Cho Vay Để Cưới


Tôi nghe tiếng lè nhè của anh ta thì giật mình bừng tỉnh lại.

Nhanh trí nhắm ngay chỗ công tắc bóng đèn mà phi đến để bắt lên.

Đèn trong phòng giờ đã sáng, tôi nhìn thấy Duy Mạnh đang ngồi ở trên giường đầu cứ gật gù lên xuống, chắc hẳn anh ta đã uống rất nhiều rượu đến nỗi ngồi không vững như thế.
_ Kìa em sao lại đứng thừ người ở đó, lại đây với anh nào vợ yêu.
Nghe đến đâu là óc ác tôi lại nổi cục cục đến đó.

Hơn hết là tôi sợ mình sẽ gặp nguy hiểm trước một con người lưu manh như anh ta.
_ Anh say rồi thì lên giường ngủ đi.
_ Em nói ngủ sao?.

Ngủ là ngủ thế nào, chúng ta mới cưới xong thì ít ra phải làm theo thủ tục chứ nhỉ, như mọi người vẫn thường nói mình phải động phòng chứ.
_ Tôi… anh đừng có làm bậy nha, tôi la lên đó.
Bỗng Duy Mạnh đứng dậy, bước từng bước nghiêng ngả về phía tôi.

Tôi thấy tình hình không ổn thì bước lùi lại về phía sau.

Anh ta vẫn muốn tiến đến.

Tôi hoảng quá liền nói.
_ Anh đứng yên đó, anh mà đến đây là đừng có trách tôi đó.
….
_ Tôi bảo anh đứng đó có nghe không hả? Tôi và anh chỉ lấy nhau vì tôi nợ anh, chúng ta chẳng có tình cảm gì cả nên anh đừng làm gì tôi.
_ Tôi cứ không nghe đấy, bộ em nghĩ tôi lấy em về đây để làm cảnh à, để trang trí à.

Tôi đâu có bị điên.
Vừa nói Duy Mạnh lại vừa nấc cục.

Có vẻ là say lắm rồi, mà thường những người say thì họ hay làm liều lắm.

Tôi bây giờ cảm thấy mình thật sự lọt vào vùng nguy hiểm rồi.

Không lẽ điều đáng giá gìn giữ cả mười tám năm nay lại rơi vào một người mà mình không hề yêu.
_ Nào em hãy ngoan ngoãn mà tới đây bên cạnh tôi đi.

Thực hiện nghĩa vụ của người vợ đi.
_ Không bao giờ.

Duy Mạnh anh tha cho tôi đi, anh tài giỏi giàu có thế này thì thiếu gì người để lấy mà lại ép tôi chứ.
_ Đừng nhiều lời.

Ngoan đi lại đây nếu không tôi mà bắt được em rồi thì sẽ không có sự nhẹ nhàng đâu.
Tôi nghe thế lại càng hoảng.

Không được, tôi không thể để anh ta cướp đi điều đáng giá đó được.

Đối với đời người con gái, trinh tiết đáng giá nghìn vàng, và điều đó thật có ý nghĩa khi mà mình dành cho người mà mình yêu thương và họ cũng vậy.

Nhưng tôi với Duy Mạnh thì không hề.

Khi anh ta vẫn còn loạng choạng ở phía sau thì tôi nhanh chóng chạy đến cửa rồi mở ra.


Nhưng điều xui xẻo là anh ta đã khóa nó lại rồi.

Bây giờ tôi phải làm sao đây.
Duy Mạnh thấy tôi đang muốn chạy trốn, cố gắng mở khóa cửa thì anh ta chạy tới rồi túm được tay tôi.

Giọng anh ta lè nhè cợt nhả.
_ Bắt được em rồi.

Bây giờ chúng ta sẽ làm chuyện vợ chồng, em không thoát được đâu đừng cố vô ích thôi.
_ Buông tôi ra.

Tôi la lên đó.
_ La đi, la to lên.

Chỉ tốn hơi thêm mà thôi vì giờ này mọi người đều ngủ say hết rồi.

Có la cũng chẳng ai nghe đâu, mà cũng chẳng ai dám bước vào đây cả
_ Duy Mạnh, tôi cầu xin anh đó tha cho tôi đi.

Tôi không muốn đâu.
Anh ta không nói gì mà lôi tôi về phía giường, sức của một đứa con gái như tôi thì làm sao mà lại Mạnh.

Anh ta lôi tôi đến giường rồi đẩy mạnh khiến cả người tôi nằm xuống đó.

Tôi vừa sợ vừa khóc nấc lên cầu xin anh ta trong vô vọng.

Anh ta thì đang cố cởi từng cúc áo ra sau đó vồ vập đến người tôi rồi giữ tay tôi mà có hôn.

Tôi càng né tránh thì anh ta lại càng mạnh bạo thô lỗ.

Giọt nước mắt chua chát mặn đắng đến xé cả cõi lòng tôi cứ ào ạt tuôn xuống.
Vùng vẫy ra được tôi tát một cái vào má Mạnh.

” Bốp”.

Trong cơn say Duy Mạnh bị tát đau quá liền buông tay ra, giọng nói bực tức hung hãn.
_ Cô dám tát tôi.

Tôi cưới cô về là để làm vợ, để phục vụ tôi biết chưa.

Ngoan ngoãn biết điều thì tôi sẽ cưng chiều còn mà nếu cứ muốn kháng cự lại thì đừng trách tôi sẽ hành hạ cô không thương tiếc đấy.
Nói rồi anh ta lại tiếp tục xông đến xé toạc cả một mảng áo trên vai của tôi.

Cả hai giảng co qua lại.

Tôi lúc này không biết dùng sức đâu mà đẩy cả người anh ta ra.

Khiến anh ta loạng choạng mà nằm ngã ra giường.

Chiếc chìa khóa trong túi quần anh ta rơi ra văng xuống dưới sàn, nhìn thấy nó tôi như nhìn thấy vàng không bằng, vội vàng chạy tới nhặt nó lên gấp rồi chạy về phía cửa.


Duy Mạnh bị tôi xô như thế thì tức giận tính lồm cồm bò dậy để đuổi theo xử tôi.

Bất chợt tiếng chuông điện thoại của anh ta vang lên.

Duy Mạnh móc ra rồi nghe, cuộc điện thoại này như đã cứu tôi, không chần chừ ở đó nữa vì trong 72 kế thì chuồng là thượng sách.

Không thể ở đây chịu trận được liền mở cửa chạy ra ngoài
Trong máy điện thoại lúc này vang ra giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng của một cô gái.

Đó là Ánh Hồng, người yêu cũ của Duy Mạnh.

À không phải nói chính xác là bây giờ họ vẫn đang quen nhau, chỉ là vì ngày đó Ánh Hồng bị ba mẹ cô ta ngăn cấm nên mới nói chia tay nhưng bây giờ họ vẫn lén lút qua lại với nhau.
_ Alo anh yêu, anh về tới nhà chưa sao không thấy gọi cho em?
Duy Mạnh thấy cô gái đó nũng nịu thì cười sảng khoái trả lời.
_ Anh đây.

Mới về tới nhà.

Em yêu vẫn chưa ngủ à?.
_ Em chưa, lại nhớ anh rồi.

Có ai được như anh, mà nè cô vợ bé nhỏ của anh đâu rồi?.

Con bé đó đẹp và làm tình giỏi như em không?.
_ Sao mà bằng em được.
_ Thật không đó, hay là đang mặn nồng với cô ta.
_ Không có đâu.

Thôi anh mệt quá, rượu ngấm rồi anh ngủ đây.

Em yêu ngủ ngon nhé
_ Vâng bai anh.
Duy Mạnh tắt máy đi, rồi sau đó vì men say đã ngấm vào người nên anh ta buông điện thoại xuống rồi nhắm mắt ngủ, cứ thế hơi thở cứ đều đặn như vậy chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi chạy ra ngoài, đi đến chiếc bàn trong phòng ăn để ngồi.

Đến bây giờ tim tôi vẫn còn đập thình thịch, nếu như không có cuộc điện thoại đó thì có lẽ tôi đã bị anh ta cướp đi đời con gái rồi.

Không biết bây giờ anh ta đã tắt chưa,đã chịu ngủ chưa.
Ngồi một lúc tôi đi vào trong phòng bếp rửa mặt mũi sạch sẽ rồi mới đi đến tủ lạnh lấy chai nước mát mở ra uống một mạch gần hết nửa chai.

Trong đêm vắng, mọi người đang say giấc, tôi với nỗi sợ, lo lắng về cuộc đời về sau của mình rồi không biết sẽ thế nào đây.

Vừa suy nghĩ nước mắt đang rơi thì bỗng có âm thanh lẹp kẹp của tiếng dép.

Nhìn lại thì thấy cô Thu.
_ Mợ làm gì giờ này ở đây vậy?.
Tôi quẹt vội giọt nước mắt đi rồi trả lời lại cô ấy.

Không dám nói ra sự thật bởi tôi sợ bà ấy sẽ đi bẩm báo lại với bà nội Mạnh.

_ Cô Thu đấy ạ.

Tôi không ngủ được nên ra đây ngồi thôi
_ Vậy sao?.

Tôi đang ngủ thì khát nước.
Cô Thu nhìn nhìn tôi rồi hỏi.
_ Mà mợ khóc đấy à, sao mắt đỏ hoe thế kia?.
_ Đâu có đâu ạ.
_ Mợ khỏi phải giấu, có phải mợ đang nhớ nhà không?
Câu hỏi của cô Thu lại đúng ngay tâm trạng của tôi.

Mà không phải chỉ nhớ nhà không thôi mà tôi còn sợ Duy Mạnh nữa.

Nên đành gật đầu đáp:
_ Vâng.

Cháu trước giờ chỉ ở nhà với bà ngoại với cậu.

Giờ này đi lấy chồng, ở nơi xa lạ này thấy không quen.
_ Từ từ rồi cũng quen thôi mợ.

Mợ phải tập làm quen chứ lấy chồng thì phải theo chồng, chưa kể mai mốt cậu mợ đi lên Sài Gòn ở nữa.

Xa lắc xa lơ.
_ Dạ cháu biết chứ nhưng tạm thời chưa quen.
Cô Thu đi đến bàn rót ra hai ly nước rồi đưa cho tôi một ly.

Cô ấy lại nói tiếp.
_ Mợ uống đi.

Mà mợ đừng khóc như thế bà chủ thấy lại không vui, bà sẽ mắng đó
_ Dạ, mà cô Thu này.

Bà Lê… à bà nội chồng cháu khó tính lắm hả cô?.
_ Cũng hơi khó.

Nên mợ đừng làm phật ý bà, với phải chăm lo cho cậu Mạnh.

Bà có mỗi cậu ấy là cháu trai nên cưng lắm.
_ Vâng cảm ơn cô đã giúp đỡ.
Cô Thu uống nước xong thì cũng xin phép tôi rồi đi về phòng của mình.

Kể ra thì cô Thu này cũng không tính là khó gần như lúc đầu tôi đã nghĩ, ít ra có những nhắc nhở cho tôi thì tôi cũng phải cảm ơn bà ấy.
Ngồi úp mặt xuống bàn suy nghĩ một lúc thì tôi ngủ quên lúc nào không hay.

Mãi đến khi giật mình tỉnh dậy bởi tiếng gọi bên cạnh thì mới biết mình đã ngủ ở đây từ lúc nào.
_ Cô làm gì mà ngủ ở đây vậy, phòng có, giường nệm đầy đủ không ngủ đi ra đây ngồi ngủ là sao?.
Tôi giật mình bừng tỉnh bởi câu hỏi của bà nội Duy Mạnh.

Nên ngồi bật dậy vội vàng lúng túng trả lời.
_ Dạ, cháu chào bà nội buổi sáng.

Bà dậy sớm thế ạ?.
_ Tôi già rồi ngủ không mấy.

Mà tôi hỏi sao không trả lời.

Thế thằng Mạnh đâu?.
_ Dạ cháu… lúc khuya cháu đi uống nước rồi ngồi đây ngủ quên luôn.


Anh Mạnh đang ngủ trong phòng ạ.
_ Con gái con lứa, bạ đâu ngủ đó vậy.

Đi vào xem nó dậy chưa rồi ra coi phụ làm đồ ăn sáng đi.
_ Dạ, cháu đi ngay đây ạ.
Vừa đứng dậy bước đi thì bà Lê kêu tôi đứng lại.

Tôi nghe bà kêu cũng không biết là có chuyện gì.
_ Cô ăn mặc kiểu gì mà áo rách thế kia?.

Nhà nghèo đến nỗi cái áo mới cũng không mua nổi à thế tiền nhà tôi đưa đâu hết?.
Tôi giật mình nhìn lại thì mới thấy rõ là nó rách một mảnh ở vai.

Thầm nghĩ chắc là do hồi đêm giằng co với Mạnh.

Đành lí nhí trả lời.
_ Dạ cháu xin lỗi cháu không để ý ạ.
_ Nhanh đi vào phòng mà thay cái áo đi.

Người ngoài nhìn vào người ta tưởng nhà tôi bạc đãi cô lắm.
_ Vâng ạ.
Tôi chào bà nội chồng rồi đi về lại phòng.

Không biết giờ này anh ta đã dậy chưa.

Giờ này tôi mà đi vào trong thì không biết anh ta có để yên cho tôi không đây.

Trong lòng dâng lên một chút lo lắng, hồi hộp nhưng cũng đi vào phòng.
Vừa bước vào trong phòng thì tôi thấy Duy Mạnh vẫn còn ngủ ngon lành trên giường.

Cũng may cho tôi là anh ta chưa dậy.

Nhanh chân bước đi tới balo rồi lấy cái áo khác vào phòng tắm thay rồi đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong xui mới trở ra ngoài để phụ làm đồ ăn.
Trong phòng tắm vừa bước ra thì giật mình hoảng hồn, mắc cỡ hết sức vì những gì đang thấy ở trước mắt.Tôi vừa mở ra thì không thể nào mà giữ được sự bình tĩnh.
_ Ôi mẹ ơi, hết hồn con rồi.
Trước mắt tôi là Duy Mạnh, anh ta đứng trước cửa.

Trên người lại không có mặc gì chỉ có cái khăn tắm quấn ngang hông.

Lấy tay che hai mắt lại rồi la lên mà đến nỗi cà lăm.
_ Anh làm cái gì vậy hả, sao..

sao…mà không mặc áo quần vào.
_ Phòng tôi, tôi muốn làm gì thì tôi làm chứ.

Có gì mà phải che, vợ chồng với nhau mà.
_ Anh đừng có bệnh hoạn giữa.

Tránh ra tôi còn ra nấu đồ ăn sáng
Tôi cố gắng đẩy anh ta qua một bên rồi lách người đi ra, bây giờ rời khỏi phòng là biện pháp hay nhất.

Để máu lưu manh của anh ta nổi lên thì khó mà bảo toàn tính m..ạng.

Mà nói cho suông vần chứ trong thâm tâm tôi chỉ mong anh ta nhanh chóng bỏ tôi đi.

Dù sao tôi và anh ta cũng chỉ vì nợ nần.

Chứ yêu đương thì không thể nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận