Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Edit: LazyGirl.      
——————
Tô Hành kéo Chu Lệnh Hành về phòng, đóng cửa lại, giọng điệu có chút khẩn trương, "Tay của Tôn Hòa lại tái phát phải không?"
"Không có," Người đàn ông nhanh chóng trả lời không chút suy nghĩ.
Lời nói vô nghĩa này của anh khiến Tô Hành mở to hai mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là nói dối một cách trắng trợn mà.
Sau khi trầm mặc một lát, cô chậm rãi nói, "Trận đấu tiếp theo, anh ấy có thể hoàn thành một cách suôn sẻ không?"
Chu Lệnh Hành nhướng mày, bất động thanh sắc nhìn cô.
Nếu không phải ánh mắt của anh có hơi chuyển động, Tô Hành có lẽ đã suýt nữa thì cho rằng anh đang thất thần.
Cô cau mày, "'Anh nhìn em làm gì?"
"Đẹp quá nên nhìn." Chu Lệnh Hành cong môi cười, nhưng nụ cười có chút cứng đờ.
Tô Hành im lặng.
Mặc dù anh vẫn luôn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được một ít manh mối từ biển hiện trên khuôn mặt của anh.
Tình huống có lẽ còn tồi tệ hơn so với những gì mà cô đã nghĩ.
Ngoài cửa sổ, trời đột nhiên đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách trên ô cửa sổ, cũng đồng thời đánh vào đáy lòng của Tô Hành.
Trước khi Tô Hành tiếp tục nói, Chu Lệnh Hành đã đến gần cô, đưa tay lên, vuốt ve mái tóc dài của cô.
Gằn từng chữ một, "Yên tâm đi, một ngày nào đó, chúng ta sẽ được đứng ở trên bục cuối cùng để nhận giải."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh như có một ma lực thuyết phục.
Sau khi nói xong, anh cũng không ở lại lâu, xoay người bước ra khỏi phòng.
Ánh mắt của Tô Hành tối sầm lại khi nghe tiếng đóng cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cuối cùng khẽ thở dài.
*
Kết quả vòng loại giữa 8 đội được công bố, SLZ và FHL đều bị loại, thậm chí hai đội này còn mua cùng một chuyến bay trở về Trung Quốc.
Trước khi SLZ rời đi, Tiểu Tân vội vã đến phòng huấn luyện của GI để chào tạm biệt Tô Hành và mọi người.
Tô Hành cười tiếc nuối an ủi, "Không sao, năm sau trở lại."
Tiểu Tân mãnh liệt gật đầu, "Dạ! Đội em nhất định sẽ có thể gặp lại đội chị ở vòng bán kết năm sau!"
Tiểu Bản đi ngang qua thăm dò, "Sao lại là vòng bán kết mà không phải là chung kết? Có tham vọng chút được không??"
"Trước mắt thì đưa ra mục tiêu nhỏ trước đã," Hai má Tiểu Tân đỏ bừng, nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn, "Dù sao thì so với các đội khác, bọn tôi vẫn còn nhiều thiếu sót."
Wave cười to, đột nhiên vỗ vai Tiểu Tân, "Đúng vậy, biết rõ mục tiêu của bản thân là được."
Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt cười hi hi ha ha của Cho Hun Jeong, hừ lạnh nói, "Không giống như một số người, mới may mắn thắng có một lần mà đã diễu võ dương oai."
Tiểu Tân sờ đầu, khó hiểu nhìn về phía Tô Hành, "Wave ca đang nói ai vậy chị?"
"Đừng quan tâm đến cậu ta," Tô Hành cười nhạo, lại hỏi cậu nhóc trước mặt, "Sao không ở lại thêm mấy ngày nữa? Về sớm vậy sao?"
Tiểu Tân cụp mắt, "Địa điểm diễn ra trận chung kết không ở chỗ này, nên có ở lại Mỹ cũng không có ý nghĩa gì."
Nói xong, cậu đột nhiên ngẩng đầu, "Nhưng em nhất định sẽ xem mọi người thi đấu."
Cậu liếc nhìn đồng hồ, thấy đã tới thời gian tập hợp, vẫy tay chào mọi người, "Em đi trước đây, mọi người cố lên! Tranh thủ lấy được cái cúp!!"
Cuối cùng còn không quên làm động tác cổ vũ, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ.
Tô Hành nhìn Tiểu Tân rời đi, tâm tình uể oải mấy ngày nay cũng vơi được chút ít.
Chu Lệnh Hành mặc dù không thừa nhận, nhưng cô cũng đoán được tám chín phần.
Tôn Hòa chính là người cố chấp muốn tuyển cô vào đội. Làm sao mà một người luôn chấp nhất với ước mơ lại có thể chịu được việc lùi bước chỉ vì vấn đề của chính mình vào lúc này?
Nhưng cô lại không thể đồng ý bừa với cách làm này.
Nếu chấn thương cũ lại tái phát, việc tốt nhất nên làm chính là chấm dứt tập luyện và từ bỏ cuộc chơi càng sớm càng tốt, trước khi chấn thương ngày càng nặng thêm.

Nếu không thể kịp thời ngăn cản, cho dù có thắng trận chung kết LOL năm nay, sự nghiệp sau này của Tôn Hòa cũng vì đó mà ảnh hưởng không ít.
Cô cố gắng tìm cách để nói chuyện với Tôn Hòa, nhưng lần nào Tôn Hòa cũng cố tình tránh mặt. Hơn nữa, Chu Lệnh Hành chung phòng với Tôn Hòa, nên cho đến bây giờ, cô vẫn chưa thể nói ra được những gì mà cô muốn nói.
Tô Hành một bụng đầy tâm sự, lặng lẽ nhìn Tôn Hòa đang uốn nắn các đốt ngón tay của mình.
Nếu đổi lại là cô thì cô sẽ làm gì?
Tô Hành không khỏi cười khổ.
Có lẽ là... cũng sẽ giống như Tôn Hòa thôi.
Đi đến được đây rồi, làm gì có ai cam tâm từ bỏ chứ?
Tô Hành dần dần suy nghĩ thông suốt.
Nếu Tôn Hòa đã tình nguyện thà để lại di chứng sau trận đấu chứ quyết không từ bỏ, thì tất cả những gì cô cần làm chính là sát cánh đồng hành, và cố gắng giúp đỡ anh một tay.
Để không uổng công những gì mà anh đã trợ giúp và dành toàn bộ tin tưởng lên người cô.
Chỉ là, ngay cả thần kinh thô như Wave mà cũng mơ hồ cảm nhận được sự khác thường của Tôn Hòa trong khoảng thời gian này.
"Tôn ca, dạo này anh sao vậy? Em thấy tình trạng của anh cứ không ổn thế nào ấy." Wave xoa xoa mũi, thận trọng nói.
Ngoại trừ tình trạng tập luyện càng ngày càng kém, Tôn Hòa mỗi ngày đều ra ngoài cùng với Chu Lệnh Hành vào buổi trưa.
Mặc dù cả hai đều cư xử như không có chuyện gì, nhưng Wave vẫn luôn cảm thấy biểu hiện của Tôn Hòa có chút khác thường.
Không chỉ Wave, mà ngay cả Thẩm Giai Niên cũng nhận thấy cả hai có hành vi đáng ngờ.
Bởi vì trận đấu sắp tới, để không ảnh hưởng đến tâm trạng của các tuyển thủ, Thẩm Giai Niên không còn cách nào khác đành phải nhịn xuống.
Trong khi cư dân mạng không ngừng chế giễu trước thất bại của SLZ và FHL, họ đồng thời cũng bày tỏ sự kỳ vọng đối với GI.
【 Đã bao lâu rồi không có cảm giác phấn khích như vậy!! 】
【 Điên cuồng đánh call cho chị gái, LING, Hòa Thần, Wave, Lão Ngư! 】
【 Có thể ngưng mấy việc chỉ trích được không? Mấy ngày nữa là diễn ra trận bán kết rồi, đừng có tạo thêm áp lực cho mọi người vào lúc này nữa. 】

【 Tôi mẹ nó vẫn luôn không hiểu, chỉ mới một năm mà tôi đã mém nữa không nhận ra được GI, đây có phải vẫn là GI lúc trước không vậy?? 】
Đương nhiên, có khen sẽ có chê.
【 Chỉ mới thắng được một đội ở LCK ở chung kết thế giới LOL mà đã thổi phồng lên tới tận trời như vậy rồi? 】
【 Thực lực cũng chỉ ngang ngửa KJ mà thôi, tôi nhớ không lầm thì trước đây FHL cũng từng đánh bại được KJ? 】
【 Mặc dù đánh bại KJ không chứng tỏ được điều gì, nhưng cũng đừng quên rằng GI đã từng đánh bại được CQW. 】
【 Đó là bởi vì CQW hôm đó có vấn đề, ở trận lượt về, CQW không phải cũng đánh thắng GI đó sao? 】
Đủ loại khen chê, nhưng vì GI đã phong bế để huấn luyện, nên không hề biết gì đối với những trận tranh cãi ở trên mạng.
Những ngày tập luyện nhanh chóng trôi qua, những ngày nghỉ còn lại không còn được bao nhiêu.
Tô Hành cùng cả đội di chuyển từ Chicago sang New York.
Ở vòng bán kết, GI sẽ gặp chiến đội đến từ Châu Âu - LS.
Mặc dù LS tiến vào top 4 với thành tích toàn thắng cho đến nay, nhưng cư dân mạng trong nước vẫn tràn đầy niềm tin vào GI. Xét cho cùng thì cả 3 đội Trung Quốc, duy chỉ mình GI là còn sót lại.
Một ngày trước trận đấu, Thẩm Giai Niên đi tìm Chu Lệnh Hành.
Trận bán kết gần kề, Chu Lệnh Hành cũng hiểu rằng có một số việc không thể giấu mãi được.
Có thể nhịn xuống thắc mắc lâu như vậy, anh cũng có chút bội phục Thẩm Giai Niên.
Thẩm Giai Niên chào hỏi Chu Lệnh Hành xong liền ngồi xuống ghế sô pha, theo thói quen sờ hộp thuốc lá trong túi, chợt nhớ ra phòng này cấm hút thuốc, đành phải bỏ tay ra.
"Ngày mai thi đấu." Thẩm Giai Niên trầm giọng nói.
Chu Lệnh Hành gật đầu, mím chặt môi, nhàn nhạt đáp, "Dạ."
"Tôn Hòa không thể lừa được tôi, cậu hẳn nên biết điều đó."
"Biết," Chu Lệnh Hành dừng lại, "Nhưng em đã đáp ứng với anh ấy."
"Thi đấu BO5, cậu ta chịu đựng được không?"
"...."
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Chu Lệnh Hành, Thẩm Giai Niên cũng có được câu trả lời, "Tôi biết rồi, cậu quay về đi."
Chu Lệnh Hành sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thẩm Giai Niên, "Anh không ngăn cản anh ấy sao?"
"Tôi ngăn cản được sao?" Thẩm Giai Niên cười lạnh, "Huống hồ chi chúng ta cũng không có dự bị đường trên. Tay là của cậu ta, tôi làm gì được giờ?"
Chu Lệnh Hành im lặng.

Anh biết rằng Thẩm Giai Niên có lẽ cũng đoán được suy nghĩ của Tôn Hòa.
Đây có thể là trận đấu chung kết thế giới LOL duy nhất trong cuộc đời Tôn Hòa, nên anh ta cũng không muốn Tôn Hòa phải hối hận cả đời.
Tựa như những gì mà phim ảnh hay nói ——
Có một số việc, bạn có thể hối tiếc nhất thời, nhưng nếu không làm thì sẽ nuối tiếc cả đời.
Đêm nay, có người vì khẩn trương mà hồi hộp, lo lắng, cũng có người trằn trọc suốt đêm.
Cho dù bọn họ có thấp thỏm hay lo âu thì trận bán kết vẫn diễn ra như dự định.
Để tránh khuỷu tay của Tôn Hòa trở nên nặng hơn, Thẩm Giai Niên quyết định để Tô Hành lên thi đấu tất cả các trận BO5.
Tiểu Bản bĩu môi.
Huấn luyện viên không muốn cậu chơi trận chung kết thì có.
Trước khi lên sân, Tô Hành đã ngồi nghiên cứu số liệu liên tục suốt cả đêm.
"Ở trận đấu tập vừa rồi với LS, từ đầu đến cuối, LS vẫn luôn duy trì lợi thế dẫn đầu về lượng kinh tế. Mặc dù ưu thế đi đường không nhiều nhưng tích tiểu thành đại, chúng ta tuyệt đối không thể xem thường. Trận giao tranh đầu tiên sẽ diễn ra khi khoảng cách kinh tế giữa hai bên là 1000 vàng."
Lão Ngư ngơ ngác nhìn cô, "Vậy thì sao?"
"Đó không phải là ngẫu nhiên." Tô Hành chỉ tay vào một chỗ trên bản đồ, "Sau khi xem một số video thi đấu của họ, có thể thấy rằng, bọn họ luôn mở giao tranh khi chênh lệch kinh tế vừa đạt mức 1000 vàng, hơn nữa, cơ bản thì họ sẽ bắt đầu mở từ đường đôi."
Wave trầm ngâm nhìn cô, "Cho nên, ý là chỉ cần né giao tranh ở thời điểm cách nhau 1000 vàng là có thể tránh được bất lợi?"
"Đây là cách nhanh nhất để đạt được hiệu quả," Tô Hành gật đầu, "Họ luôn dẫn đầu về mặt kinh tế là bởi vì bộ đôi đường dưới luôn được đồng đội yểm trợ ở những thời điểm chuẩn xác. Sau khi xem ít nhất là 10 lần thì tôi phát hiện ra được thời điểm nào thì bọn họ sẽ đi trộm quái rừng."
Chu Lệnh Hành hơi kinh ngạc, "Ngay cả em mà cũng không phát hiện ra được?"
Tô Hành gật đầu, "Nhìn thì có vẻ giống như vô tình, nhưng nó cũng tương tự như thói quen mà chúng ta đã thiết kế cho Tiểu Bản khi đi rừng vậy. Chỉ là chiến thuật này của LS được thiết kế cho bộ đôi đường dưới."
Không đợi cho mọi người bàn tán, cô lại tiếp tục cong môi cười, "Cho nên, điều duy nhất mà chúng ta cần làm ——"
"Là nhìn chằm chằm."
Lão Ngư chớp chớp mắt, "Ai? Nhìn chằm chằm ai?"
"Cậu cùng Lý Vĩ Dật," cô chỉ chỉ hai người, "Nhìn chằm chằm vào bộ đôi đường dưới của LS."
Nụ cười trên mặt của Tô Hành dần lan rộng, "Nói cách khác, chỉ cần bộ đôi đường dưới LS không về nhà thì hai người cũng không thể về nhà."
"Chỉ cần khống chế được lượng kinh tế theo ý mình, LS cũng sẽ không dám tùy ý mở giao tranh."
Đến lúc đó, cán cân chiến thắng sẽ nghiêng về phía GI bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui