưng còn đồ ăn tôi chưa nấu xong.
_ Việc đó có tôi lo.

Em chờ một chút.
Tôi nghe thấy thế thì hơi bất ngờ, anh ta có bao giờ vào bếp đâu nhỉ, không biết có nấu nướng được gì không nữa.

Thôi kệ cứ ngồi im đây chờ xem thử.Ngồi không nên tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh Hưng để gặp bà ngoại, bữa giờ tôi đi làm rồi đi học nên cũng không có thời gian gọi về cho bà với cậu được.

Mà xui xẻo làm sao bấm gọi thì lại nghe âm thanh của chị tổng đài.

” Tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi”.

Tôi mới nhớ sực là máy hết tiền mà quên nộp.

Cuối cùng thấy điện thoại của Duy Mạnh đang để ở bàn nên tôi mạnh dạn mở lời hỏi mượn điện thoại của anh.

Tôi cười hì hì nhìn về phía anh.
_ Duy Mạnh, cho tôi mượn điện thoại nha, tôi gọi cho ngoại,máy tôi hết tiền mà quên nộp.
_ Ừ trên bàn đó, em cứ gọi đi.
Lần đầu tiên cầm cái điện thoại xịn trên tay cảm giác sướng thật.

Nó nhẹ tưng à không có giống cái cục gạch của tôi.

Lướt lên thì thấy để mật khẩu bằng số nên tôi kêu Duy Mạnh để hỏi.
_ Mật khẩu máy anh là gì vậy?.
_ 100288
_ Ờ cảm ơn anh.
Mở theo số Duy Mạnh đã đọc, tôi vừa bấm xong màn hình mở ra thì bất ngờ có tin nhắn đến.

Tôi thấy hiện trên đó tên Ánh Hồng với dòng tin nhắn.

” Anh rảnh không em muốn gặp anh”.

Một tin nữa lại tới
” Em chờ ở quán.

Anh không tới thì em sẽ chờ mãi”
Đọc tin nhắn xong, bất giác trong lòng tôi lại có một cảm giác gì đó rất là rối bời.

Tôi cũng không biết là từ bao giờ mỗi lần thấy Ánh Hồng gần anh hay đại loại là nhắn tin cho anh như thế này tôi lại thấy khó chịu.

Nhưng chẳng thể hiểu đó là gì.
Cũng không muốn đi sâu vào riêng tư của đối phương, nên tôi chọn lướt tin nhắn đi.

Rồi vào chỗ cuộc gọi bấm gọi cho anh Hưng.


Cuộc gọi đầu tiên chuông cứ đổ mãi k bắt máy đến lần thứ hai thì anh Hưng mới nghe.

Tôi thấy anh nghe rồi thì mới nói:
_ Anh Hưng đang làm gì vậy?.
_ Ai vậy
_ Em nè, mới có mấy bữa mà quên giọng em rồi sao.
Lát sau suy nghĩ một lúc anh ấy mới nói.
_ Dương đấy à, sao hôm nay lại gọi số này thế?.
_ À máy em hết tiền nên mượn máy của chồng em.
Bỗng chốc anh Hưng im lặng vài giây sau đó mới hỏi tôi:
_ À ừ, thế hai vợ chồng em khỏe chứ?.
_ Em khỏe anh.

Mà giờ anh đang ở đâu vậy, chạy qua nhà cho em gặp bà ngoại được không?.
_ Anh… chuyện này, anh đang ở…
Thấy anh Hưng có vẻ lạ so với bình thường tôi biết chắc có gì rồi, chứ bình thường tôi hỏi thì anh sẽ nói hết rồi chạy qua nhà đưa máy cho ngoại tôi.
_ Anh làm gì mà cứ lấp lửng vậy?.

Anh Hưng hay là có chuyện gì rồi phải không?
Anh nói em nghe đi.
_ Thật ra thì… thì bà ngoại em đang nằm bệnh viện.
_ Anh nói sao, ngoại em bị làm sao?.
_ Em bình tĩnh, ngoại bị viêm khớp gối với cao huyết áp.
_ Sao anh không nói gì cho em biết vậy.

Em mà không gọi về thì chắc cũng không biết gì luôn.
_ Anh cũng muốn nói nhưng ngoại không cho.

Ngoại nói em đang đi học đừng có nói kẻo em mất tập trung học hành.
_ Em biết rồi, đi học thì đi nhưng sức khỏe của ngoại vẫn quan trọng để em sắp xếp rồi về.
_ Ừ, mà ngoại cũng ổn hơn rồi, bác sĩ cho thuốc về nhà uống.

Em cứ đi học đi, rồi nào có nghỉ phép thì về.
Nói chuyện một lúc rồi hai anh em tắt máy.

Bà ngoại trước giờ không bị gì, mà giờ lại bị đủ thứ như vậy tôi lo lắm.

Tự dưng lo sợ đủ thứ, nhớ lại cảnh cha mẹ tôi họ đã ra đi bỏ lại tôi một mình, được bà ngoại chăm sóc cho đến giờ thế nên tôi sợ, sợ một ngày bà lại giống cha mẹ bỏ rơi tôi ở thế giờ này, thế là tôi ngồi khóc ngon lành.
Duy Mạnh trong bếp đang bỏ thức ăn ra đĩa vừa xong thì anh đi ra.

Thấy tôi khóc, làm ảnh cũng lo lắng.
_ Sao lại khóc, nhớ ngoại à?.
_ Ngoại bệnh vừa ở viện về.

Tôi lo lắm.
_ Nín đi, ngoại lớn tuổi rồi nên cũng không tránh khỏi được.
_ Biết là thế nhưng tôi sợ ngoại lại đi theo cha mẹ, rồi tôi biết làm sao.
Duy Mạnh bất chợt kéo tôi tựa vào người mình.

Tôi càng tủi thân càng khóc dữ hơn, còn anh chỉ biết im lặng đứng ôm và vỗ về,.

Một lúc sau, Duy Mạnh mới lên tiếng.
_ Được rồi em khóc đủ chưa chứ tôi đứng cũng hơi mỏi lưng rồi đó.
Nghe anh nói tôi mới bừng tỉnh mà buông người anh ra.
_ Tôi xin lỗi.
_ Chỉ xin lỗi thôi à, nãy giờ chắc cũng 20 phút.

Mà 20 phút thì tính ra lương của tôi là em biết bao nhiêu rồi không?
_ Tôi không biết, nhưng bắt tôi trả tiền thì không có đâu, còn nếu muốn thì cứ chờ tôi xin được việc mới rồi tôi trả cho.
_ Em nghỉ việc ở đó rồi?.
Duy Mạnh hỏi thì tôi chẳng biết nói gì, chỉ đành gật đầu chứ không lẽ bây giờ lại đi kể với anh là tôi đánh nhau với khách nên mới bị đuổi việc.

Như vậy thì chắc anh sẽ cười tôi chết mất.
Anh cũng không hỏi thêm lý do vì sao hay gì nữa mà nói.
_ Tôi không thiếu tiền.

Đổi lại em phải giặt áo quần này cho tôi, nãy giờ em khóc đình cả nước mắt nước mũi tèm lem hết lên áo rồi.
_ Tưởng chuyện gì, chuyện này tôi làm được.
Sau đó cả hai chúng tôi đi vào trong ăn cơm, tôi không nghĩ là Duy Mạnh lại biết nấu ăn mà lại còn rất ngon nữa là đằng khác.

Vậy ra hôm bữa là tôi đã nghĩ sai về anh, chắc vì bận quá không có thời gian, hết việc công ty rồi lại việc ở bar nữa.


Tôi nhìn con cá thì lại nhớ đến lúc nãy lại thấy mắc cỡ vô cùng luôn.

Chắc anh cũng đã cố gắng lắm mới giữ được hình dạng con cá thế này.

Duy Mạnh trêu tôi.
_ Ăn cá đi, cá này em chiên đó ngon mà.
_ Hihi ngon, rất ngon ấy nhờ.

Anh cũng ăn đi.
Tôi không ngại ngần mà gắp một miếng cho vào chén của anh.

Tuy là con cá nó hơi xấu một chút nhưng vẫn còn ăn được, không đến nỗi nào.

Anh còn nấu canh khổ qua với chả cá thát lát, đậu ve xào tôm.
Đang ăn thì anh nói:
_ Mai thứ sáu, em học một buổi hay cả ngày.
_ Mai hả, mai học một buổi thôi.
_ Vậy thì xin nghỉ thứ bảy đi, học xong rồi về lấy đồ tôi về đưa em về quê.
_ Nhưng anh còn công việc nữa mà.

Tôi về một mình cũng được.
_ Không sao.

Tôi sắp xếp được.
Thế là chúng tôi thống nhất như vậy.

Lát sau ăn cơm xong thì Duy Mạnh thấy tay tôi đau nên anh nói để anh rửa chén bát, bảo tôi cứ ra ngoài ngồi xem tivi đi.

Tôi ra ngoài ghế sofa ngồi nhưng ánh mắt thì lại nhìn về hướng anh.

Duy Mạnh trong chiếc áo sơ mi màu đen trên mình lại mang chiếc tạp dề.

Tôi cứ nhìn mãi, bỗng dưng tôi thấy chúng tôi cứ như là một gia đình hạnh phúc, người chồng đang phụ giúp vợ làm việc nhà.

Duy Mạnh rửa chén bát xong, anh đi ra bàn lấy điện thoại.

Nhìn thấy tôi cứ đơ người ra thì hỏi:
_ Em làm gì mà thẫn thờ vậy?.
Thoáng chốc giật mình, tôi thu lại ánh mắt và suy nghĩ ban nãy.
_ À không có gì, tôi suy nghĩ chút chuyện thôi.

Mà anh ăn trái cây đi.
_ Ừ.
Duy Mạnh ngồi xem phim một lúc, cả hai cũng không nói gì chỉ tập trung xem phim.

Nhìn đồng hồ cũng đã 9 giờ, anh quay sang tôi rồi bảo:
_ Em đi ngủ sớm đi, để mai còn đi học nữa.
_ Anh cũng nghỉ đi.
_ Ngủ ngon.
Tôi đứng dậy đi thẳng về phòng, còn Duy Mạnh cũng tắt tivi rồi nằm xuống ghế.

Anh quên chưa dặn dò Minh Thiện một số việc trước khi mình về quê nên liền lấy điện thoại gọi cho anh ta.

Vừa mở lên thì lại thấy một tin nhắn khác của Ánh Hồng, mở vào xem thì mới biết là cô ấy đã nhắn cho mình hai tin trước đó nữa.
” Duy Mạnh anh tuyệt tình với em thế sao.

Em vẫn ở quán chờ anh, anh mà không đến thì sẽ hối hận.”
Đọc dòng tin nhắn ấy, anh thật sự thấy mệt mỏi.

Nếu đã lựa chọn quay lưng với anh đi theo người khác thì hà cớ gì mà không tự buông tay để mỗi người tìm hạnh phúc mới đi.

Duy Mạnh muốn đến đó để nói rõ một lần cuối nữa với Ánh Hồng vạch rõ mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Đứng dậy lấy áo khoác rồi đi, lúc đi ngang qua phòng ngủ thì mở nhẹ cửa ra đã thấy đèn tắt tối thui, thế nên Duy Mạnh đóng cửa lại rón rén rời đi.
Tôi đang nằm trong phòng cố gắng ngủ mà không ngủ được, không biết vì sao mà hôm nay thật lạ lùng là tôi lại không ngủ được chứ bình thường cũng dễ ngủ lắm.

Lấy mền trùm kín hết cả người nhưng vẫn không tài nào ngủ thế là tôi nằm thao thức, lại nghĩ đến những tin nhắn mà Ánh Hồng đã gửi cho Duy Mạnh, tôi không biết khi anh đọc rồi thì có đi tìm không.

Tự nhiên lại thấy tò mò nên tôi vùng bật dậy chạy ra ngoài xem thử.

Nhưng ra đến nơi thì tôi lại thấy lòng mình bỗng hụt một nhịp.

Tôi liền chạy đến cửa sổ nhìn xuống, bóng dáng chiếc xe của Duy Mạnh đang lăn bánh và dần khuất trong màn đêm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận