Cho Vay Để Cưới


Đoạn đường từ quán bar về, dòng người xe cộ cũng đã thưa dần.

Duy Mạnh lái xe vun vút trên đường.

Có lẽ càng về khuya tâm tư của anh ta lại càng nên nặng trĩu, lòng lại rối ren bởi vấn đề tình cảm của mình, đây có lẽ mới chính là con người thật của anh ta.

Có lẽ anh đã sai khi vẫn cố tiếp tục đoạn tình cảm không đáng tiếp tục của mình và Ánh Hồng.

Càng sai hơn nữa khi lại muốn lấy một người không liên quan để thay thế vào vị trí ấy.

Anh ta càng nghĩ lại càng thấy mình thật tệ.
Sau một hồi cũng đã về đến chung cư, Duy Mạnh chạy xe xuống thẳng hầm rồi đậu xe ngay ngắn sau đó mới đi lên phòng mình.

Đứng trước cửa phòng Duy Mạnh ấn tay lên để nhận diện dấu vân tay.

Tiếng cửa kêu ” Cạch”.

Mở cửa ra thì bên trong đã tối đen như mực.

Anh ta nghĩ chắc tôi đã ngủ say rồi thế nên bước vào rất nhẹ nhàng.

Cởi giày ra bỏ vào kệ gọn gàng rồi sau đó mới đi vào trong.

Vì sợ ảnh hưởng đến tôi nên không bật đèn phòng lên mà chỉ bật mỗi chiếc đèn pin trên điện thoại để lấy ánh sáng.

Duy Mạnh cứ rón rén đi, anh ta lẩm bẩm ” Riết rồi không biết đây là nhà mình hay là nhà cô ta ý nhỉ, tự nhiên rón rén không khác gì thằng ăn trộm, hài hước thật”
Một lúc sau tắm táp thay đồ xong xuôi thì cảm thấy hơi đói, Duy Mạnh đi đến phòng bếp kiếm gì ăn.

Thế nhưng lựa chọn cuối cùng là tìm mì tôm.
Tôi đang nằm ngủ ngon lành thì nghe tiếng động, âm thanh cứ sột soạt.

Chợt mở mắt ra, đầu não bắt đầu nhảy số
” Âm thanh gì vậy nhỉ?.

Giờ này khuya rồi anh ta đã về chưa không biết, mà nếu về rồi thì mình phải nghe chứ, hay là ăn trộm sao?.


Từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh xem có gì để tự vệ được không, nhỡ đâu tên trộm nó phát hiện thì cũng có cái mà quánh nó.

Tôi nhớ lại cây chổi lúc sớm đã để gần đây, này là tôi để phòng khi Duy Mạnh có ý đồ bất chính.

Không ngờ giờ sử dụng cho tên trộm trước rồi.
Thấy âm thanh từ phòng bếp vọng ra, tôi cầm chổi tiến đến.

Vừa hay đang thấy có người đang mở tủ tìm kiếm gì đó.

Tôi không nương tay mà vừa la vừa dùng chổi lao đến đánh tới tấp.
” Trộm… trộm nè.

Bà đánh cho chết, làm người đàng hoàng tử tế không muốn lại đi làm trộm cướp.


Có tay có chân lành lặn để làm gì hả?.


” Ăn trộm nhà ai lại đi ăn trộm đúng nhà của bà.

Đánh cho chừa nè”
Bên đây, Duy Mạnh bị đánh bất ngờ cũng không thể đỡ lại kịp.

Anh ta lúc này bị no đòn luôn.

Miệng kêu lên.
_ Trộm gì….

Dừng lại..

dừng lại đi.

Là tôi nè.
_ Anh là ai hả?.

Mau đầu hàng đi
_ Cô khùng rồi hả, là tôi Mạnh nè, chồng cô nè.
Anh ta lấy đèn điện thoại soi vào mặt mình.

Tôi nghe đến đây thì mới chợt nhận ra giọng nói này.

Người trước mặt chính là Duy Mạnh.

Nếu là anh ta thật thì nãy giờ tôi đánh chồng mình sao.

Duy Mạnh thấy tôi đã dừng lại thì liền đi đến mở đèn nhà lên.

Trước mắt tôi là Duy Mạnh, trên người anh ta đã lấm tấm những vết in hằn đỏ của cây chổi.

Trên tay còn cầm gói mì hảo hảo.

Anh ta vừa suýt xoa vừa làu bàu:
_ Em đúng thật là hết thuốc chữa.

Có thằng ăn trộm nào mà vừa đẹp trai, nhiều tiền lại rất thơm như tôi không hả?.
_ Tôi… tôi đâu có biết.

Mà cũng tại anh cả thôi, ai bảo không chịu mở đèn lên làm tôi đang ngủ ngon thì cứ tưởng là trộm vào.
_ Dạ thưa cô hai, nhà tôi cài bảo mật mấy lớp, với lại đây là khu chung cư cao cấp, có bảo vệ an ninh hẳn hoi.

Mà công nhận đúng là em ngủ ngon thật, ngáy cứ o o như cưa gỗ ấy.
_ Anh… tôi ngáy hồi nào chứ, ăn nói linh tinh.
Tôi có khi nào ngáy thật bị ảnh ta bắt gặp không nhỉ, nghĩ đến quê quá đánh trống lảng sang việc khác, tôi hỏi:
_ Thế anh tìm gì vậy?.
_ Tôi tìm mì gói, mà mãi không thấy.
_ Đây này, tôi dọn dẹp rồi treo trên đây mà không thấy à.
_ Ai biết, thường thì tôi bỏ…

_ Biết rồi khỏi giới thiệu, bỏ lung tung chỗ nào tiện tay thì vứt vào đó chứ gì?.
_ Ờ thì…mà em nói nhiều thế đi lấy cho tôi đi, tôi đói quá.
_ OK, đi ra bàn ngồi đi tôi nấu cho.
Duy Mạnh nghe thế thì cũng đi về bàn ngồi chờ.

Tôi bắt nước lên chờ cho sôi rồi mới chế vào tô mì, vì lúc nãy đã đánh nhầm anh ta nên tôi thấy cũng hơi có lỗi liền đi đến tủ lạnh lấy ra quả trứng rồi cho vào mì.

Lát sau tôi bưng tô mì ra.
_ Nè anh ăn đi.
_ Cảm ơn em.

Em không ăn à?.
_ Không, tôi không đói.

Anh ăn đi không mì trương lên không ngon.
Duy Mạnh bắt đầu im lặng và ăn mì, nhìn miệng thấy anh ta ăn rất ngon lành.

Lát sau Duy Mạnh nói:
_ Sao em không vào trong phòng mà ngủ, nằm ghế sofa đau lưng lắm.
_ Phòng của anh mà, tôi vào đó lỡ như…
Duy Mạnh biết tôi nghĩ gì.

Anh ta liền nói.
_ Em sợ tôi ăn thịt em à, em nghĩ người như tôi mà lại đi ăn thịt em sao?.
_ Hix, người như tôi thì sao?.

Anh ở đó mà tự tin, tôi tuy nghèo nhưng cũng có giá lắm đấy nhé, chỉ vì muốn trả nợ cho anh tôi mới đồng ý lấy anh thôi chứ có khối người theo đuổi tôi đấy nhé.
_ Ghê chưa, may mà tôi rước em chứ không thì có ma nó rước.
_ Ờ anh cứ chờ đi, sau này tôi làm đủ tiền để trả rồi thì lúc đó tôi và anh sẽ chia tay đường ai nấy đi.

Dù gì chúng ta cũng chẳng yêu thương gì
Mạnh nghe thế thì đáp lại rất nhanh.

Anh ta cười, nụ cười nhếch môi khiến tôi ghét vô cùng.
_ Ai nói với em là tôi sẽ buông tay.

Dù tôi không thích em nhưng tôi lại không có thói quen từ bỏ thứ gì của mình.
_ Ý anh là sao?.

Mà tôi cũng không nói nhiều, sau này tôi sẽ tự do còn anh thì đi tìm hạnh phúc của mình.
Ngừng chút tôi nói:
_ Thôi anh ăn đi tôi đi ngủ tiếp đây.
Nghe tôi nói xong những lời đó thì tôi thấy trong mắt của anh ta lại có chút gì đó khác lạ.

Nhưng cũng mặc kệ rồi quay lưng đi về phía sofa, bỏ lại Mạnh ngồi đó với những suy nghĩ ở trong lòng.
*****
Đang ngủ ngon thì buồn đi vệ sinh nên tôi ngồi dậy, nhìn đồng hồ chỉ mới gần 6 giờ sáng.

Tôi rời khỏi ghế rồi đi vào toilet, vừa làm vệ sinh cá nhân vừa hát nghêu ngao nhún nhảy trong phòng tắm, soi mình trong gương tôi lại tự suýt xoa rồi cười một mình, mông còn lắc lư tập thể dục nữa chứ.


Vì là cửa bằng kính nên Duy Mạnh đã chứng kiến toàn bộ những hành động vừa rồi của tôi.

Anh ta đứng nhìn chăm chú rồi cười.

Lát sau khi vừa mở cửa bước ra thì thấy Duy Mạnh đã đứng đó từ bao giờ.

Tôi giật mình hoảng hốt, miệng cứ lắp bắp
_ Anh… anh dậy từ bao giờ thế?.
Duy Mạnh cười đáp:
_ À cũng vừa hay tôi mới dậy, là lúc tôi chứng kiến cảnh em thật cute phô mai que á.
_ Anh… sao lại nhìn lén tôi thế.

Anh đã nhìn thấy tất cả sao.
_ Ơ đây là nhà tôi mà, em lại là vợ tôi, tôi nhìn vợ mình chút có sao đâu.
_ Hâm, sau vào phải lên tiếng đấy nhé.

Tránh ra cho tôi ra ngoài.
Tôi ngại quá đành kiếm cớ lách người đi ra ngoài.

Anh ta làm tôi xấu hổ chết đi được.

Duy Mạnh thấy tôi xấu hổ thì cười phá lên, không chịu được tôi quay lại lườm cho anh ta một phát.

Thấy vẻ mặt khó chịu ấy của tôi nên cũng không hó hé gì nữa mà đi thẳng vào toilet để vệ sinh cá nhân.
Chờ anh ta quay ra tôi mới gọi lại.
_ Anh Mạnh, tôi có chuyện muốn nói.
Duy Mạnh nghe thế thì đi đến chỗ ghế sofa ngồi xuống.
_ Có chuyện gì thế?.
_ Tôi… tôi muốn nói là… tôi muốn đi kiếm việc làm.

Anh cũng biết đó tôi và anh lấy nhau cũng chỉ vì tôi nợ tiền anh, với lại tôi cũng mới đậu đại học, con đường học hành vẫn còn dang dở nên tôi…
_ Ý em là em muốn đi làm kiếm tiền học tiếp.
_ Vâng đúng là như vậy.

Chứ ở nhà không cũng buồn.
Duy Mạnh suy nghĩ gì đó rồi mới nói.
_ Không được, tốt nhất là em cứ ở nhà đi.

Mới lên đây thì làm sao mà quen được.
_ Được mà, tôi năn nỉ anh đó.
_ Nhưng nếu như có chuyện gì thì sao, với lại bà nội mà biết thì em không xong đâu.
_ Chuyện này dễ mà tôi không nói anh không nói thì sao mà bà biết được.

Anh đồng ý nha.
Mạnh thấy tôi năn nỉ quá cũng gật đầu đồng ý.

Mà trước khi đi anh ta còn bồi thêm một câu.
_ Đi học tiếp thì tôi ủng hộ, còn chuyện đi làm thêm thì sau khi tìm được phải chờ tôi biết.

Nhưng tôi nói trước, không được lại gần trai lạ ngoài tôi bởi thế giới này không đơn giản đâu, chuyện cơm nước vẫn phải chu toàn.

Em đừng quên em đang là vợ tôi đó.
Nói xong thì Duy Mạnh cũng vào phòng rồi thay đồ để đi làm, hình như anh ta vừa làm chủ quán bar mà còn là tổng giám đốc của công ty gì đó thì phải.

Thấy anh ta đã đi khuất rồi tôi mới dám nói lên suy nghĩ của mình.
” Vợ tôi, vợ tôi, làm như thương nhau lắm vậy.

Mà anh không nói thì tôi cũng đâu có dễ dãi mà làm quen với trai chứ.


Bà đây cũng có giá của mình mà”
Thế là cuối cùng tôi cũng được anh ta đồng ý cho đi học và làm thêm.

Vì đi học cần số tiền lớn để nộp học phí mà việc thì chỉ mới xin được.

Thế nên tôi phải ngỏ ý mượn tiền của Duy Mạnh.

Tối hôm đó, tôi tranh thủ nấu cơm rồi dọn ra tươm tất ngồi chờ anh ta đi làm về, chờ Duy Mạnh ra ngồi yên vị trên ghế thì tôi mới trình bày khó khăn, kể khổ với anh ta một chút.
_ Anh Mạnh, anh có thể giúp tôi việc này không?.
Duy Mạnh vẫn ăn bình thường, một lát sau mới dừng lại buông đũa xuống mới nói:
_ Chuyện gì?.
_ À tôi muốn hỏi mượn anh ít tiền, anh yên tâm mai mốt tôi lãnh lương tôi trả lại.
_ Bao nhiêu?.
Tôi định nói là 20 triệu, này là phí nguyên năm, nhưng như thế thì anh ta có cho không?.

Thế là tôi nghĩ thôi thì mượn 10 triệu trước vậy, có gì tôi đi làm rồi xin nộp thêm sau.
_ Anh cho tôi mượn 10 triệu nhé.
_ Được rồi mai tôi đưa.

Bây giờ tôi không có tiền mặt ở đây.
_ Được, cảm ơn anh nhé.
_ Không có gì, ăn cơm đi.

Mà này, từ giờ em vào phòng tôi mà ngủ, tôi ngủ ở ghế sofa.
_ Thôi tôi nằm ngoài này cũng được.

Tôi quen rồi.
_ Tôi nói thì nghe lời đi, dù sao tôi thân là đàn ông sao lại để phụ nữ nằm ngoài thế chứ, huống hồ gì em là vợ tôi, nhỡ có bị làm sao thì cậu với bà lại trách tôi, tôi không đỡ nổi.
Tính ra anh ta cũng có tình có nghĩa chứ không giống như tôi nghĩ.

Thời gian cứ trôi đi, tôi và Mạnh vẫn thế, cả ngày rất ít thời gian gặp nhau, chỉ có tối về hiếm lắm mới gặp được mặt anh ta.

Có khi anh ta về thì tôi đã ngủ mất hút rồi.

Đi học ở trường hầu như chiếm hết cả ngày, thời gian buổi tối tôi dành cho đi làm thêm.
Vì để tiện cho việc đi lại nên tôi xin làm bưng bê ở một quán cafe gần trường học.

Mới đầu cũng chưa quen lắm nhưng được mọi người chỉ bảo thì tôi cũng thạo hơn.

Ở đây tôi quen được một người bạn, bạn ấy tên là Trang cũng có hoàn cảnh tương tự với tôi, may mắn hơn là bạn ấy mất mẹ nhưng vẫn còn cha.

Hơn nữa bạn ấy lại sắp chuyển đến lớp tôi nữa, nên hai đứa rất vui vẻ và từ đó thân nhau.
Đang làm thì điện thoại tôi có tin nhắn đến là của Mạnh, tôi liền mở ra xem._ ” Tối nay khỏi nấu cơm nhé, đi làm về thì chờ tôi”
Có lẽ đây là một trong rất ít tin nhắn mà Mạnh chủ động nhắn cho tôi, hôm nay lại bảo tôi khỏi cơm nước ở nhà chờ nữa chứ, lạ thật đấy.

Tôi đọc xong cũng chỉ nhắn lại một từ duy nhất.

_” Vâng”
Và có lẽ cũng nhờ tối hôm đó tôi mới biết đáp án điều thắc mắc bữa giờ của mình về chuyện riêng tư của Mạnh, tôi có thể hỏi thẳng nhưng tôi không chọn cách đó mà tôi chờ anh ta nói cho mình nghe, và hôm nay tôi ngỡ ngàng trước hành động lạ của anh.Vì hôm nay cũng vắng khách nên anh chủ quán cho tôi với mọi người về sớm.

Sau khi tan làm thì tôi cũng trở về nhà, cũng như mọi hôm tôi đi nhờ xe của cái Trang.

Nó đưa tôi về đến cửa nhà rồi nói:
_ Sáng mai có cần tui qua đón đi học không?.
_ Không cần đâu, tui đi xe buýt được rồi.

Cảm ơn bà nhé.
_ Có gì đâu, bạn bè với nhau cứ cảm ơn suốt.
_ Ừ thế về cẩn thận nhé, về tới nhắn tin cho tui nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận