Chương 10.
Từ Diệp Vũ có chút khâm phục chính mình vì ngay lập tức có thể buột miệng thốt ra một câu vừa logic vừa liền mạch lại tựa như có dự tính từ trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể, rõ ràng là một câu hỏi thỉnh cầu, mà lại bị cô dựa theo tình cảm mà biến thành anh lựa chọn đáp ứng.
Đầu ngón tay của Lục Diên Bạch đặt trên cổ tay áo, mí mắt rũ xuống, đương nhiên cũng không nhìn rõ, vì sao vừa nãy Từ Diệp Vũ còn đang hỏi có thể lưu lại phương thức liên lạc hay không, mà chỉ trong chớp mắt, chỉ một câu nói buột miệng, lại có thể chuyển từ bị động thành chủ động vậy chứ.
Thấy Lục Diên Bạch không nói lời nào, Từ Diệp Vũ sợ anh nhìn ra được sơ hở trong đó, rồi sẽ không đồng ý thêm phương thức liên lạc với cô…..
Vì thế cô đẩy đẩy điện thoại về phía trước, rồi lặp lại: “Là em quét thầy hay thầy quét em?”
Người đàn ông xốc nhẹ mí mắt, mím môi, vẻ mặt vô cảm, đọc một dãy số.
“188xxxx6628.”
Từ Diệp Vũ ngây ngốc ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt đen của anh ba giây rồi cô mới phản ứng lại.
Anh đang đọc số điện thoại cho cô sao!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vội vàng cầm điện thoại: “Số điện thoại hay là số Wechat ạ?”
Giọng anh ôn hòa, không nhanh không chậm nói: “Đều được.”
Con đường lấy được số điện thoại còn thuận lợi hơn rất nhiều so với Từ Diệp Vũ tưởng tượng.
Cô nhập dãy số vào khung tìm kiếm, sau khi nhấn xác nhận thêm bạn thì cô vô cùng hứng thú, chuẩn bị xác nhận hình ảnh và tên một chút.
Nhưng mà thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, giây tiếp theo, Lục Diên Bạch nới lỏng nút áo, giọng điệu thả lỏng: “Bài tập sắp xếp lần trước đã viết được nhiều chưa?”
“……..”
Không một tiếng động.
Từ Diệp Vũ liếm liếm môi: “Viết được một ít…….”
Anh nhướng mày: “Một ít?”
“Đa phần,” Từ Diệp Vũ bổ sung nói, “Em sẽ cố gắng viết, còn một chút vẫn chưa viết xong, thật sự vì quá mệt…….”
“Mệt thì ngủ,” Anh nói, “Không cần thiết phải viết hết, tôi chỉ sợ lâu quá em không đi học nên viết bị ngượng tay.”
Từ Diệp Vũ gật gật đầu, lấy một cuốn bài tập trong túi ra, rồi lật hai trang: “Có một tờ là chưa viết.”
Anh lấy cuốn sách bài tập của cô đặt trước mặt, rồi tìm phần đáp án ở trên bàn rồi đối chiếu đáp án với cô.
Từ Diệp Vũ thấy trên tay anh trống không, nên lấy một cây bút màu đỏ trong túi đựng bút đưa qua cho anh.
Một người đã nhiều năm không cần đến túi đựng bút nhưng mà vì anh, cô đương nhiên sẽ chuẩn bị thêm, còn mua thêm bút marker, cục tẩy, bút xóa tinh tinh, chỉ có thời gian học kỳ 1 mới có thể sử dụng mấy đồ này.
Lục Diên Bạch nhân, môi nhếch lên một cái: “Em còn có bút đỏ nữa à?”
Bởi vì trước đây khi đi học đều là vừa làm đề vừa dò đáp án, chưa từng dò đáp án dài như vậy, nên anh cũng không biết là cô còn có cả bút đỏ nữa.
“Ngoại trừ bút đỏ ra em còn có bút màu cam màu xanh bạc hà,” Từ Diệp Vũ xoay người mở túi đựng bút ra, “Thầy có muốn không?”
“Không cần đâu,” anh lắc đầu, “Chỉ là tôi không nghĩ đến em mua nhiều như vậy thôi, chỉ là học bù thôi mà, không cần thiết phải trịnh trọng như vậy.”
Cô không suy nghĩ, nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: “Vì em muốn nhìn thầy chỉnh sửa bài tập cho em mà.”
……..
Vừa nói xong, cô cảm thấy không đúng lắm.
Bệnh nghề nghiệp của tác giả lớn lại bộc phát, vừa nhìn thấy nam chính của mình thì bất tri bất giác thốt ra lời trong lòng.
Trêu chọc một cách thản nhiên và tinh tế như vậy, rất phù hợp với bầu không khí ám muội trong không gian kín này, tạo ra cảm giác xấu hổ…….
Cô vừa oán trách chính mình sao lại lại buột miệng thốt ra những lời cợt nhã này, vừa may mắn mình không nói ra những lời khác người hơn nữa.
Nếu lỡ cô nói những lời như “Vì muốn nhìn thấy những ngón tay xinh đẹp của thầy cầm bút của em”, thì có khả năng kiếp này cô và đại học L vô duyên.
Lục Diên Bạch lập tức dựng mắt lại, ánh mắt anh rơi trên đáp án của bài tập, sau đó không chút nương tay mà……..
Trên đề số 12 của Từ Diệp Vũ gạch bỏ một cái.
Từ Diệp Vũ: “……”
Vì để giảm bớt cảm giác xấu hổ, cô hít một hơi khí lạnh.
Lục Diên Bạch tưởng cô có thắc mắc về kiến thức nên hỏi: “Sao vậy?”
“Thầy gạch bỏ cũng rất đẹp.” Cô chống đầu, gương mặt mê muội cười cười.
Cô sinh ra có một đôi mắt biết cười, lúc không cười thì sáng ngời, lúc cười thì tạo ra một hình cung, vừa ngay thẳng lại có sức cuốn hút, khiến người khác không thể dời mắt được.
Như người khác thường nói “Cô gái cười rộ lên trông thật đẹp”.
Lục Diên Bạch hơi nhếch mày lên, sau đó đánh dấu vào câu hỏi tiếp theo rồi theo thói quen dừng lại một chút.
Từ Diệp Vũ cắn cắn môi, hàm răng trắng đến lóa mắt.
Cô vịn bàn cười tủm tỉm, mang theo chút đắc ý cười nói: “Đánh dấu càng đẹp hơn.”
Cô cười rộ lên thật sự làm cho người ta cảm thấy như rơi vào đó, lúc thì cười lúc thì kêu lên rồi nói những câu đùa giỡn không đâu vào đâu, hoàn toàn tương phản với sự trầm ổn của năm chữ tác giả sách bán chạy mang đến……
Lục Diên Bạch không biết phải làm sao, anh cũng bị cô chọc cười, trong mũi cũng tràn ra một luồng khí nhàn nhạt.
Anh cong môi, độ cong rất nhỏ lại có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Từ Diệp Vũ tưởng, nếu lúc này mà ở trong tiểu thuyết, nam chính của cô nhất định sẽ cưng chiều mà nói một câu: “Em đó…….”
Bộ dạng hết cách, không quản được em, lại không có biện pháp khống chế mà dung túng.
Suy nghĩ một chút, bốn bỏ năm lên, cũng xem như giáo sư Lục nói như vậy với cô đi.
Từ Diệp Vũ liếm liếm môi, ở trong lòng Từ Diệp Vũ lặng lẽ tán dương mình, tự mình phát cẩu lương rồi tự mình ăn, A Diệp thật la ưu tú.
Giọng nói mang theo từ tính lại trầm lắng của người đàn ông vang lên trong văn phòng.
“Em đó……”
Từ Diệp Vũ cho rằng mình gặp ảo giác, cô mở to hai mắt nhìn Lục Diên Bạch, cảm giác trong đầu bùng nổ như bắn pháo hoa.
Hơn nửa ngày, chờ pháo hoa bắn xong, cô ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Có phải, có phải cô nghe lầm không?
“Em cứ dựa theo bản kế hoạch mục tiêu mà tôi đưa cho em,” Lục Diên Bạch thấy cô hình như không nghe thấy, nên tốt tính lặp lại lần nữa, “Thì cuộc thi sẽ không thành vấn đề.”
…….
Thì ra thật sự là nghe lầm.
Từ Diệp Vũ gục đầu xuống, có chút tiếc nuối gật gật đầu: “Em biết rồi.”
Sau khi trở về, Từ Diệp Vũ rốt cuộc có thể hoàn thành hành động đã bỏ dỡ trước đó, chính là tìm số Wechat rồi thêm bạn.
Hướng Vi thấy cô nằm trên sô pha cười ngây ngô thì hỏi: “Cậu cười gì vậy?”
Từ Diệp Vũ chớp chớp mắt: “Mình có được số Wechat và số điện thoại của giáo sư Lục.”
“Ồ, tiến triển không nhỏ nha,” Hướng Vi tấm tắc khen, “Thêm bạn chưa?”
Từ Diệp Vũ mới phản ứng lại: “Vẫn chưa.”
“………”
“Cậu là nữ sinh ngây thơ hay dễ bị lừa vậy,” Hướng Vi nhíu nhíu mày, “Sao anh ta có thể đồng ý cho người khác số liên lạc được chứ? Cho dãy số mà không thêm…..”
“Cậu đâu có kinh nghiệm trên phương diện này chứ, mà nếu có thì nhiều lắm cũng là kinh nghiêm bị người ta theo đuổi, nên làm sao biết được người đẳng cấp cao như Lục Diên Bạch sẽ làm như thế nào chứ?”
“Nữ sinh ngây thơ” Từ Diệp Vũ dựa trên sô pha: “Sao anh ấy lại là đẳng cấp cao chứ?”
“Cậu ngốc à, nữ sinh luôn rất dễ sùng bái rồi có lòng theo đuổi thầy giáo, anh ta đẹp trai như vậy, nhất định là kiểu nhận được thư tình đến mỏi tay, làm sao để từ chối đã là thói quen của anh ta.”
Từ Diệp Vũ không thích nghe những lời này: “Vì sao anh ấy phải từ chối mình?”
“Ok, vậy cậu xem thử anh ta…..”
Hướng Vi còn chưa nói xong điện thoại Từ Diệp Vũ rung lên, là Lục Diên Bạch chấp nhận lời mời của cô.
Cô lắc đầu, đưa điện thoại ngang tầm mắt, lông mi rung rung, giống như những tia sáng rực rỡ.
“Anh ấy thêm mình nha….”
Âm cuối còn cố ý kéo ra thật dài, vô cùng đắc ý và khoe khoang.
Hướng Vi chịu thua nói: “Rồi rồi rồi, mình thật sự nên chụp lại cho fans của cậu nhìn, tác giả Từ xinh đẹp như vậy mà lúc yêu đương lại như thiếu nữ.”
Từ Diệp Vũ cười, cô nhấn vào xem vòng bạn bè của anh, rồi phát hiện không thích hợp.
“Sao chỉ có một bài đăng trên vòng bạn bè?”
“…….Có phải anh ta ẩn với cậu không?”
“Không thể nào.” Cô kéo xuống xem.
Bài đăng duy nhất của Lục Diên Bạch trên vòng bạn bè là: [Xét thấy thứ sáu các bạn phải tham gia hoạt động chạy bộ buổi tối của trường học, nên bài tập có thể lùi đến chiều chủ nhật nộp.]
Từ Diệp Vũ đọc bài đăng trên vòng bạn bè một lần, rồi sau đó, không tin được mà hỏi: “Chẳng lẽ mình thêm số công việc giáo viên của anh ấy sao?”
Hướng Vi: “Rất có khả năng, bây giờ có rất nhiều thầy giáo muốn tách rời công việc và cuộc sống, nên đều có một số dành cho công việc, huống chi anh ta là kiểu người thường xuyên bị học sinh xin số nữa.”
Từ Diệp Vũ ném điện thoại lên bàn, ôm cái gối: “Trách không được lúc đấy lại đưa dứt khoát như vậy! Đồ lừa đảo! Đàn ông đều là kẻ lừa đảo!”
Hướng Vi há miệng thở dốc, lời còn chưa nói ra khỏi miêng, chỉ thấy Từ Diệp Vũ ngồi dậy.
Cô võ vỗ khuôn mặt: “Không được, mình muốn kiên trì, chút chuyện nhỏ này có tính là trở ngại gì chứ? Chẳng lẽ giáo sư Lục chỉ đáng giá để mình tốn mấy tiết học là có thể chinh phục vậy sao?”
Hướng Vi: “….”
Sức chiến đấu của Từ Diệp Vũ bị kích phát, cô cầm điện thoại lại lần nữa, rồi ném luôn chí khí vừa rồi.
“Một ngày nào đó, mình muốn Lục Diên Bạch chủ động xin mình, để mình thêm số điện thoại riêng của anh ấy.”
Hướng Vi liên tục gật đầu: “Được, cậu mẹ nó nếu thật sự có bản lĩnh đó, mình sẽ dùng tay bổ 100 trái sầu riêng để ăn mừng”
/
Hành trình thứ bảy cứ như vậy mà nhanh chóng qua đi, đến chủ nhật, Từ Diệp Vũ đương nhiên cũng đưa hành trình “đến văn phòng” vào thói quen của mình, vừa đến chủ nhật, cô luôn trên tinh thần chuẩn bị sẳn sàng để xuất phát.
Tiết học lần này, Từ Diệp Vũ không quên lời thề của mình, lấy bi phẫn hóa thành động lực, vô cùng nghiêm túc.
Ngay cả sau khi tan học, trong đầu cũng không ngừng nhớ lại những kiến thức vừa học.
Tạm biệt Lục Diên Bạch ở cổng trường, Từ Diệp Vũ đi vòng quanh bờ hồ một vòng, bỗng nhiên cô nghe phía sau có tiếng huýt sáo.
Cô quay đầu lại, một đám thanh niên lêu lổng có chút càn quấy khoát vai nhau đi sau co, đứng ở chính giữa có một người tóc vàng quay qua nhìn cô rồi huýt sáo với cô.
Hôm nay cô mặc váy ngắn cùng với chiếc T-shirt oversize màu tím nhạt, dáng người cao ráo, lộ ra một đôi chân trắng nõn.
Màu tím rất khó mặc nhưng dáng người cô rất đẹp cho nên cũng không gây khó khăn với cô ngược lại còn hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Từ Diệp Vũ nhìn lại phía trước, cô cũng không muốn quản mấy tên côn đồ này.
Chỉ là khi gió thổi qua, bọn họ liếc nhìn dưới váy của cô, rồi còn dùng mấy lời lẽ dơ bẩn mà thảo luận, còn nói nếu gió thổi lớn hơn thì tốt biết mấy.
Cho dù Từ Diệp Vũ có mặc thêm quần an toàn bên trong, cô cũng biết tình cảnh lúc này của mình cũng không tốt.
Đường đường là gần trường đại học, vậy mà lại có đám người ngang nhiên trêu chọc con gái.
Cô đi nhanh hơn, ai ngờ đám người phía sau cũng đi nhanh hơn, tựa hồ chỉ cách cô có vài bước.
Cô không quen thuộc ở đây, hơn nữa bây giờ cô cũng đã rời khỏi chỗ náo nhiệt nhất của trường học mà càng đáng chết hơn là cô không có một người bạn nam nào hết.
Đối phương là một đám người lớn như vậy, cô cũng không có cách nào tốt hơn là rời khỏi đây, chỉ có thể đi tìm người giúp.
Bước nhanh hơn, Từ Diệp Vũ nhanh chóng đi vòng qua hồ, đi đến gara ngầm phía trước, rốt cuộc cô cũng phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Cũng may, còn chưa đi.
Lục Diên Bạch vừa mới ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, vừa bỏ điện thoại xuống thì chỗ ống tay áo của bàn tay đang cầm điện thoại có người nắm chặt lấy.
Anh nâng nâng cánh tay lên, rồi theo bản năng cúi đầu xuống nhìn.
Từ Diệp Vũ nắm chặt tay áo anh, dựa vào anh rất gần, giọng điệu vừa thân mật lại mềm mại mà làm nũng: “Chừng nào thì anh mới cùng em đi dạo siêu thị đây?”
Ngón tay Lục Diên Bạch giật giật, chân mày nhíu lại tựa hồ đang hỏi cô đang làm gì.
Từ Diệp Vũ đè thấp giọng xuống, có chút do dự, nhưng lại càng sợ anh cự tuyệt lời thỉnh cầu, cô bất lực nói: “Hình như có một đám côn đồ đi theo em, em, em chỉ đi một mình nên có chút sợ, thầy có thể giả bộ đi cùng em một đoạn được không?”
“Em đảm bảo, đi xa một chút em sẽ buông thầy ra.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...