Chương 2.
Khi Lục Diên Bạch xoay người đi về phía bục giảng, để lại một bóng lưng cho Từ Diệp Vũ và Hướng Vi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hướng Vi phân tích nói: “Vừa nãy giáo sư nhìn chúng ta, nhưng anh ta lại không cho chúng ta vào mà lại xoay người đưa lưng về phía chúng ta…..ý nói có phải không cho chúng ta vào hay không?”
“Chắc là vậy.”
Từ Diệp Vũ cầm bút chì bấm “nhọn”, còn đang đắm chìm trong hình ảnh Lục Diên Bạch cất giấu Yakult, không khỏi nghi ngờ bản thân.
Mặc dù không biết vì sao anh lại làm vậy, nhưng không hiểu sao cô lại sinh ra ảo giác hành động này của anh là bởi vì cô.
Từ Diệp Vũ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ban đêm mình đi trộm nước của anh ta sao?”
Hướng Vi ghé mặt qua hỏi: “Nước gì?”
“…….” Từ Diệp Vũ liếc cô ấy, “Dù sao cũng không phải là cái cậu nghĩ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mình nghĩ cái gì chứ,” Hướng Vi nhún vai, “Mình là công dân tốt tuân thủ pháp luật.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Diệp Vũ nghiêm túc gật đầu: “Ngoài trừ buổi tối thích làm ổ trong chăn xem tiểu……”
Hướng Vi bịt kín miệng cô lại, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Nếu giáo sư nhìn thấy chúng ta mà không định cho chúng ta vào vậy thì chúng ta đi trước đi, lần sau sẽ đến sớm hơn một chút.”
Từ Diệp Vũ vẫn còn đang suy nghĩ xem mình và Lục Diên Bạch có từng xảy ra chuyện gì hay không, khi cô còn đang suy nghĩ thì Hướng Vi nửa lôi nửa kéo cô cách xa phòng học.
Tiêu tốn năm phút, Từ Diệp Vũ đã dùng trí nhớ của “tác giả có sách bán chạy” kiểm tra xong, cô xác định mình chưa từng gặp Lục Diên Bạch.
Như vậy xem ra những gì cô nhìn thấy hôm nay có thể chỉ là ảo giác.
Cô lấy lại tinh thần, thì phát hiện mình bị Hướng Vi kéo đến trước cửa hàng trái cây.
Vì hôm qua không ăn được táo nên trong lòng Hướng Vi tiếc nuối, hôm nay lại quyết định mua một túi nữa.
Mua táo xong, ông chủ còn giúp họ cắt, còn tặng kèm hai chiếc nĩa và cho vào một hộp nhựa.
Hai người mua táo xong chuẩn bị đi về, kết quả tình hình giao thông ở đại học L quá phức tạp, vòng qua vòng lại, cuối cùng lại đứng trước cửa phòng học của Lục Diên Bạch.
Từ Diệp Vũ nhìn lướt vào trong, phát hiện người đàn ông đang đứng trước máy chiếu giảng bài, khuôn mặt bị ánh sáng chiếu ra bóng mờ, càng tôn lên cái mũi cao thẳng, mi mắt sắc sảo.
Chỉ một cái liếc mắt đã khiến Từ Diệp Vũ phải đứng hình.
Vừa này cô còn chưa kịp nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của anh, bây giờ cũng chỉ mới nhìn thoáng qua, đầu ngón tay cuộn lại, cô cảm thấy có một loại cảm xúc đang xông thẳng vào lòng.
Thời tiết mùa hè nóng bức, những phiến lá phủ bóng xuống che mát, những chậu sứ trắng trống rỗng, có người thẩy vào đó mấy viên đá bạc hà.
Lạch cạch, âm thanh trong trẻo, rơi xuống rồi phát ra tiếng vọng.
Bên trong phòng học, Lục Diên Bạch cảm nhận được cái nhìn chăm chăm của Từ Diệp Vũ, cả người khựng lại, ngước lên nhìn cô.
“Vào đi.”
Ngay từ đầu anh đã phát hiện ra các cô, lấy giáo án xong định cho người vào thì lại đã không thấy người đâu.
Sinh viên ở tiết học của anh rất nhiều, đi dự thính lại càng nhiều hơn, cho nên anh không có thời gian để ghi nhớ mặt của mỗi học sinh, mà dựa theo số báo danh để phân biệt cũng để tránh mạo danh.
Có một số sinh viên năng nổ trong tiết học thì anh mới có thể nhớ rõ một chút.
Hai người này không biết là sinh viên bắt buộc hay là dự thính, nhưng vừa nãy có chút tiếc nuối rời khỏi, chắc cho rằng anh không cho bọn họ vào lớp.
Đi một lúc rồi lại quay lại, còn đứng lâu như vậy, chứng tỏ thật sự muốn học tiết học này, vậy thì anh nên thành toàn cho họ.
Không nghĩ đến tính tình Lục Diên Bạch lại tốt như vậy, Từ Diệp Vũ còn bị sắc đẹp của anh làm cho ngây người.
Sau khi nghe thấy hai chữ “vào đi”, Từ Diệp Vũ sững sờ đứng đó, thậm chí còn đại nghịch bất đạo cảm thấy, dưới ánh đèn, vì nói chuyện mà yết hầu của giáo sư lăn lộn, cực kỳ giống với những viên đá trong suy nghĩ của cô.
Mãi cho đến khi Hướng Vi kéo kéo tay áo của cô: “Anh ta đang nói chúng ta sao?”
Con ngươi cô chuyển động một chút, lúc này mới lấy lại được tiêu điểm.
“Đúng vậy, gần đây cũng không có ai.”
“Vậy thì vào thôi, cậu còn đứng đây làm gì?”
Từ Diệp Vũ: “Không gạt cậu đâu, nhìn giáo sư từ góc độ này, thực sự rất có tiềm năng đóng phim điện ảnh.”
Hướng Vi: “……..”
“Vậy cậu cứ đứng đây đi, mình vào đây.”
Hai người dựa tường cong lưng đi vào, Từ Diệp Vũ ngẩng đầu tìm chỗ ngồi, nhìn một vòng, tốn một đống sức lực mới tìm được hai chỗ trống ở hàng sau.
“Đúng là khoa trương mà,” sau khi ngồi xuống Từ Diệp Vũ cảm thán, “Hội trường lớn như vậy, ngoại trừ hai chỗ này còn lại đều kín người?”
Hướng Vi cũng phụ họa gật đầu: “Số người đăng ký tiết học này còn mơ hồ lắm, có thể là chúng ta vừa khéo gặp trúng hôm cao điểm đó.”
Bạn nam bên cạnh giải thích nghi ngờ của Hướng Vi: “Vận khí hôm nay của các cậu tốt lắm mới có được hai chỗ trống đó, vào những buổi khác thì đều chật kín hết. Tôi học lâu lắm rồi mà đây là lần đầu tiên còn dư chỗ đó, nguyên nhân là hình như hai người vừa ngồi ở đây có việc nên xin phép về rồi.”
“Thật sao, chuyện gì vậy?”
“Bạn cùng phòng bị viêm dạ dày nên bọn họ về đưa đi bệnh viện, dù sao thì lúc bọn họ đi còn có chút không muốn nữa.”
“Tiết tâm lý được hoan nghênh như vậy sao?”
“Cũng không phải, là giáo sư Lục được hoan nghênh.” Nam sinh thẳng thắn nói ra bí mật.
“Nếu giáo viên chuyên ngành đại học của mình giỏi như vậy, mình tuyệt đối sẽ đứng nhất lớp,” Từ Diệp Vũ đặt bút xuống viết, “Sắc đẹp phát điện, hy vọng hiệu trưởng của mấy trường đại học có thể hiểu biết một chút.”
Hướng Vi: “Vậy cậu dựa vào chính mình cũng có thể phát điện mà.”
Từ Diệp Vũ chớp chớp mắt, lông mi giống như hai chiếc quạt nhỏ que quẩy: “Cảm ơn sự yêu thích của cậu, nhưng mình thích đàn ông, thật ngại quá.”
“…….”
Hướng Vi quay qua nhìn cô.
Sự thật mà nói, cặp mặt của cô rất đẹp, ngũ quan lại càng không cần phải nói, tỉ lệ vô cùng tốt, cho dù là tách rời ra hay là ghép chung lại thì cũng đều vô cùng tinh xảo.
Dưới ánh đèn, cặp mắt cô trong suốt, gò má ửng hồng, vừa nãy lúc ngồi xuống đã khiến không ít nam sinh bên cạnh phải đỏ mặt.
…….Nhưng nếu có thể ngậm miệng lại thì càng tốt hơn.
Lần này các cô đến đây, Hướng Vi còn cố ý chuẩn bị hai thẻ sinh viên, vừa khéo lúc này hai sinh viên của giáo sư Lục không học tiết này nên anh ta đã đưa thẻ sinh viên cho bọn họ.
Vì hai người các cô không quen thuộc với đại học L, cho nên mang thẻ sinh viên để đề phòng vạn nhất hoặc dùng cho lúc quan trọng.
Đợi khi nào người ta đòi lại thì họ sẽ trả lại.
Cô nghĩ như vậy, lật mặt sau của thẻ sinh viên ra nhìn, cô nhìn thấy mã sinh viên “1012”, buồn cười nói với Hướng Vi: “Cậu xem xem mã học sinh của người này vừa khéo là ngày hôm nay luôn này.”
Ngay lập tức, giọng nói lành lạnh của Lục Diên Bạch vang lên: “Mã sinh viên 1012 trả lời một chút về vấn đề này.”
Nếu anh nhớ không lầm, sinh viên bắt buộc học khóa này có mã số từ 1000-1300.
“…….”
Nụ cười của Từ Diệp Vũ cứng lại, Hướng Vi vốn dĩ không cười nhưng lúc này cũng che miệng bật cười ra tiếng.
Cũng may vừa nãy Lục Diên Bạch cũng nói một dạng tương tự nên Từ Diệp Vũ tự tin phóng khoáng đứng lên thay sinh viên 1012 trả lời vấn đề.
Trả lời xong ngồi xuống, cô tự đắc nói: “May mà mình thay cô ấy trả lời, bằng không gọi đến số mà không có ở đây, em gái 1012 chắc chắn sẽ bị note trốn học cho xem.”
Nhìn màn hình máy chiếu và nghe giảng nửa ngày, Từ Diệp Vũ cũng không quên vừa suy nghĩ đến hạng mục có liên quan đến bộ truyện dài.
8 giờ chuông tan tiết vang lên, tiết học thứ nhất kết thúc, nghỉ ngơi 10 phút rồi bắt đầu tiết hai.
Lúc này, có một giáo viên đến mời Lục Diên Bạch ra ngoài, hình như có chuyện muốn nói với anh.
Người đàn ông đứng thẳng tắp, cổ áo tây trang được ủi thẳng ngay ngắn, ngay cả bước chân cũng nghiêm nghị giống như núi tuyết đang di chuyển vậy.
Lục Diên Bạch ra khỏi phòng học, Từ Diệp Vũ cúi đầu nhìn cái tên được viết trên notebook, sau đó lại tiếp tục lập dàn ý cho bản thảo.
Dư quang nhìn thấy Hướng Vi đang mở hộp táo ra, Từ Diệp Vũ ho khan một tiếng: “Ayda, cậu làm gì vậy?”
Hướng Vi nhai giòn miệng: “Phải ăn nhanh một chút nếu không sẽ bị oxy hóa.”
Từ Diệp Vũ đang đắm chìm trong sáng tác, lúc này nhìn thấy cảnh tượng này không tránh được bệnh nghề nghiệp lại tái phát.
Vừa lúc chuông vào học vang lên, trong đầu Từ Diệp Vũ thoáng qua chút khẩn trương, cô thúc giục Hướng Vi: “Vào học rồi, cậu ăn nữa sẽ bị giáo sư phát hiện đó.”
Ngòi bút cô gõ gõ lên mặt bàn, quơ quơ đầu, vừa nhịp nhịp vừa híp mắt bắt đầu tưởng tượng, rồi ghé sát vào Hướng Vi.
“Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, sau khi giáo sư phát hiện cậu, anh ta sẽ dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, sau đó sẽ dùng giọng nói trầm khàn gọi tên cậu, cuối cầu sẽ nói với cậu một câu: Đêm nay đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Mặt Hướng Vi nhăn lại: “…….Làm sao thì cậu mới có thể ngậm miệng lại được?”
Từ Diệp Vũ liếm liếm môi, chớp chớp mắt: “Mình cũng muốn ăn một miếng.”
Hướng Vi ghét bỏ đưa cái nĩa khác cho cô: “Giáo sư vẫn chưa vào, nên không tính là vào học, cậu mau mẹ nó ăn đi, đừng có diễn nữa được không?”
Lúc Từ Diệp Vũ cắn miếng đầu tiên thì cảm giác ở phía sau có một bóng đen phủ xuống.
Chưa kịp nhai nuốt, cô cứng đờ người quay đầu lại nhìn.
Lục Diên Bạch đứng phía sau cô tựa như đang suy nghĩ cái gì, không có phải nghe thấy những lời nói nhảm lúc nãy của cô hay không.
Sau đó, cặp mắt xinh đẹp, đào hoa, sắc bén của anh lướt một vòng trên vở của cô.
“Từ Diệp Vũ?” Người đàn ông dùng giọng nói trầm thấp gọi tên cô, ngón tay đặt cạnh bàn cô gõ gõ, hờ hững nói: “Đêm nay đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Cả người Từ Diệp Vũ hóa đá ngay lập tức: “…..”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, vẻ mặt Lục Diên Bạch không vui: “Sau đó tôi sẽ nói rõ ràng với em.”
Chờ sau khi anh đi, Hướng Vi vỗ đùi cười thành cẩu.
Từ Diệp Vũ cắn răng nói: “Buồn cười lắm sao?”
Cô như ngồi trên đống lửa chờ đến lúc tan học, Từ Diệp Vũ vốn dĩ muốn chuồn êm, nhưng mà Lục Diên Bạch lại đứng ở cửa chờ cô.
Cô ngoan ngoãn cúi đầu, cảm giác chột dạ sau khi làm sai, đi theo sau anh vào văn phòng của anh.
Lục Diên Bạch đưa cái gì đó qua: “Đây là bài kiểm tra gần đây, chọn ngẫu nhiên số báo danh của em, em là 1012 phải không? Tôi nhớ rõ ở trên lớp em có trả lời câu hỏi.”
Anh bổ sung thêm một câu: “Trả lời không tệ.”
Lông mi Từ Diệp Vũ run lên: “…….Ơ?”
Vừa nãy cô còn kiêu ngạo khi trả lời được câu hỏi, đảo mắt một cái lại biến thành thảm kịch rơi xuống đầu, cô thậm chí còn bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Còn gì có thể sốc hơn tin sét đánh giữa trời quang(*) nữa chứ?
(*)Sét đánh giữa trời quang: tai họa bất ngờ đổ xuống.
Lục Diên Bạch thấy cô cam chịu, tiếp tục nói: “Một tháng sau tôi cần em chỉnh sửa lại tất cả tác nghiệp tâm lý thật tốt rồi giao cho tôi. Còn nữa, sau đó còn phải tham gia một cuộc thi, thời gian cụ thể thì tôi sẽ thông báo sau.”
………Thật sự có rồi này.
“Nhưng mà em yên tâm, tôi sẽ phụ đạo cho em. Nếu chiều thứ 7 em không có tiết, thì thời gian phụ đạo là 4 giờ đến 6 giờ, có vấn đề gì không?”
Cô nhỏ giọng nói: “Có vấn đề, vấn đề rất lớn, em rất hoảng sợ.”
Ngộ nhỡ cô nói cho Lục Diên Bạch biết tình hình thực tế, cô không phải là sinh viên mà là tác giả, mà 1012 là một người khác, vậy có phải có chút có lỗi với em gái 1012 đã giúp cô không?
Trong lúc Từ Diệp Vũ đang cân nhắc, người đàn ông đột nhiên đứng dậy, thoạt nhìn có chút vội vã: “Tôi còn chút việc, công việc cụ thể thì lần sau chúng ta sẽ nói sau.”
……
Mạch suy nghĩ bị cắt đứt, Từ Diệp Vũ cúi người: “Được, tạm biệt giáo sư."
Sau đó phải giải quyết như thế nào, trở về sẽ nghĩ biện pháp tiếp.
Sau khi quay lại nhà trọ, Từ Diệp Vũ kể lại tất cả cho Hướng Vi nghe, bị cô ấy cười đến dở khóc dở cười.
“Mình đang nghĩ làm sao để an ủi cậu.”
Hướng Vi sờ sờ cằm, vô cùng chân thành an ủi Từ Diệp Vũ: “Một giây trước còn mượn danh nghĩa của người ta đi học, một giây sau đã bị gọi lên kiểm tra, cậu thật sự quá xui rồi.”
Từ Diệp Vũ vung nắm tay: “Cậu đây mà cũng gọi là an ủi sao? Có phải cậu thiếu đòn không?”
Hướng Vi: “Vậy phải làm sao bây giờ, lần sau cậu đến thì nói rõ sự thật với anh ta đi.”
“Mình đang suy nghĩ rốt cuộc có nên nói hay không……Nếu nói, nhẹ thì nữ sinh đó giúp mình thoát khỏi tra tấn, nhưng nặng thì cô ấy phải đối mặt với thảm án đối phó việc trốn học và bài kiểm tra. Còn nếu không nói thì mình phải thay cô ấy đi học, dù sao chuyện này lúc đầu cũng do mình, lúc này mình còn làm liên lụy đến người khác thì thật ngại quá….”
Vừa nãy trên đường về nhà cô và 1012 có thương lượng một chút, 1012 cũng rối rắm, sau đó thì phó thác trọng trách lên người Từ Diệp Vũ, để cô tự quyết định có muốn nói sự thật hay không.
Nếu lúc đó cô không trả lời vấn đề kia, có lẽ bây giờ đã ở hoàn cảnh khác.
“Vậy thì không nói.” Hướng Vi nói.
“Nhưng mình không phải sinh viên mà còn phải tham gia cuộc thi nữa, còn thi không đúng chuyên ngành của mình, đây không phải là làm khó Từ mỗ mình sao?”
“Vậy thì nói đi.”
“Nhưng chuyện này là do mình gây ra, mình để người khác gánh tội thì thật không có nhân đạo.”
“Vậy thì không nói.”
“Nhưng mà mình không hiểu chuyên ngành này.”
“Vậy nói đi, rồi cậu đưa bao đỏ(*) nhận lỗi với nữ sinh kia, nhưng mà cùng lắm thì cũng để cô ấy đến học tiết học của Lục Diên Bạch thôi.”
(*)Bao đỏ: bao lixi đỏ.
“Nhưng mà Lục Diên Bạch thật sự rất đẹp trai, nhìn thấy anh ta tâm hồn thiếu nữ của mình cũng nổi lên, mình luyến tiếc…..”
Hướng Vi bị cô làm phiền không còn nhân tính, chỉ vào cửa: “Mình đề nghị cậu từ nơi này đi ra ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt mình đi.”
Từ Diệp vũ bị cô ấy chọc cười, nằm lên sô pha tiếp tục rối rắm.
Ngày hôm sau vừa rời giường, Từ Diệp Vũ nhận được tin nhắn điên cuồng của biên tập, cô rầu rĩ vội vàng mở máy tính viết bộ truyện vừa, nghiễm nhiên quên mất hôm nay còn có tiết “học bù” của Lục Diên Bạch.
Viết được một nửa, cô hỏi Hướng Vi: “Vườn hoa ở trường đại học có những loại hoa gì?”
Hướng Vi: “Hoa đỗ quyên.”
“….”
“Viết tiểu thuyết sao?” Hướng Vi nói, “Cậu đi đến trường đại học L liếc mắt một cái không phải sẽ biết sao.”
Từ Diệp Vũ nghiêm túc gật gật đầu, rồi lập tức xuất phát. Cô phải viết về đại học mà đại học L là gần nhất.
Nhìn hoa xong rồi, cô còn muốn viết về cấu tạo của tòa nhà dạy học, vì thế nên lên lầu tham khảo cách bố trí.
Đứng cửa phòng 4201, khi Từ Diệp Vũ còn đang ghi chép thì chợt nghe một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Người đến tựa hồ đang cẩn thận nhớ lại tên cô.
“Từ…….Diệp Vũ?”
Đồng tử Từ Diệp Vũ phóng đại, tựa hồ có chút kinh ngạc quay đầu lại.
Người đàn ông đứng trước cửa văn phòng, cảnh vật phía sau cũng trở nên mờ nhạt, mặt mày tuấn tú, đường nét tao nhã.
Anh đứng sau lưng cách cô vài bước, ngoắc ngoắc ngón tay: “Em đi nhầm rồi, văn phòng của tôi là phòng này.”
Từ Diệp Vũ: “………”
Tác giả có lời muốn nói: Dù sao thì……con người làm việc cũng rối tung rối mù hết lần này đến lần khác vậy đó.
Không có khả năng không vào văn phòng, đời này cũng không thể không vào, bởi vì vào văn phòng thật sự rất kích thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...