Cho tôi mượn bờ vai của người

 
Chương 4.
 
Lục Diên Bạch trầm mặc một lát.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên, anh suy nghĩ rồi đẩy Yakult về phía trước: “Em muốn uống sao?”
 
Từ Diệp Vũ lắc đầu, đẩy lại: “Em không uống, em chỉ đơn giản muốn hỏi một chút…..nhìn em giống tên trộm Yakult lắm sao?”
 
“Không phải,” Lục Diên Bạch nói: “Cái này đặt ở đây ảnh hưởng đến việc tôi đưa đề cương cho em.”
 
Cô liếm liếm môi, rồi hỏi: “Vậy……khi lần đầu tiên nhìn thấy em, có phải thầy còn…..”
 
Từ Diệp Vũ tìm kiếm từ ngữ, rồi nói: “Còn sợ em vọt lên bục giảng cướp Yakult của thầy sao?”
 
Lục Duyên Bạch: “……..”
 
Thật sự không có, chỉ là khi nhìn thấy cô thì lập tức nghĩ ngay đến chuyện cô chọc Yakult, anh lo lắng có chuyện phát sinh ngoài ý muốn anh không thể nào phân phó công việc được mà thôi.
 
Chuyện này không liên quan đến cô, chỉ là phản xạ có điều kiện của con người mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dưới cái nhìn tha thiết của Từ Diệp Vũ, Lục Diên Bạch lắc đầu: “Tôi không có ý nghi ngờ em, nếu như tôi thật sự nghi ngờ em, thì sẽ không mở cửa để một mình em ở văn phòng đâu.”
 
Chuyện gặp ở cửa hàng tiện lợi cũng không phải hay ho gì, với quan hệ hiện tại của hai người cũng không cần thiết để nói.
 
Từ Diệp Vũ cũng không nghi ngờ anh, lập tức phủi sạch quan hệ của mình và Yakult, còn phụ họa nói: “Cũng đúng, thoạt nhìn trong văn phòng có rất nhiều đồ quý giá.”
 
Cách đó không xa còn có máy pha cà phê, còn có một máy tính, những món đồ cổ được trưng bày trên kệ sách thoạt nhìn rất xa xỉ.
 
Lục Diên Bạch nhìn theo ánh mắt cửa Từ Diệp Vũ: “Ừm, trên kệ sách có rất nhiều sách chuyên ngành không còn xuất bản nữa, nội dung rất xuất sắc có bỏ tiền ra cũng không mua được.”
 
Nói đến chuyên ngành…….Từ Diệp Vũ lại nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình.
 
Cô cúi đầu nhìn Lục Diên Bạch chỉnh sửa đề cương lại cho cô, chờ anh làm xong, cô sẽ nói một chút với anh về chuyện của mình.
 
Lúc trọng điểm trong đại cương được chỉnh sửa xong, Lục Diên Bạch lại nhận một cuộc điện thoại.
 

Anh thật sự rất bận rộn.
 
Lục Diên Bạch thoáng nhìn dãy số trên điện thoại, lại liếc nhìn Từ Diệp Vũ đang đọc sách, để không quấy rầy cô, anh đứng lên đi sang gian phòng sát vách nhận điện thoại.
 
Tai Từ Diệp Vũ rất thính, cho dù cách một tấm rèm mỏng cô vẫn có thể nghe được đoạn nói chuyện kia.
 
Đầu tiên là giọng người đàn ông bên kia cười hì hì giống như tiếng tàu xe lửa, rồi sau đó mới nói: “Gần đây cậu thế sao, còn bận không......có người vất vả nhờ bạn bè tìm đến mình, hỏi mình, phòng khám tâm lý của cậu có còn nhận bệnh nhân không? Có vẻ rất tin tưởng cậu.”
 
Lục Diên Bạch: “Không rảnh, không nhận.”
 
Người bên kia tiếp tục nói: “Ra giá rất rất cao, thật đó, cao gấp 30 lần so với giá cả trên thị trường.”
 
Lục Diên Bạch vẫn nhàn nhạt nói: “Cậu cũng biết là mình không để ý mấy thứ này.”
 
“Mình biết thì biết, nhưng mà người khác nhờ mình, mình ít nhiều gì cũng phải cố bày tỏ lòng thành chứ. Được rồi, không làm khó cậu nữa, mình biết bây giờ cậu không nhận bệnh nhân, công việc bác sĩ tâm lý vốn dĩ đã rất mệt, mà cậu còn cố gắng nhận những người quen biết là mình bội phục lắm rồi,” người bên kia nói tiếp, “Có trách thì trách trước kia cậu trị khỏi cho một đứa bé mắc chứng uất ức danh tiếng từ đó cũng nổi lên, cũng nhiều người muốn đến tìm cậu.”
 
“Mệt chỉ là một phần,” anh bình tĩnh nói: “Chỉ là quá hao tổn tâm sức.”
 
“Được rồi,” người bên kia lại bắt đầu luyên thuyên, “Mình đây cũng rất tò mò, đến lúc đó phải là người như thế nào mới có thể để giáo sư Lục xuống núi nhận khám chữa bệnh lần nữa đây?”
 
Lục Diên Bạch cũng không quan tâm, lật lật sổ ghi chép trong tay: “Người cậu muốn nhờ mình cũng là đứa bé mắc chứng uất ức sao? Mình có quen với một bác sĩ rất giỏi, hiệu quả chữa cũng rất tốt, nếu muốn thì đến lúc đó mình gửi phương thức liên lạc cho cậu.”
 
“Được rồi, gửi qua cho mình đi, người mà giáo sư Lục đề cử, mình rất yên tâm.”
 
Cúp điện thoại, Lục Diên Bạch vẫn chưa đi ra.
 
Từ Diệp Vũ ngồi đó ngây ngốc một lát, sau đó ánh mắt lại dịch chuyển đến tủ sách của anh.
 
Anh ấy nhất định là một giáo sư tâm lý học rất lợi hại?”
 
Hơn nữa từ cuộc điện thoại cô đoán, anh chắc chắn không chỉ lý thuyết giỏi mà còn từng chữa trị cho không ít bệnh nhân, thậm chí còn có trường hợp thành công.
 
Nếu cô nói với anh, mình thật ra không phải là sinh viên trường này, anh có thể sẽ lãnh đạm mà cắt đứt quan hệ với cô không?”
 
Nhưng, nếu như cô không nói, danh sư xuất cao đồ(*), dù chỉ có những giờ học bổ túc ngắn ngủi, cô cũng có thể dưới bàn tay lợi hại của người đàn ông này mà học được những kiến thức chuyên ngành sao?
 
(*)Danh sư xuất cao đồ: Thấy giỏi thì có học trò tài.
 
Kiến thức chuyên nghiệp đối với cuốn tiểu thuyết của cô rất quan trọng, mà giá trị của cuốn tiểu thuyết này vượt qua cả hiểu biết của bản thân mình, Từ Diệp Vũ biết mình cần một người hướng dẫn chuyên nghiệp.

 
Mà nhìn đi nhìn lại, toàn bộ thành phố L này, chỉ có Lục Diên Bạch là có thể giúp được cô nhất.
 
Hơn nữa, bây giờ lại có sẵn cơ hội học bổ túc,chuyên gia Lục Diên Bạch sẽ giúp cô chỉnh sửa lại trọng điểm kiến thức tốt hơn.
 
Cô cũng không cần phải hao tâm tổn sức đi tìm giáo viên khác, còn phải đăng ký tiết học, rồi đi học từng tiết để làm tài liệu viết tiểu thuyết.
 
Sau khi nhanh chóng cân nhắc xong, Từ Diệp Vũ quyết định.......không nói. Dù sao chuyện cũng là do cô gây ra, em gái 1012 cũng không muốn làm kiểm tra, hơn nữa học bổ túc đối với cô mà nói cũng có rất nhiều bổ ích, cô cũng có thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết đến nơi đến chốn.
 
Dù sao bây giờ cô cũng đã tốt nghiệp, cô cũng cảm thấy chuyên ngành này cũng không quá khó.
 
Hơn nữa, nếu sau này cảm thấy khó thì cũng có biện pháp để giải quyết.
 
Biết bao nhiêu người muốn có cơ hội để được học chuyên ngành với Lục Diên Bạch, sao cô có thể lãng phí được chứ?
 
Huống hồ, không chỉ là chuyên ngành mà còn có thể ở cùng Lục Diên Bạch trong cùng một phòng, còn được nghe giọng nói trầm thấp du dương, êm tai của anh giảng bài......
 
Mặt Từ Diệp Vũ có chút nóng lên, không được, không thể nghĩ nữa.
 
“Ở lại không phải chỉ có lợi với mình,” cô lẩm bẩm phân tích, “Nếu lỡ như mình không làm nữa, còn phải tìm người khác thay thế mình, nếu làm không tốt còn phải chọn lại, như vậy đối với thầy cô và học sinh đều tốn thời gian và công sức.”
 
Chỉ cần không nói ra chuyện hiểu lầm này, thì cục diện trước mắt vẫn có thể duy trì được, mọi thứ đều ổn thỏa, cũng có thể xem như là giải quyết được hai chuyện.
 
Lục Diên Bạch từ gian phòng sát bên đi ra, nhìn thấy Từ Diệp Vũ đang ngồi chống đầu, ánh mắt xoay chuyển, không biết là đang nghĩ cái gì.
 
“Xem xong rồi?”
 
Cô “a” một tiếng, định thần lại, trả lời: “........Cũng tàm tạm.”
 
Người đàn ông gật đầu, anh rút quyển sách chuyên ngành trong tay cô ra, khi đang chuẩn bị tiếp tục nội dung bài giảng lần trước, đầu ngón tay đè gáy sách xuống: “Đúng rồi, chiều qua, có phải em có chuyện muốn nói với tôi không?”
 
Chiều qua khi tan học, Từ Diệp Vũ chuẩn bị ngả bài với anh, kết qua bị một cuộc điện thoại thúc giục cắt ngang.
 
Anh hỏi quá đột ngột, cô còn chưa kịp chuẩn bị trước, chỉ có thể lừa gạt cho qua: “Dạ? Có sao ạ?”
 
Anh thay cô nhớ lại: “Em nói có chuyện muốn nói với tôi, nhưng không kịp, cho nên nói hôm nay sẽ nói với tôi.”

 
........Làm sao mà anh lại nhớ rõ vậy chứ.
 
Từ Diệp Vũ ho nhẹ một tiếng, ngón tay không tự giác được kéo kéo vành tai, nghịch nghịch khuyên tai của mình.
 
“.......Chiều hôm qua sao, em cũng không nhớ nữa.”
 
Lục Diên Bạch nhìn vào mắt cô, con ngươi đen nhánh chuyển động, giống như gió lốc giữa tinh cầu, cho dù bên ngoài có gió to bão táp cũng vẫn tĩnh lặng và đen láy.
 
Từ Diệp Vũ và anh nhìn nhau không quá một cái chớp mắt, cô như bị thiêu đốt mà dời tầm mắt đi, cô có cảm giác từ mu bàn tay trở lên mỗi một tác da thịt như bị thiêu đốt.
 
Người này, nói chuyện bình thường không phải tốt rồi sao, sao còn nhìn cô nữa chứ, anh không biết ánh mắt của mình nhìn cô sát thương lớn như thế nào?
 
“Em, để em nhớ lại một chút.”
 
Từ Diệp Vũ buông quyển sách chuyên ngành xuống trước mặt mình, cô cẩn thận nhớ lại nội dung bài học hôm qua, rồi tìm một nội dung nào đó để lấy lý do.
 
Cô rũ mắt xuống, đuôi mắt rũ xuống một bóng đen mờ nhạt.
 
Ngón tay trắng bạch đè lên sách, vì dùng sức mà xuất hiện gân xanh, môi nửa cắn, có chút buồn bã và tự trách thoạt nhìn như đang làm nũng.
 
Lục Diên Bạch đang đợi cô nhớ lại, bỗng nhiên nhớ lại lúc trước cô đến dự thính, anh có mấy nam sinh cúi đầu thảo luận: “Nữ sinh trường chúng ta chất lượng lại tăng nha, chỉ cần tùy tiện chau mày một cái là đẹp giống như đi chụp ảnh cho tạp chí, tiểu tiên nữ mới vào là sinh viên lớp nào vậy, trước giờ mình chưa từng gặp qua?”
 
“Cậu cũng nói là tiên nữ rồi, người ta không hạ phàm làm sao cậu gặp được chứ?”
 
Nhớ lại xong, anh thấy cô vẫn duy trì động tác, chau mày, muốn nói lại thôi, thoạt nhìn có chút khó xử.
 
Theo tầm mắt của cô nhìn qua, nhìn thấy kiến thức và bài tập hôm qua anh giảng.
 
Từ Diệp Vũ nhìn một lát, mặc dù vẫn chưa nghĩ ra được gì, nhưng cô cảm thấy mình suy nghĩ cũng đủ lâu rồi, cũng đến lúc nên mở miệng nói rồi.
 
“Cái kia, chỉ là.......buổi học hôm qua......”
 
Làm liều vậy, cô không biết nên mở đầu như thế nào, cứ tùy cơ ứng biến vậy.
 
Ánh mắt của cô vẫn chăm chú nhìn vào chỗ bài tập.
 
Giọng Lục Diên Bạch bỗng nhiên trầm xuống: “Tôi biết rồi.”
 
Tim Từ Diệp Vũ run lên: “Thầy biết sao?”
 
Cô còn chưa nói mà, anh có thể biết điều gì chứ?
 
Lục Diên Bạch trầm mặc một lúc lâu, giống như đang suy nghĩ, rồi sau đó mới nói: “Những chuyện như vậy, sau này cứ nói thẳng là được. Tôi cũng sẽ không phạt em nên không cần gạt tôi.”
 

Vốn dĩ tim Từ Diệp Vũ chỉ treo lơ lửng những nghe xong câu anh nói, thiếu chút nữa tim cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
 
Anh đã phát hiện mình gạt anh rồi sao?”
 
Còn nói sẽ không phạt cô nữa, ý anh là muốn cô “Tự nhận tội” sao?
 
Nói xong câu đó, Lục Diên Bạch nghiêng người qua lấy đồ.
 
Từ Diệp Vũ thầm nghĩ nhất định là lấy danh sách, sau đó thẩm tra đối chiếu xem cô có phải là sinh viên của anh không.
 
Cô lập tức duỗi tay ra cách một lớp vải mỏng nắm chặt cánh tay anh: “Chờ một chút ạ!”
 
Cô cảm thấy mình cần phải thương lượng thật tốt với anh mới được, không thể làm mất hòa khí của hai bên được.
 
Lục Diên Bạch rút cây bút lông màu xanh trong ống đựng bút ra, quay đầu lại, trong mắt có chút ngạc nhiên, rất nhanh biến mất, khôi phục lại bộ dạng trầm lãnh.
 
Bầu không khí ngưng đọng lại một giây, anh mở miếng, muốn trấn an cô: “Không sao, chuyện này không có gì mất mặt hết.”
 
Từ Diệp Vũ đổ mồ hôi ròng ròng, tay nắm siết chặt lại.
 
Từ Diệp Vũ mở nắp bút ra: “Không phải chỉ là bài giảng ngày hôm qua nghe không hiểu sao, không sao đâu, tôi giảng lại lần nữa.”
 
Từ Diệp Vũ mở miệng nhưng lại không phát ra được tiếng nào: “.........”
 
Cô sợ tới mức máu chảy lên não, kết quả là anh và cô không nghĩ đến cùng một chuyện sao?
 
Lục Diên Bạch: “Còn vấn đề gì nữa sao?”
 
Cô lắc đầu, mái tóc cũng xộn lộn theo: “Không có, không có.”
 
Người đàn ông nhàn nhạt “ừm” một tiếng, hơi thở mơ hồ lướt qua tai cô.
 
Đột nhiên, anh rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn qua cánh tay của mình.
 
Trên áo sơ mi màu lam không hề dính một hạt cát, năm ngón tay trắng nõn của Từ Diệp Vũ vẫn còn nắm chặt ở đó.
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Từ Diệp Vũ: Sờ, sờ một chút......




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui