Cho tôi mượn bờ vai của người

 
Chương 20.
 
Lục Diên Bạch thấy cô gửi tin nhắn rồi lại thu hồi, một màn tự biên tự diễn như vậy, chờ đến khi cô bên kia “làm xong hết”, video call vì không ai nhận nên cũng tự động cắt đứt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Diệp Vũ nào biết Lục Diên Bạch đã chứng kiến toàn bộ quá trình thu hồi của cô chứ.
 
“Thu hồi xong rồi sao?” Hướng Vi ngồi một bên quan tâm hỏi.
 
“Thu hồi xong rồi…..” Từ Diệp Vũ có chút lo sợ, “Anh ấy chắc sẽ không nhìn thấy…..chứ?”
 
“Mình cũng không biết có nhìn thấy hay không, mình cũng không có ở nhà anh ta,” Hướng Vi bĩu môi, “Nhưng mà tốc độ thu hồi của cậu rất nhanh, anh ta cũng không nhận video call, nên chắc là không nhìn thấy đâu.”
 
“Mà mình nói cậu này, sao đầu óc không chịu hoạt động mà đã gửi tin nhắn rồi,” Hướng Vi quở trách cô, “Mỗi khi thu hồi không cảm thấy quá mạo hiểm sao?”
 
Từ Diệp Vũ: “Mình đây không quá kích động hay sao, một khi kích động…..cậu cũng biết nghề của bọn mình mà, tay lúc nào cũng nhanh hơn so với đầu óc hết.”
 
“Bản thảo thì cậu còn có thể xóa, gửi tin nhắn rồi thì có thể xóa sao?”
 
“Mình không phải đã thu hồi rồi sao.” Có nhíu nhíu mũi lầm bầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vữa nãy Tweet được một nửa, có chỗ bị bí không biết phải hình dung như thế nào, cô định tìm Lục Diên Bạch một chút, ngẩng đầu nhìn đồng hồ…vừa lúc, nên ngay lập tức cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh.
 
Lúc ấy viết lách, viết đến mơ màng hồ đồ, đại não sung huyết, cô gửi cái gì cô cũng không rõ lắm, giây tiếp theo bị Hướng Vi vỗ vào tay nói: “Cậu gửi cái gì vậy Từ Diệp Vũ, còn không thu hồi mà còn thất thần cái gì!”
 
Cô cúi đầu nhìn, phát hiện cuộc nói chuyện tựa hồ vượt quá thân phận học sinh, hơn nữa Hướng Vi gào lên nên cô lập tức thu hồi về.
 
Cũng không biết Lục Diên Bạch có nhìn thấy hay không.
 
Cô thấy bên kia không trả lời tin hắn thì lầm bầm nói: “Hướng Vi, cậu nói giáo sư Lục sẽ không sống về đêm chứ?”
 
Hướng Vi không nói chuyện, trầm mặc.
 
Từ Diệp Vũ bỗng chợt quay đầu nhìn cô ấy, nắm lấy bả vai cô ấy: “Cậu nói chuyện đi Hướng Vi.”
 
“Mình nói cái gì đây?” Hướng Vi nhún vai, “Người ta cũng không nhận điện thoại của cậu, nếu lỡ thật sự thấy thì sao?”
 
Từ Diệp Vũ không nói chuyện, ngồi im một lúc, rồi bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước gương chỉnh trang lại, rồi bật đèn bàn lên.
 
Sau khi cột tóc sang một bên, cô hỏi Hướng Vi: “Thế nào, mình như vậy có phải sẽ có cảm giác vô ý hay không?”
 
Hướng Vi: “…….”
 
Từ Diệp Vũ không chịu thua, không buông tha nói: “Mình sẽ gọi lại lần nữa, cho dù giáo sư có sống về đêm thì mình cũng sẽ dùng khí thế và sắc đẹp của mình để thực hiện thắng lợi áp đảo.”
 
Cô lại gọi video call qua.
 
Lúc này, lúc này đối phương đáp lại khá nhanh.
 
Tích một tiếng cắt đứt, biểu hiện internet bên kia không tốt, không thích hợp để trò chuyện.
 
Từ Diệp Vũ có chút khiếp sợ gửi tin nhắn qua: [Ngài không phải sống về đêm đấy chứ?]
 
Thu hồi, lại gửi: [Không phải, ngài vẫn chưa ngủ sao?]
 
Bên kia trả lời: [Chuẩn bị ngủ.]

 
Từ Diệp Vũ: [Vậy ngài có tiện xem Tweet không, em vừa mới viết được một nửa, gặp chút vấn đề muốn hỏi ngài một chút. Nếu ngài buồn ngủ thì thôi.]
 
Lục Diên Bạch lời ít ý nhiều: [Tiện.]
 
Cô nhanh tay lẹ mắt, lập tức gọi video call qua.
 
Lục Diên Bạch:……..


 
[Em gửi văn bản đi, tôi có thể xem hiểu.]
 
Từ Diệp Vũ từ từ cẩn thận gõ: [Em quen gọi video call rồi, như vậy sẽ trực quan, nhanh hơn gửi văn bản nhiều, nói xong em liền cúp, em đảm bảo.]
 
Thật ra cô chỉ muốn gọi video qua, không vì nguyên nhân gì hết, cũng chỉ muốn nhìn xem anh ở bên kia đang làm gì.
 
Hơn nữa……nếu anh lạnh nhạt mà nhận video vậy có phải cũng xem như là phá lệ rồi không?”
 
Đó có phải cũng đại biểu, cô đối với anh thật ra cũng có chút không giống không?
 
Cuối cùng, khi Từ Diệp Vũ gọi video call lần thứ ba, anh đã nhấn tiếp nhận.
 
Cô mở camera trước, nhờ có ánh sáng và lớp trang điểm phụ trở, cả người cô sáng rực lấp lánh cả màn hình, giống như người mẫu đang chụp hình trên bãi biển.
 
Nhìn thấy hình ảnh chiếu ra từ camera trước, Từ Diệp Vũ hài lòng gật đầu, khẽ vén sợi tóc trên trán ra sau: “Xin lỗi, bận rộn cả một ngày, bây giờ em có thể có chút không được hoàn mỹ.”
 
Lục Diên Bạch: “……”
 
“Không phải muốn nói Tweet sao?”
 
Cô giống như phục hồi tinh thần lại, thay đổi màn hình, nhìn vào laptop mình: “Sorry, màn hình không được nghe lời.”
 
Màn hình chuyển sang camera sau, Từ Diệp vũ nhìn máy tính của mình, thu lại vẻ đùa giỡn, bắt đầu nghiêm túc nói.
 
“Ngài xem xem, cái này, cái này, còn có chỗ này nữa.”
 
Một khi nói đến công việc, cô không còn hồ nháo nữa, có dáng vẻ nề nếp ngăn nắp gọn gàng.
 
Lục Diên Bạch nói từng bước với cô, cô cầm bút ghi lại: “Được rồi, còn gì nữa không ạ?”
 
“Không còn.”
 
Nhìn thấy màn hình bên kia một màu đen, Từ Diệp Vũ không tự giác mà bắt đầu hỏi mê sảng: “Giáo sư, màn hình bên anh bị hư sao?”
 
“Không có,” anh nói, “Tôi tắt đèn.”
 
Nhìn thấy bên kia tối đen không nhìn rõ được, Từ Diệp Vũ đoán chắc hẳn là nằm trong chăn.
 
Thôi, không nhìn thấy được hình ảnh ra khỏi nhà tắm, ít nhất cũng thấy được chăn của anh, bỏ bốn năm lên, cũng xem như là cô nằm cùng anh.
 
Gọi Video call có cảm giác bọn họ rất gần nhau, tựa hồ như…..giờ phút này cô đang nằm bên cạnh anh, bên cạnh là ngọn đèn yêu thích trong phòng ngủ của anh, còn có tiếng hít thở của anh.
 
Từ Diệp Vũ không nhịn được mà quản chuyện vớ vẩn: “Nếu xem điện thoại thì tốt nhất nên mở một ngọn đèn nhỏ, như vậy sẽ tốt cho mắt.”
 
Anh dừng lại một chút, nhưng vẫn đồng ý, giọng nói mang theo chút lười biếng buồn ngủ: “Ừm.
 
“Em cúp đây,” cô ghé vào ống nghe nhỏ giọng nỏi: “Chúc ngài có một buổi tối vui vẻ.”

 
Giọng nói càng càng nhẹ hơn giống như một chiếc lông chim: “Ngủ ngon.”
 
Cuộc gọi cắt đứt, tích một tiếng kết thúc, âm cuối cùng dần dần hòa vào trong màn đêm.
 
Ngồi một lát, Lục Diên Bạch kéo tai nghe xuống, lật ngược điện thoại trên tủ đầu giường lại.
 
/
 
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Diệp Từ Vũ mở điện thoại ra, chợt cô phát hiện tin nhắn chưa đọc mà Lục Diên Bạch gửi.
 
Ngày hôm qua kết thúc video call cô liền đi tắm, tắm rửa xong thì sấy tóc, rồi dựa và giường đọc sách một chút, suy nghĩ một chút về đại cương phần sau rồi liền dựa vào gối ngủ luôn, ngay cả điện thoại cũng không hề động đến.
 
Vậy mà lại bỏ lỡ tin nhắn của giáo sư Lục.
 
Cô lẩm bẩm lầm bầm, duỗi tay ra lấy điện thoại, còn đang mơ hồ suy nghĩ, cô dùng cặp mắt mê mang mở ra không nổi vào buổi sáng để xem tin nhắn của giáo sư Lục, thật sự là tội lỗi.
 
Giây tiếp theo cô nhìn thấy nội dung anh gửi qua…..[Nội dung ghi chép và tác nghiệp trên lớp nhớ chỉnh sửa một chút rồi đóng dấu cho tôi, nếu cảm thấy trước đó mình viết không tốt thì có thể viết lại lần nữa.]
 
Từ Diệp Vũ nhắm mắt lại.
 
Không tội lỗi, bây giờ cô còn đang hận chính mình vì sao lại không phải người mù chữ.
 
Như vậy thì sẽ không nhìn thấy tin nhắn này.
 
Trước đây, thật ra Lục Diên Bạch có nói qua sẽ kiểm tra tác nghiệp và cả cuộc thi, chỉ là cô vẫn luôn lựa chọn quên đi, cô cho rằng chỉ cần mình không đề cập đến thì anh sẽ không nhớ rõ.
 
Cô thay 1012 đi học, trước đây chắc chắn 1012 chắc chắn cũng đã giao tác nghiệp rồi, nhưng…..cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, đã diễn thì phải diễn cho chót, tác nghiệp cũng phải tụ mình làm thêm một lần nữa, nếu lỡ có chỗ nào sơ sẩy bị Lục Diên Bạch nhìn ra sở hở thì không tốt.
 
Từ Diệp Vũ thở dài một tiếng, ở trên nhóm chat chung, tìm được nam sinh vẫn luôn giúp cô giành chỗ ngồi.
 
Từ lần đầu tiên nói chuyện với các cô, lần thứ hai thì sau khi thêm Hướng Vi vào nhóm chat, nam sinh tên Hoàng Hiện này liền đảm nhận nhiệm vụ giúp các cô giành chỗ ngồi, mỗi lần giành được chỗ ngồi còn gửi cho cô xem.
 
Để cảm ơn, Từ Diệp Vũ cũng thường xuyên mua trà sữa cho cậu ta, bởi vì gửi lì xì cậu ta cũng không nhận, nên chỉ có thể mời trà sữa thôi.
 
Từ Diệp Vũ nhấn vào Hoàng Hiện, Hoàng Hiện lập tức gửi tin nhắn đến: [Sao vậy?]
 
Từ Diệp Vũ: [À cái kia, trước đây cậu có làm tác nghiệp và bản ghi chép trong giờ học không.]
 
Hoàng Hiện: [Có, cậu muốn sao?]
 
Từ Diệp Vũ: [Đúng vậy, tôi muốn sửa lại lần nữa, chừng nào thì cậu rảnh cho tôi mượn?]
 
Hoàng Hiện: [Tôi lúc nào cũng rảnh!] Phía sau còn kèm thêm biểu cảm.
 
Từ Diệp Vũ: [Vậy bao lâu mới có thể chỉnh sửa xong? Một giờ nửa tôi tìm cậu lấy có được không?]
 
Hoàng Hiện: [Được.]
 
Từ Diệp Vũ: [Cảm ơn, hẹn địa điểm đi, nếu không thì tôi đến dưới ký túc xá của các cậu, như vậy tiện cho cậu hơn.]
 
Hoàng Hiện: [Dưới ký túc xá nhiều muỗi lắm, thôi bỏ đi, chúng ta gặp ở quán cà phê Chuyển Lâu đi ^^]
 
Sau khi Từ Diệp Vũ đồng ý thì luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ ký không thể nói được.
 

Rất nhanh, Hoàng Hiện gửi tin nhắn đến: [Tác nghiệp mà giáo sư Lục giao đều là bản điện tử, bên trong còn có yêu cầu nữa, cậu có cần bản điện tử không?]
 
Từ Diệp Vũ: [Cậu có không?]
 
[Tôi chỉnh sửa lại cho cậu một phần, cậu nhớ mang theo laptop ^^ tôi làm tác nghiệp đều là tự mình tìm tài liệu, nên có thể cho cậu tham khảo, nhưng mà không thể trích dẫn, nếu trích dẫn giáo sư Lục sẽ phát hiện, cậu sẽ bị rớt môn ^^]
 
Từ Diệp Vũ cảm động muốn rơi nước mắt: [Cảm ơn, cậu thật sự là người tốt, chờ chút nữa sẽ mời cậu uống cà phê.]
 
Hướng Vi đi ngang qua nhìn thấy tin nhắn này của cô, thì dừng lại: “Cậu lại tự phát thẻ người tốt cho ai nữa vậy?”
 
Từ Diệp Vũ: ?
 
/
 
Lúc đến quán cà phê vừa khóe là ba giờ chiều, Từ Diệp Vũ mới vừa đi vào, liền nhìn thấy Hoàng Hiện đang ngồi ở cửa vẫy vẫy tay với cô: “Ở đây!”
 
Cô đi qua ngồi, phát hiện trên bàn đã bày sẵn một chồng tác nghiệp mà Hoàng Hiện mang đến.
 
Cô nhẹ nhàng thở ra: “May mà không phải quá nhiều.”
 
Hoàng Hiện nói: “Thoạt nhìn thì không nhiều lắm, nhưng đều là lao động trí óc đó, cậu cần phải dựa theo yêu cầu của thầy ấy làm, làm xong còn phải đóng dấu.”
 
“……”
 
Từ Diệp Vũ đau khổ biểu hiện ra mặt.
 
Hoàng Hiện hỏi: “Vì sao bỗng nhiên cậu lại tìm tôi muốn cái này? Cậu là sinh viên tâm lý bắt buộc sao?”
 
Từ Diệp Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”
 
“Vậy vì sao đến yêu cầu của tác nghiệp mà cậu cũng không biết?”
 
“……..”
 
“Mình biết rồi! Tác nghiệp của cậu là người khác giúp cậu làm nha!”
 
Từ Diệp Vũ suy trước tính sau, thấy giả thuyết này cũng có thể được thành lập, cô nói: “Đúng vậy, trước đây mình đều tốn tiền để nhờ người đi học làm bài tập và biết ghi chép, trong một lần tâm huyết dâng trào đi đi học nghe giảng thì bị bắt làm kiểm tra, nên cũng chỉ có thể tự mình chỉnh sửa lại một chút. Cuối cùng thì giao lên trên cũng không thể lại chắp vá được.”
 
“Trước đây nghe nói cậu bị chọn làm kiểm tra,” Hoàng Hiện nói, “Không nghĩ đến ngoại trừ học bù còn phải kiểm tra tác nghiệp nữa, thật là đáng thương.”
 
Từ Diệp Vũ lật menu, gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên mới làm phiền đến cậu. Cậu uống gì? Tôi mời cậu.”
 
“Không được không được, không thể để nữ sinh trả được, tôi mời cậu.”
 
Từ chối một lúc, Từ Diệp Vũ không chịu nỗi nữa, cô trực tiếp đứng dậy đến quầy tiếp tân gọi hai ly cà phê, một phần bánh hoa quế, một phần gà rán, rồi nhanh chóng tính tiền.
 
Hoàng Hiện ngại ngùng, nói: “Vậy để báo đáp, tôi sẽ chỉ cậu hoàn thành tác nghiệp, cậu có gì không biết có thể hỏi tôi.”
 
Từ Diệp Vũ thấy người ta định ở lại thì mình cũng ngại nói cậu ta đi, huống hồ cô còn gọi đồ ăn, nên cũng ngồi ở quán cà phê bắt đầu từng bước làm tác nghiệp của Lục Diên Bạch.
 
Cô thầm nghĩ có thể làm được chút nào hay chút đó, nếu có thể làm xong hết thì có thể để Hoàng Hiện cầm tác nghiệp của cậu ta về luôn, đến lúc đó cô không cần phải mang trả tác nghiệp cho cậu ta nữa.
 
Tác nghiệp làm hơn một nửa, trời cũng đã ngã bóng xuống 6 giờ.
 
Mãi cho đến 8 giờ, Từ Diệp Vũ mới làm xong tác nghiệp và ghi chép.
 
Trong quá trình đó, cô cũng đã vô số lần ám chỉ cậu ta có thể về trước, cô không gặp vấn đề gì hết, đến lúc đó cô sẽ mang tác nghiệp trả cho cậu ta, nhưng cậu ta lại dùng một câu để chặn đứng……. “Không sao, dù sao thì tôi trở về cũng không có chuyện gì, ngồi ở đây cũng rất tốt.”
 
…….
 
tài liệu xong, Từ Diệp Vũ ôm laptop lên, đang định nói cảm ơn với Hoàng Hiện, thì nghe thấy một giọng nói ở phía sau.
 
“Từ Diệp Vũ.”
 
Cô cho rằng mình gặp ảo giác, một nửa là hỗn loạn không tin được và một nửa là mờ mịt quay đầu lại.
 
Đúng là Lục Diên Bạch.

 
Cô theo bản năng nhìn thoáng qua cái bàn, đảm bảo tác nghiệp của mình và Hoàng Hiện đều đã cất vào rồi mới thở một hơi: “Sao ngài lại đến đây?”
 
“Vừa nãy tôi gọi điện thoại cho em sao lại không nhận?”
 
“Dạ?”
 
Cô lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện Wechat có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của anh.
 
“Vừa nãy em…. Không nghe thấy, có chuyện gì sao ạ?”
 
Lục Diên Bạch gật gật đầu: “Có rảnh không? Hôm nay phải viết và chỉnh sửa Tweet cho xong, ngày mai phải đăng Tweet.”
 
“Mọi người còn có việc sao? Vậy hai người làm trước đi, tôi đi đây.” Hoàng Hiện đeo balo rời đi, để Từ Diệp Vũ ở lại một mình tiếp nhận phán quyết.
 
Từ Diệp Vũ: “Đêm nay phải làm xong sao?”
 
“Ừm, tôi cùng em làm, tranh thủ lúc em viết xong tôi sẽ sửa rồi gửi qua đó.”
 
Cô thổi thổi tóc mái: “Chúng ta tìm một phòng riêng đi.”
 
Vào phòng ngồi xuống, Từ Diệp Vũ tiếp tục viết Tweet, cô viết tiếp nửa bài mà tối qua mình chưa viết xong, lúc viết xong thì đã là 10 giờ rưỡi.
 
“Em viết xong rồi, thầy xem thử xem.”
 
Cô đẩy laptop qua cho Lục Diên Bạch ở bên cạnh, bởi vì trao đổi không tiện, nên cô ngồi gần lại một chút.
 
Cô vừa đẩy laptop qua thì bụng cô không biết thời thế mà kêu lên.
 
Lục Diên Bạch nhìn cô: “Chưa ăn cơm à?”
 
“Chưa…..” Cô thành thành thật thật trả lời.
 
Vừa này chỉ ăn một chút bành hoa quê, nhưng bộ não tiêu hao quá nhiều, nên lúc này không thể tránh được mà có chút đói.
 
Lục Diên Bạch thở dài một hỏi, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
 
Cô cũng không muốn làm phiền anh, nên gọi luôn món mì Ý trong quán cà phê.
 
Mì ý được mang lên, cô ngồi một bên ăn, anh ngồi một bên xem Tweet của cô.
 
Vừa ăn xong, anh khoanh tròn lại những chỗ cô cần sửa, đầu óc lại hoạt động như gió lốc mà chỉnh sửa xong, rồi lại đẩy laptop qua cho anh.
 
Một lần rồi lại một lần, hai người dựa vào càng gần.
 
Từ Diệp Vũ dựa lưng vào sô pha chờ anh xem, vừa mới ăn nó, lúc này lại có chút mệt, cô quyết định ngủ một chút, chờ anh nói thì mình sẽ dậy.
 
Lục Diên Bạch đang liếc nhìn câu cuối cùng trong bản thảo, bỗng nhiên, cảm giác trên vai có chút nặng.
 
Anh cúi đầu nhìn, cái đầu nhỏ của cô lắc lư rồi hạ xuống, gối lên vai anh, vì ngủ rồi nên mí mắt run run lên.
 
Cô bẹp miệng một chút, không biết là do ăn nó hay vẫn còn dư vị bên trọng, đầu lưỡi đưa ra ngoài liếm một cái.
 
Lúc này, anh vốn nên đánh thức cô dậy.
 
Nhưng mà thoạt nhìn cô thật sự rất mệt.
 
Lục Diên Bạch nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi bỗng nhiên thở dài một tiếng, lắc đầu, lấy áo khoác mình đã cởi đang đặt ở bên cạnh.
 
Đắp lên cho cô.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận