Cho Vay Để Cưới


Sau đó Mạnh dắt tay tôi ra ngoài tiến về phía sân khấu.

Nhìn mọi thứ lung linh, có nhạc có hoa cả bánh kem rượu sâm panh mà sao lòng tôi lại buồn đến thế này.

Xung quanh đều là họ hàng của nhà Mạnh.

Bên nhà tôi không có theo đưa tôi về nhà chồng vì mấy hôm nay trở trời nên cậu Huy sức khỏe không tốt.

Bà ngoại phải ở lại trông cậu.

Mà như thế cũng tốt, tôi sợ lúc đến thì không sao, đến lúc ra về thì lại chịu không nỗi.

Chỉ có một người duy nhất đó là bà nội tôi.

Nhưng bà cũng chẳng quan tâm tới nỗi lòng của tôi mà cái bà quan tâm đó là tiền và đứa cháu rể giàu có này.
Bước lên cùng với anh ta, dưới bao nhiêu sự chú ý dồn về làm tôi rất lo lắng và hồi hộp.

Bàn tay tôi cứ vô thức run lên bần bật, đột nhiên bàn tay anh ta nắm chặt bàn tay tôi như để trấn an tinh thần của tôi lúc này.

Bỗng chốc tôi thấy cũng đỡ tủi thân hơn và cảm thấy anh ta cũng còn có chút quan tâm tôi thật lòng.

Ở bên dưới tôi có thể nghe loáng thoáng được một vài người đang khen tôi, nào là đẹp, nào là trai tài gái sắc.

Nhưng cũng có một số người thì nói tôi nghèo, lại mồ côi không xứng với Mạnh.

Tôi nghe nhưng cũng bỏ ngoài tai, tôi đây cũng có muốn lấy anh ta đâu chứ chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Lúc này đang đi xuống dưới để đi mời rượu từng bàn thì có sự xuất hiện của một người phụ nữ sang trọng, vừa bước xuống từ xe hơi đang tiến vào.

Mạnh thấy bà ấy thì đi cười.

Người đó chính là mẹ của Mạnh, vì một số lý do mà bà ấy bây giờ mới đến.

Đó cũng là điều mà tôi thắc mắc từ lúc anh ta đến rước dâu đến giờ.

Bà Minh đi lại dang tay ôm con trai vào lòng rồi nói:

_ Chúc mừng hạnh phúc nhé con trai.
_ Sao giờ mẹ mới đến thế?.
_ Mẹ xin lỗi, chuyến bay gặp thời tiết xấu nên bị delay hoài.

Ủa thế ông ta đâu?.
_ Ông ấy không về được.
_ Chắc lại con yêu tinh kia nó không cho về chứ gì.
Tôi đứng một bên nghe rõ tất thảy cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ từ đầu đến cuối.

Tôi cũng lễ phép gật đầu chào bà ta.
_ Con chào mẹ.
_ Ừ, đây là cô gái mà con chọn đấy à?
_ Vâng là cô ấy.
Bà mẹ chồng này nhìn tôi từ đầu đến cuối.

Sau đó cũng không nói gì mà chỉ nói hai từ đơn giản là ” Cũng được”.

Đến một thời gian sau tôi nghe kể lại mới biết bà ấy cũng đã tìm kiếm lựa chọn rồi mai mối cho con trai mình cũng mấy mối rồi.

Sau đó chúng tôi cùng nhau đi tiếp rượu những bàn còn lại.
—-_
Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc, khách khứa và họ hàng của anh ta cũng về hết.

Chỉ còn lại mấy người trong gia đình của anh ta.

Mà thật sự đến bây giờ tôi mới biết một việc đó là ba mẹ của Mạnh đã ly dị và mỗi người ở mỗi nơi, anh ta thì tự lập nghiệp ở trên Sài Gòn, lâu lâu mới về chơi với bà Lê.

Tôi nghĩ chắc cưới xong ít bữa thì anh ta cũng dẫn tôi lên trên đó.

Nghĩ đến đó thôi thì tôi lại thấy buồn.Đứng thẫn thờ một lúc thì Mạnh mới khèo tay tôi.
_ Này em suy nghĩ gì mà đứng đờ ra vậy?.
Nghe Mạnh hỏi thì tôi mới giật mình, thu lại những suy nghĩ và lo lắng buồn phiền trong lòng tôi lại mà trả lời anh ta.
_ À không có gì?.

Tôi chỉ là nghĩ một số chuyện thôi.

Mà tôi hỏi cái này anh trả lời cũng được, mà không thì cũng không sao?.
_ Em muốn hỏi gì, hỏi đi.
_ Chuyện là… ba mẹ anh…
_ Đúng vậy, ba mẹ tôi đã ly dị lâu rồi.

Bây giờ mỗi người đều có gia đình riêng hết rồi.
_ Sao… sao anh biết tôi sẽ hỏi chuyện đó.
_ Lúc nãy tôi để ý ánh mắt em nhìn mẹ tôi là tôi biết rồi.

Thôi đi vào phòng thay đồ đi.
Tiếng bà Lê từ đằng kia gọi với.
_ Xong cả rồi đấy.

Còn không mau vào thay đồ đi rồi phụ dọn dẹp hả?.
Nghe thế thì tôi cũng không đứng đó nữa mà đi vào trong phòng thay váy cưới ra.

Nghe ngữ điệu của bà Lê tôi thấy mình chắc cũng không dễ dàng gì yên với bả, chắc là vẫn còn cay vụ tôi đưa ra hợp đồng.
_ Vâng, cháu đi ngay đây.
Tôi nhanh chóng rời đi.

Mạnh cũng mon men đi theo sau lưng tôi.

Nhưng đến khi vào đến cửa phòng, tôi quay lại thấy anh ta phía sau thì đứng phắt lại rồi luống cuống hỏi:
_ Anh đi theo tôi làm gì chứ?.
_ Tôi vào phụ em thay đồ.

_ Khỏi đi, cảm ơn tôi tự làm một mình được.
_ Váy này dây nhợ thế này làm sao mà em tự làm được.

Tôi giờ cũng là chồng em rồi nên em đừng ngại.
_ Không.

Anh đứng yên đó.

Anh mà vào là tôi la lên đó.
_ Ô hay, tôi cưới em về là để làm vợ chứ không phải cưới về để làm pho tượng.
Anh ta còn ghé bộ mặt gian manh xuống gần với khuôn mặt tôi, chỉ còn cách một chút nữa là có thể chạm vào nhau.

Anh ta nói nhỏ:
_ Tôi bỏ tiền ra để em về đây làm vợ, phục vụ nhu cầu cho tôi chứ em định cho tôi ăn ngó à.
Tôi nghe thế thì ngượng quá vội né tránh anh ta.

Những lời nói đó làm cho tôi thấy sợ, có vẻ như anh ta đang nói thật.

Không lẽ tôi đã quá tin vào vẻ bề ngoài của Mạnh chứ.
Đang trong lúc Mạnh muốn đẩy cả người tôi vào trong phòng thì từ đằng sau, tiếng bé Lụa vang lên khiến hành động của anh ta phải dừng lại.
_ Cậu ơi.

Bà chủ cho gọi cậu.
Tôi như gặp một phao cứu sinh, trong khi anh ta quay lại phía bé Lụa thì tôi đã nhanh chóng chuồng vào phòng rồi đóng sập cửa lại, còn cẩn thận hơn là khóa trái cửa không thể để cho tên Mạnh vào được.
Đi vào trong phòng, bây giờ mới có cơ hội được nhìn ngắm kĩ căn phòng.

Nó vừa rộng, có cả một cái giường to gấp mấy lần cái giường ở nhà mình, lại cả chăn ấm nệm êm nữa.

Bất giác tôi lại nghĩ đến việc đêm nay mình sẽ như thế nào.

Bao nhiêu lo lắng bồn chồn cứ ập đến khiến tâm trí tôi chạy thể yên được.
Một lúc sau cũng tự mình đi thay bộ váy cồng kềnh này ra rồi mới mặc lại áo quần của mình lúc sớm mang lại.

Một chiếc quần tây đen với áo sơ mi cũng đã hơi bạc màu.

Tôi vào toilet rửa đi lớp phấn trang điểm sạch sẽ rồi mở cửa bước đi ra ngoài.
Vừa thấy tôi ra thì bé Lụa chạy tới.
_ Mợ xong rồi à.

Bà chủ chờ mợ nãy giờ đó.
_ Vậy sao, cảm ơn em.

Mà bà tìm chị làm gì vậy không biết nữa?.
_ Em cũng không biết.


Bà đang ở ngoài nhà gỗ đó, mợ ra đó đi.
_ Ừ thế anh ta… à cậu Mạnh đâu rồi em?.
_ Cậu ấy có bạn gọi nên đi rồi.

Mợ ra đó nhanh đi không bà lại mắng.
Nghe bé Lụa nói thế thì tôi cũng không chần chừ mà đi ra phía nhà gỗ.

Nhìn về phía bàn nước tôi thấy bà Lê đang ngồi uống nước trà ở đó.

Bước đi vào rồi lễ phép hỏi:
_ Nghe bé Lụa nói bà tìm cháu.
_ Ừ, cô đi thay đồ gì mà lâu vậy?.

Muốn ngủ trong phòng không hay sao mà tới giờ mới mò ra.
_ Dạ không ạ.

Cái váy nó nhiều dây quá nên cháu mở hơi lâu.

Mà bà gọi cháu có việc gì không ạ.
Bà Lê ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói.
_ Giờ cô cũng được cưới hỏi về đây rồi.

Làm cháu dâu nhà tôi rồi.

Tạm thời thằng Mạnh vẫn ở đây, nên cô phải tự biết lo liệu việc nhà, quán xuyến các việc cơm nước.

Biết chưa.
_ Vâng thưa bà.
_ Còn nữa, thằng Mạnh là cháu trai độc đinh của nhà tôi.

Nên cô phải lo chăm sóc chồng cho tốt đấy.

Nó mà có làm sao thì cô biết tay với tôi đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận