Cho tôi mượn bờ vai của người

 
Chương 12.
 
Từ Diệp Vũ trở về nhà trước một giờ, đương nhiên làm Hướng Vi để ý.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hướng Vi ngẩng đầu ra khỏi giữa chồng bảng biểu: “Sao về sớm vậy? Làm mình sợ muốn nhảy dựng lên.”
 
Từ Diệp Vũ ôm túi xách có chút nghi ngờ nói: “Cậu sẽ không nhân lúc mình không có ở nhà…….”
 
“Mình không có! Mình học hỏi, cậu có thể dùng còn mắt học hỏi để nhìn vấn đề không? “Hướng Vi cầm chồng giấy trong tay lắc lắc, “Mình đang cố gắng học hỏi, cậu lại dùng suy nghĩ xấu xa đó để suy đoán minh, cậu không cảm thấy hổ thẹn sao?”
 
“Không thấy,” Từ Diệp Vũ chống tay trên mặt bàn, “Cậu xem cái gì vậy?”
 
“Bổ sung cho mình, xem tóm tắt của một số công ty,” Hướng Vi ngồi xổm trên ghế, “Còn cậu, theo lý mà nói thì không nên về sớm vậy chứ.”
 
Từ Diệp Vũ thở dài, vẻ mặt không tốt: “Hôm nay thoạt nhìn anh rất mệt, có thể gần đây đang bận chuyện gì đó, chờ đến lúc mình làm xong bài thì bất giác ngủ mất rồi, mình vì muốn để anh ấy có thể ngủ thêm một chút nên từ làm đề xong rồi đối chiếu đáp án, còn để lại cho ấy một câu hôm nay tan học sớm một chút.”
 
Nếu cô nói trực tiếp, Lục Diên Bạch tuyệt đối sẽ bác bỏ đề nghị tan học sớm một chút của cô, hơn nữa còn sẽ nói mình không sao, rồi tiếp tục lấy lại tinh thần giảng bài cho cô.
 
Vì không muốn chuyện như vậy xảy ra nên Từ Diệp Vũ tiền trảm hậu tấu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nếu mình đi trước, anh ấy sẽ không còn việc gì nữa, có thể sẽ trở về nghỉ ngơi,” Từ Diệp Vũ bĩu môi bẻ ngón tay nói, “Sau này còn nhiều thời gian như vậy, mình không cần để bụng một tiết học này.”
 
Cô lại oán giận: “Người này sao lại yêu công việc vậy chứ, không chịu nghỉ ngơi thật tốt.”
 
Ý thức được Hướng Vi nửa ngày không nói chuyện, Từ Diệp Vũ ngẩng mặt lên: “Sao cậu không nói lời nào?”
 
Vẻ mặt Hướng Vi phức tạp, cô ấy làm mặt quỷ: “Mình nói gì? Cậu đã am hiểu lòng người đến nước này rồi mình còn có thể nói gì được chứ?”
 
“Không phải mình nói chứ, tự mình làm bài tập rồi đối chiếu đáp án, lúc cậu thi đại học mình cũng chưa từng thấy cậu tích cục như vậy đó?”
 
Từ Diệp Vũ trợn tròn mắt: “Để thi vào Bắc Đại mình đã cố gắng dậy sớm nữa đó nha.”
 
Hướng Vi ngẩng mặt lên, khó tin mà nhéo nhéo má: “Ồ…..mình thật sự không nghĩ đến, tác giả Từ của chúng ta lại biết quan tâm tới người khác như vậy nha, còn để lại miếng giấy nhắn tình yêu cho giáo sư Lục nữa? 
Cậu nói anh ta có bị cảm động với sự quan tâm chăm sóc của cậu không……”
 
“Có sao, không thể nào đâu,” Từ Diệp Vũ lầm bầm, “Cái này cũng tính là quan tâm sao? Cũng không phải, mình chỉ là không muốn anh ấy mệt mà thôi.”
 
Không cần cân nhắc hay suy nghĩ, cô chỉ thuận theo suy nghĩ đầu tiên của mình mà thôi.
 
Vẻ mặt Hướng Vi có chút vặn vẹo.
 
“Con gái trong tình yêu đều như vậy sao?” Hướng Vi kinh ngạc nổi cả da gà, “Quá chua, quá buồn nôn! Từ Diệp Vũ mình muốn hỏng mất rồi!”

 
Từ Diệp Vũ: ?
 
“Mình làm sao?”
 
“Cậu làm gì thì tự cậu biết, cậu đang lăng trì lên tinh thần mình đó,” Hướng Vi trợn trắng mắt noi, “Mình đến người thích cũng không có đây.”
 
Từ Diệp Vũ cười chế nhạo cô ấy: “Cậu muốn có sao?”
 
Hướng Vi lắc đầu thở dài: “Mình muốn chứ, nhưng chuyện này lại quá không thực tế, bây giờ mình chỉ muốn ngồi điều hòa kiếm tiền thôi.”
 
“……..”
 
Cầm lấy điều khiển TV, Hướng Vi tự mình thuyết phúc: “Xem TV để bình tĩnh một chút.”
 
Bật TV lên, chương trình “Burning Fast” đang hot nhất hiện nay đang chiếu. Nhìn thấy Nhiếp Giang Lan xuất hiện trên màn hình trở thành lưu lượng truy cập đầu tiên của chương trình, Từ Diệp Vũ lẽ ra cũng nên giống như những cô gái hoa si một chút chứ……
 
Thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô chỉ nghĩ đến mặt Lục Diên Bạch.
 
Cô nghĩ đến chuyện gì đó chỉ cô hiểu được rồi cảm thấy kiêu ngạo, nhỏ giọng nói: “Không thú vị, mình vẫn có hứng thú với giáo sư Lục hơn.”
 
Tay Hướng Vi đặt lên cổ cô: “Mình khuyên cậu nói chuyện nên chú ý đến mình một chút, nếu không mạng nhỏ của cậu khó bảo toàn đó.”
 
Từ Diệp Vũ: “Cậu thích Nhiếp Giang Lan sao?”
 
Hướng Vi rũ mi xuống, mặt tràn đầy ý xuân: “Ai có thể không thích Nhiếp Giang Lan được chứ?”
 
“……”
 
“Mình chỉ thích giáo sư Lục thôi.”
 
“Lục Diên Bạch có mị lực Lục Diên Bạch, Nhiếp Giang Lan có điểm mạnh của Nhiếp Giang Lan, một người EQ cao một người chỉ số thông minh cao,” Hướng Vi nhìn chằm chằm nam chính trên màn hình, “Nhiếp Giang Lan làm nhiệm vụ thật đẹp trai.”
 
Từ Diệp Vũ không phục: “Giáo sư Lục đều đạt cả luôn được không?”
 
Cô nghĩ lại rồi nói: “Bạn thân của mình Thẩm Đồng là nhiếp ảnh gia của Nhiếp Giang Lan, nếu cậu thích, lần sau mình giúp cậu xin chữ ký.”
 
“Tốt quá!”
 
Sau quảng cáo, Hướng Vi thay đổi vài đài khác, trên màn hình TV xuất hiện không ít mặt minh tinh, Hướng Vi vừa xem vừa nói: “Xem xem, cậu còn nhớ không, lúc trước cậu còn khen đẹp, nào là dáng người đẹp, còn có, cậu còn nói mị lực cá nhân của anh ta rất đậm.”
 
Từ Diệp Vũ khựng lại một chút: “Nhưng mà bây giờ hình như mình không cảm thấy vậy.”
 
Cô không tự chủ được mà nghĩ đến Lục Diên Bạch, nghĩ đến ngũ quan đẹp của anh, giọng nói thanh lãnh mà ôn hòa của anh, cả người đều có khí chất cùng phẩm chất khéo léo.
 

Mà đối lập như vậy, thế nhưng lại làm cho tất cả mọi người đều trở nên nhạt nhòa.
 
Trước đây cô không có như vậy.
 
Mặc dù biết điểm tốt của những người khác những cô vẫn cố chấp cảm thấy Lục Diên Bạch là tốt nhất.
 
Từ Diệp Vũ có chút thất thần, rồi lầm bầm: “Mình cảm thấy mình xong rồi.”
 
Hướng Vi: “Cậu làm sao?”
 
Nghĩ đến chiều hôm qua anh không tiếng động mà bảo hộ cô, Từ Diệp Vũ cảm nhận được sự ấm áp và an tâm, rồi lại nghĩ đến sáng này mình hơi hơi có chút thất thường tâm trạng cũng nhảy nhót rồi giờ phút này……
 
Cũng không phải là kiểu nhất kiến chung tình, đơn giản có ấn tượng tốt, cũng không phải là sự ngưỡng mộ của cô gái và bị hấp dẫn khi đồng ý học bù.
 
Cô tách biệt rõ ràng tâm trạng lúc này của mình khác với những lúc bình thường.
 
“Hình như mình…….Thật sự đối với Lục Diên Bạch…..” Từ Diệp Vũ kéo kéo cái gối đầu, nói không rõ ràng, “Mình đối với Lục Diên Bạch hình như là thật sự…..phải làm sao bây giờ?”
 
Hướng Vi: ???
 
“Gì mà thật với giả? Rồi cái gì mà thật sự xong đời chứ? Vậy trước kia cậu đều là giả sao?”
 
Hướng Vi bị những lời cô nói làm cho hồ đồ, cau mày: “Cậu đang chơi Mỹ Hầu Vương với mình đó sao?”
 
“……..”
 
Trong TV đang ồn ào một lúc, Từ Diệp Vũ nhắm mắt lại, cô muốn thoát ra khỏi loại cảm giác này một chút, sau khi nhắm mắt lại, rồi trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lục Diên Bạch ngủ.
 
….
 
Thậm chí ảnh vẫn chưa bước vào cuộc sống của cô, mà cuộc sống của cô lại chỉ toàn là anh.
 
Chính cô cũng chưa từng nghĩ đến, thì ra tình yêu đầu xuất hiện sau bao năm cô chờ đợi đã khắc sâu như vậy.
 
/
 
Thứ ba, vừa lúc Từ Diệp Vũ tìm Thẩm Đồng có việc, lại nhớ đến chuyện mình xin chữ ký của Nhiếp Giang Lan cho Hướng Vi, nên gọi điện thoại cho Thẩm Đồng.
 
Đổ chuông vài tiếng, điện thoại có người nhận.
 
Thẩm Đồng bên kia có chút náo nhiệt, đoán là cô ấy đang ở trường quay: “Alo, tác giả Từ tìm mình có gì sao?”
 

“Cậu đang ở trường quay sao?” Từ Diệp Vũ hỏi, “Có tiện không?”
 
Thẩm Đồng: “Vẫn có thể, chỗ này hơi lệch một chút còn lại thì khá tốt. Còn cậu, viết lách tới đâu rồi?”
 
“……..”
 
“Đừng nhắc đến chuyện này thì tình hữu nghĩ của chúng ta vẫn có thể duy trì,” Từ Diệp Vũ đỡ đỡ trán rồi chuyển đề tài, “Mình có việc tìm cậu nè, ở chỗ cậu có mấy cuốn sách tham khảo về nhiếp ảnh không dùng nữa không, mấy loại nhập môn đó.”
 
“Có, cậu muốn học nhiếp ảnh sao?” Thẩm Đồng đáp rất hảo phóng, “Có mấy loại nhập môn sơ cấp mình cũng không dùng được, đều để ở nhà không dùng đến, cậu có muốn không, nếu muốn thì lần sau trở về mình kêu trợ lý gửi qua cho cậu.”
 
“Muốn muốn muốn,” Từ Diệp Vũ cũng không từ chối, “Mình không học, giúp người khác học một chút. Bởi vì mình không có kinh nghiệm cho nên mới muốn hỏi cậu nè, để tránh khỏi đi lòng vòng.”
 
“Ừm, địa chỉ của cậu không thay đổi chứ, có rảnh mình trở về mình cho người gửi cho cậu. Người bạn nào muốn học vậy? Cái gì không hiểu thì hỏi mình, có thể dạy được thì mình đều nói cho cậu.”
 
“Cũng…….không tính là bạn, còn chưa có xác định, khi nào xác định thì mình nói với cậu,” Từ Diệp Vũ lại nghĩ đến nhiệm vụ khác của mình, “Đúng rồi, cái kia, cậu có quen Nhiếp Giang Lan không?”
 
Bên kia nhanh chóng trả lời: “Mình và anh ta đang chụp hình này, sao vậy?”
 
“Vậy giúp mình xin chữ ký đi, bạn cùng phòng mình thích anh ta.”
 
Hướng Vi và Từ Diệp Vũ từ nhỏ đã quen biết, mà Từ Diệp Vũ và Thẩm Đồng là được bạn bè giới thiệu làm quen, quan hệ của Từ Diệp Vũ và hai người đều rất tốt nhưng Hướng Vi và Thẩm Đồng lại không quen biết nhau.
 
“Từ từ cậu đó…..”
 
Bên kia lại náo nhiệt, Thẩm Đồng tựa hồ đang lấy cái gì, sau đó đưa cho người trước mặt nói: “Thầy Nhiếp, ký tên dùm cái.”
 
Một giọng nam mang theo chút lười biếng cười nói: “Nói chuyện điện thoại còn chưa được mấy câu đã chạy đến tìm tôi, tôi còn tưởng cô giáo Thẩm Đồng muốn giới thiệu bạn gái cho tôi chứ.”
 
Thẩm Đồng: “….”
 
“Đang ở bên cạnh cậu sao?” Từ Diệp Vũ cười, “Vậy có thể viết thêm mấy chữ ‘To Hướng Vi’ không?”
 
Thẩm Đồng: “Ừm, vừa mới chụp xong, anh ta đang ngồi bên cạnh mình.”
 
Thẩm Đồng mở loa ngoài, giây tiếp theo, giọng nói lười biếng của Nhiếp Giang Lan lại cất lên: “Cô lấy một tờ giấy vuông vuông kia tôi ký tên sao? Đến cả ảnh chụp cũng không có hả?”
 
Thẩm Đồng: “…..”
 
Thẩm Đồng: “Tôi không có việc gì thì chuẩn bị ảnh chụp của anh làm gì chứ?”
 
Người đàn ông cười một tiếng: “Cô tìm tôi xin chữ ký mà còn rất tai to mặt lớn nhỉ.”
 
Ở bên kia lại truyền đến một đoạn nói chuyện, rồi lại sột sột soạt soạt một lúc, sau đó là một tiếng răng rắc, rồi Thầm Đồng nói với Từ Diệp Vũ: “Vận khí của bạn cậu rất tốt đó, ảnh chụp là mình mượn của nhân viên công tác đến chụp liền đó, mới ra lò luôn, nên tuyệt đối không được đưa ra ánh sáng nhé.”
 
Nhiếp Giang Lan: “Là mượn của tôi.”
 
“…….”
 
Ký tên và chuyện sách nhiếp ảnh đều đã được giải quyết xong, Từ Diệp Vũ vẽ hai đường trên bản ghi nhớ, rồi lại gọi điện thoại đến cô nhi viện.
 
/
 

Tối thứ 7 lúc đến văn phòng của Lục Diên Bạch, Từ Diệp Vũ cố ý đến chậm 10 phút, cô muốn nhìn thử xem có phải anh vẫn còn đang bận không.
 
Của văn phòng khép hờ, cô liếc nhìn vào bên trong, Lục Diên Bạch đang đưa lưng về phía cô viết gì đó.
 
Anh không nằm trên sô pha, xem ra đã nghỉ ngơi tốt rồi.
 
Từ Diệp Vũ đẩy cửa đi vào, Lục Diên Bạch xoay người lại nhìn cô một cái.
 
“Sách bài tập để trên bàn, hôm nay làm mấy mẫu ví dụ này trước, sau đó làm thêm 10 bài.”
 
Từ Diệp Vũ gật gật đầu, dịch đến ngồi xuống đối diện anh.
 
Trước kia khi giảng bài anh đều trực tiếp ngồi bên cạnh cô, hôm nay có thể là vì viết gì đó nên mới ngồi đối diện cô.
 
Cô mở vở ra, lén liếc nhìn anh một cái.
 
Lục Diên Bạch thấy cô muốn nói rồi thôi, nên nhàn nhạt nói: “Lần này không hiểu sai đề, chờ lát nữa sẽ giảng lại chung với lần trước.”
 
……..
 
Không nghĩ đến anh còn nhớ rõ lần trước.
 
Từ Diệp Vũ lấy bút ra, giấu đầu lòi đuôi nói: “Giáo sư, lần trước em đi, là vì trong nhà có chút chuyện, hơn nữa thấy thầy cũng mệt mỏi……”
 
Ý là nói: Tuyệt đối không phải là học sinh đi quá giới hạn lễ tiết quan tâm quá mức đâu.
 
Anh khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết, lúc lại cúi đầu, đuôi lông mày hiếm khi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
 
Trong văn phòng an tĩnh lại, Từ Diệp Vũ làm mấy đề, trong lúc đang rối rắm đề thứ năm thì ánh mắt nhoáng lên, nhìn Lục Diên Bạch đang viết ở đối diện.
 
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, tần suất thở nhu nhau, phảng phất có thể dung hợp lại với nhau, kéo khoảng cách lại, chỉ có cô mới biết mình không phải là học sinh của anh, giả danh nghĩa học sinh, mới có thể có cơ hội tiếp xúc với anh.
 
Anh không biết cô thích anh, cô có thể sử dụng thân phận “học sinh” để che giấu tâm tư của mình, mà không bị anh đẩy ra xa.
 
Cảm xúc xấu hổ và hưng phấn truyền đến dây thần kinh đầu, cô cảm thấy kích thích, cô lại may mắn vì nháo ra ô long để có thể được ở lại.
 
Để có thể hoàn thiện kiến thức chuyên nghiệp để chuẩn bị cho bộ tiểu thuyết dài, còn có thể thưởng thức người trong lòng mình, nghĩ sao cũng thấy lời.
 
Cô thật sự không kiêng nể gì mà nhìn qua, cô nhìn càng chăm chú hơn, nhìn chằm chằm cánh tay anh.
 
Bút ở đầu ngón tay anh linh hoạt viết, mỗi một khớp xương bàn tay đều rõ ràng, đường gân bên trong cổ tay dài gầy.
 
Thật sự là bàn tay rất đẹp, từ bàn da đến khung xương đều không có chút tì vết.
 
Từ Diệp Vũ nhìn đến xuất thần, trái tim cô dao động.
 
Lục Diên Bạch cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhanh nhìn cô.
 
Cô nuốt nuốt nước miếng, dời mắt đi, miễn cưỡng dời mắt từng tí từng tí.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui