Nửa câu còn lại, Đan Kì Diệp còn chưa nói ra, trên đầu lại bịch bịch rơi xuống một đống đồ ăn vặt.
Đây…. Là tình huống gì?
Trời giáng đồ ăn vặt sao?
Giang Mạn ở phía sau cũng ngây ngẩn cả người, mới vừa ngẩng đầu, lại rơi xuống một đống đồ lạnh!
Từ trên cao nhìn xuống, thật giống như sau đó sẽ đập vào mặt mình, hắn vội vàng lui ra sau, nhìn thấy những đồ lạnh này rơi xuống đất.
“Các cậu là tới tham gia huấn luyện quân sự! một đám alpha mang theo một đống đồ ăn vặt như vậy, là tới tâm sự sao?”
“huấn luyện quân sự mười lăm ngày, ngoại trừ cơm ở căn tin, các cậu cái gì cũng không thể ăn!”
Bên trên truyền tới thanh âm răn dạy của huấn luyện viên, Đan Kì Diệp kinh ngạc nhếch lông mày, đã bắt đầu rồi sao?
Bọn họ bên này vừa mới thu dọn giường xong, alpha bên kia đã bắt đầu kiểm tra kí túc xá.
Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ, mình hình như cũng không mang theo cái gì để bị điểm danh, thế nhưng…. vẫn chuẩn bị một chút Sô cô la.
Nếu ngoại trừ những món chính ở căn tin thì không thể ăn những món khác, vậy sô cô la kia có thể cũng bị tóm.
Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ, vẫn nên đem sô cô la kia giấu đi mới tốt.
Không có nơi nào đặc biệt bí mật, vậy thì nhét vào trong tủ quần áo đi.
Giang Mạn ở trên giường trải chiếu đơn, lại lăn lộn hai lần, quay đầu liền nhìn thấy Đan Kì Diệp đang giấu đồ, “Cậu đang nhét cái gì vậy? còn chưa dọn đồ xong sao?”
“Thu dọn xong rồi.” Đan Kì Diệp nói: “Huấn luyện viên đều đem đồ ăn vặt của mấy người ớ phía trên ném xuống đây, tôi đem những thứ này giấu đi, để ngừa vạn nhất.”
Giang Mạn gật đầu, vỗ nệm nói: “Xem! Tôi để vậy có được không?”
“Được.” Đan Kì Diệp chuyên tâm nhét sô cô la, trả lời giống như có lệ.
Giang Mạn vừa định xuống giường nói, tôi giúp cậu.
Kết quả huấn luyện viên vừa vặn đi vào, động tác xuống giường của Giang Mạn lập tức cứng ngắc.
So với Giang Mạn, Đan Kì Diệp thoải mái hơn nhiều, lúc đi qua còn cười tủm tỉm chào hỏi với huấn luyện viên, “Xin chào huấn luyện viên.”
Huấn luyện viên là một alpha, bộ dạng nghiêm túc thoạt nhìn còn khiến người khác sợ hãi.
Huấn luyện viên hơi hơi ngẩng đầu, ý bảo hắn đứng qua một bên, Đan Kì Diệp cũng không cản trở, nhanh chóng nhường đường cho huấn luyện viên.
Phòng ngủ của omega, huấn luyện viên cũng không thể tìm tỉ mỉ, sô cô la để trong tủ quần áo, huấn luyện viên alpha tìm cũng không thuận tiện lắm, Đan Kì Diệp cũng không sợ hãi lắm.
Giang Mạn từ trên ghế đứng lên, đang muốn nói chuyện, chỉ nghe thấy ‘xoạch’ một tiếng, hình như có cái gì bị kéo.
Đan Kì Diệp theo bản năng nhìn thoáng qua, chở mở to hai mắt nhìn— phía sau ghế dựa có một gói sô cô la!
Đây là lúc nào rồi mà còn có cá lọt lưới!
Đan Kì Diệp cũng không nhớ rõ, vừa rồi hắn nhét đồ vật sao lại còn thừa lại một gói, còn rơi ở bên cạnh ghế dựa.
Xác xuất rất lớn là không cẩn thận mắc ở trong quần áo, dưới tình huống hắn không biết mà rơi ra.
Thứ này cũng không thể để cho huấn luyện viên phát hiện!
Lỡ như từ gói sô cô la này tra ra cái gì, vậy không phải là toàn quân bị diệt rồi sao?
Mắt thấy huấn luyện viên đang tìm tòi ở phía trong, Đan Kì Diệp vội vàng gọi một tiếng: “Huấn luyện viên!”
“Hử?” huấn luyện viên quay đầu nhìn hắn một cái.
Đan Kì Diệp không thay đổi sắc mặt vứt một ánh mắt qua cho Giang Mạn, Giang Mạn cũng nhanh chóng phản ứng, cúi đầu nhặt lấy gói sô cô la kia.
Kết quả đang ở giờ phút quan trong, huấn luyện viên lại quay trở về!
Lúc này huấn luyện viên ngồi xuống có thể thấy được gói sô cô la trong tay hắn, nhìn rất rõ ràng!
Trong vài giây này, đại não Giang Mạn nhanh chóng chuyển động, phản ứng nhanh chóng, một tay lấy sô cô la để trên mặt đất ném qua!
Huấn luyện viên thấy bộ dáng của hắn liền hơi sửng sốt, nhếch mày hỏi: “Cậu đang làm gì?”
Giang Mạn ngồi thẳng thân mình, sờ sờ mũi, cười nói: “dây giày bị tuột.”
Huấn luyện viên nhìn thoáng qua giày hắn đang mang, một chân đạp lên giày thể thao, ngay cả dây giày cũng chưa buộc xong.
Đan Kì Diệp: “….”
Khá lắm, lời nói dối này không chê vào đầu được.
Hễ có ánh mắt đều có thể nhìn ra vấn đề.
Huấn luyện viên xoay mặt nhìn về phía Đan Kì Diệp, “Vừa rồi hắn ném cho cậu cái gì?”
Đan Kì Diệp để hai tay sau lưng, tùy ý tựa vào khung cửa bên cạnh, nghe vậy nói: “Không có, huấn luyện viên ngài nhìn lầm rồi.”
“Nhìn lầm?” Huấn luyện viên lạnh lùng nâng mắt, “Ba.”
“Thật không có.”
“Hai.”
Đan Kì Diệp bất đắc dĩ nói: “thực không có!” nói xong, hắn chuyển hai tay ra trước người, xoe năm ngón tay ra quơ quơ, “Nhìn, cái gì cũng không có.”
Trên quần áo cũng không có túi, căn bản không có chỗ để giấu.
Huấn luyện viên thấy thế cũng không tìm kiếm tới cùng, quay đầu đi kiểm tra phòng khác.
Đan Kì Diệp cũng nhẹ nhàng thở ra, coi như là sống sót sau tai nạn, xem như đã lừa gạt được huấn luyện viên.
Thế nhưng….
Đan Kì Diệp quay đầu tìm tìm, không thấy sô cô la!
Vừa rồi giơ tay ra hắn rõ ràng đã ném sô cô la trên mặt đất, kết quả vặn vẹo một hồi lại không thấy đâu.
Đan Kì Diệp còn sợ nếu như huấn luyện viên mà nhìn thấy sô cô la kia sẽ không biết giải thích như thế nào, còn tìm rất kỹ càng, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Tần Dĩ Mục đi tới bên này, hắn lập tức đem chuyện sô cô la ném ra sau đầu, hơi hưng phấn nâng tay lên gọi: “Ngồi cùng bàn!”
Bên này chỉ có một con đường, phía sau Tần Dĩ Mục, còn có các bạn học khác, ngoại trừ omega, các bạn học khác đều có mặt.
Tuy rằng nhiều người, nhưng trong mắt Đan Kì Diệp chỉ có ngồi cùng bàn, “Muốn đi đâu vậy? Tập hợp sao?”
Tần Dĩ Mục xác định là không thể trả lời, Mao Tuấn Vũ bên cạnh chủ động nói: “huấn luyện viên kêu chúng tôi xuống trước xếp hàng, chờ hắn tới.”
Đan Kì Diệp nói: “hắn vừa ở ký túc xá chúng ta, bên này muốn kiểm tra xong cũng tốn không ít thời gian, không cần đi vội vàng như vậy chứ.” Huấn luyện viên mới xuống dưới không bao lâu, những bạn học này liền đi xuống dưới, huấn luyện viên là muốn đe dọa đi, thế nhưng không hề cho thời gian để nhàn hạ.
“Ngồi cùng bàn….” Đan Kì Diệp vừa mới mở miệng, Tần Dĩ Mục đột nhiên giơ tay dục sức túm lấy tay hắn!
Dưới chân Đan Kì Diệp không vững, nhưng không làm ra động tác chống cự, hắn hơi lảo đảo vài bước, đỡ tay Tần Dĩ Mục để đứng vững, hắn lắc lắc đầu, ý đồ muốn đem đầu tóc lộn xộn của mình biến về bình thường, thấy bộ dáng Tần Dĩ Mục không hề thay đổi, hắn hỏi: “Ngồi cùng bàn cậu sao vậy?”
Tần Dĩ Mục không nói chuyện, tầm mắt dừng lại ở chỗ Đan Kì Diệp vừa muốn đặt chân.
Đan Kì Diệp cũng tự hiểu không đúng, quay đầu nhìn, sô cô la và quần áo bị rơi ra ngoài.
“….”
Nếu hắn vừa rồi không động đậy, mấy thứ kia không phải là đập vào sau lưng hắn sao.
Đan Kì Diệp vô tri vô giác tránh được một kiếp, “Oa! Cảm ơn ân cứu mạng của ngồi cùng bàn!”
Tần Dĩ Mục liếc hắn một cái.
Đan Kì Diệp cười sáng chói với hắn, sau đó liền phát hiện Tần Dĩ Mục hơi không đúng, cổ hắn cứng ngắc nhìn xuống phía dưới, động tác cúi đầu rất thong thả, lúc nhìn thấy hai tay hắn đang ôm lấy một cánh tay của Tần Dĩ Mục, hắn vội vàng thu tay lại, cười tủm tỉm nói: “Chỉ ôm một chút mà thôi, có thể tăng tiến tình cảm với ngồi cùng bàn đó.” Giọng nói rất chân thành.
Nhưng Tần Dĩ Mục hờ hững rút tay về.
Huấn luyện viên nhìn thấy hai người mắt đi mày lại, hét lớn một tiếng: “Muốn bỏ quần áo phải không?”
“muốn muốn muốn!” còn có chuyện khác phải xử lý, Đan Kì Diệp đành phải giải quyết quần áo trước.
Sô cô la và quần áo cùng nhau rơi trên mặt đất, Đan Kì Diệp sợ nhặt sô cô la lên, huấn luyện viên sẽ tới dạy dỗ hắn, liền quyết định không nhặt lên, dù sao bên ngoài còn có một sân đồ ăn vặt bị tịch thu, lát nữa khẳng định sẽ có chuyên gia tới xử lý, không cần hắn quan tâm.
Liền nhặt quần áo lên, vỗ vỗ đất ở bên trên, chờ huấn luyện quân sự xong, có thời gian sẽ mang bọn nó đi giặt.
“Mang sô cô la, mang sô cô la gì ! » huấn luyện viên quát : « Các cậu là tới huấn luyện quân sự! lúc là đồ ăn vặt lúc là sô cô la, các cậu coi nơi này là chỗ nghỉ dưỡng sao? Những người mang theo đồ ăn, đều ra sân thể dục hít đất cho tôi! Không làm đến hết sức thì không được ngừng!”
Câu nói kế tiếp không chỉ nhắm vào Đan Kì Diệp, mà nói với tất cả mọi người.
Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, biết huấn luyện viên là đang lập uy, cũng không đi đụng chạm với huấn luyện viên, lẵng lẽ đứng ở bên cạnh Tần Dĩ Mục, có nạn cùng chịu với các bạn cùng lớp.
Huấn luyện viên sau khi kiểm tra kí túc xá xong, lại xoay người khoanh tay đi vào sát vách, động tĩnh bên này lớn như vậy, sát vách cũng có cảnh giác, cũng không biết có đem đồ giấu tốt hay không.
Đan Kì Diệp ngẩng cổ lên nhìn, kết quả huấn luyện viên ‘rầm’ một cái đem cửa đóng lại, ngăn cách toàn bộ tầm mắt bên ngoài.
Gì cũng không nhìn thấy, đứng như vậy cũng lãng phí thời gian.
Mao Tuấn Vũ nói: “Đi sân thể dục trước đi, lát nữa còn phải gặp lại huấn luyện viên, nói không chừng hắn vẫn còn đang tức giận đó.”
“Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian, đi sân thể dục đứng thành hàng trước.”
“Ừ, tránh cho lát nữa huấn luyện viên lại nổi bão.”
Lời nói của Mao Tuấn Vũ có thể nói cũng là ý tưởng trong lòng những bạn học khác, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, liền tự đồng đi tới sân thể dục.
“Ngồi cùng bàn! Tôi đứng bên cạnh cậu nhé?” Đan Kì Diệp ngẩng đầu ước lượng chiều cao của hắn và Tần Dĩ Mục, hiện tại cao hơn một chút, hơn nữa còn đang trong lúc thân thể còn đang cao lên, mắt thường nhìn chỉ thấy Tần Dĩ Mục cao hơn hắn một chút, nhưng cũng không cao nhiều, như vậy hai người bọn họ đứng chung với nhau cũng là nên.
Toàn bộ hành trình Tần Dĩ Mục đều tùy ý Đan Kì Diệp sôi nổi bên người mình, trừ lúc Đan Kì Diệp sờ tóc của hắn sẽ né ra một chút, những lúc khác thì giống như là một đầu gỗ.
Ngay cả Mao Tuấn Vũ cũng cảm thấy, tính tình Tần Dĩ Mục thật là tốt.
Rõ ràng hắn là mẫu người người lạ chớ tới gần, không nghĩ tới Đan Kì Diệp ầm ĩ như vậy thế nhưng không hề có phản ứng gì.
“Ngồi cùng bàn, tôi đứng bên cạnh được không? Sao lại không trả lời tôi.” Đan Kì Diệp rầu rĩ nói, hắn đứng ở bên cạnh, lại kéo dài âm cuối nói: “ngồi cùng bàn ~ cậu để ý tới tôi một chút ~ cho dù ‘ừ’ một tiếng cũng được!” lúc này so với đêm qua, ngay cả ‘ừ’ một tiếng cũng không có.
Tần Dĩ Mục: “Ừ.”
Đan Kì Diệp: “….”
Đột nhiên cảm thấy cũng không phải thật vui vẻ như vậy.
Đan Kì Diệp ho nhẹ một tiếng, bỡn cợt cười, “Nếu ‘ừ’ cũng ‘ừ’ được, vậy cậu nói xem, tôi đứng bên cậu được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...