Tạ Miên đi ở cuối hàng ngũ.
Vừa chậm lại một chút, khoảng cách giữa hắn và mọi người đã kéo xa thêm.
Tạ Miên không vội đuổi kịp đội ngũ, thực ra lúc không có Lục Phỉ Chi bên cạnh, hắn càng quen với việc ở một mình.Tạ Miên đi cách đội ngũ Thành Triều Phượng một đoạn, vừa đi vừa ngắm phong cảnh ven đường Thành Trích Tinh.Thành Trích Tinh được xây tựa vào núi, kiến trúc rất mới lạ.Ví dụ như khi đi ra khỏi nơi đất bằng rộng rãi thì đứng từ xa có thể nhìn thấy núi non chênh vênh.
Từng hàng cửa sổ theo thứ tự ngay ngắn, nhưng chúng như thể bị cưỡng ép phải khảm vào phòng, bên ngoài cửa sổ là những hàng đèn lồng lắc lư theo gió.Đó là phố phường của Thành Trích Tinh.”Tạ Miên ngước mắt lên nhìn người không biết vì sao lại thoát khỏi đội ngũ mà xuất hiện bên cạnh hắn.
Hai người im lặng đi một lúc, Sầm Vũ mới thấp giọng nói: "Người mặc đồ tím lúc nãy là Tống Vi Thanh, là người của Tống gia thành Thái A.”Tạ Miên hơi giật mình nhưng không lên tiếng, hắn chờ Sầm Vũ nói tiếp.Có thể nhìn ra được là giáo dưỡng của Sầm Vũ rất tốt, hắn không có thói quen thì thầm to nhỏ sau lưng người khác.Tuy lời hắn định nói thật sự khó mở miệng, nhưng cuối cùng Sầm Vũ vẫn cắn răng hạ giọng nói: "Trên phương diện tình cảm, hắn hơi phóng đãng một chút, hơn nữa từng có vô số tình nhân, con người có hơi háo sắc.
Hình như quan hệ giữa Lục sư huynh và hắn không tệ lắm.”Cho nên lúc đó Lục Phỉ Chi mới bỏ lại Tạ Miên mà đi cùng người nọ.Thật ra Sầm Vũ không có tâm tư xấu xa gì, hắn chỉ như có như không ám chỉ: "Lần sau nếu hắn lại đến tìm Lục sư huynh, Tạ sư huynh có phải nên lưu ý một chút không?”Hắn không cảm thấy Lục Phỉ Chi nhất định là có quan hệ mờ ám gì với Tống Vi Thanh, chẳng qua có một số chuyện, thà cứ phòng trước còn hơn.Lòng mến mộ của Sầm Vũ vừa mới nảy mầm đã bị Đường Dật Nhiên chặn ngang bẻ gãy, Tạ Miên căn bản chưa kịp phát hiện ra.
Hơn mười ngày trôi đi, hắn chỉ cho là vị tiểu sư đệ không quen cho lắm này hình như khá thẹn thùng, trầm mặc kiệm lời nhưng làm việc rất bĩnh tĩnh.Cho nên lúc Sầm Vũ nói mấy lời này, Tạ Miên có hơi ngạc nhiên.Mà nghĩ đến việc thoại bản của hắn và Lục Phỉ Chi bay đầy trời, ngay cả các đệ tử của Học Cung còn truyền tay xem thì càng không đoán được bên ngoài có bao nhiêu lời đồn.
Kết hợp với lời nhắc nhở của Sầm Vũ, Tạ Miên nhanh chóng phản ứng lại.Tạ Miên không biết nên khóc hay nên cười, bản thân hắn cũng hiểu rõ Sầm Vũ chỉ có ý tốt nên mới nhắc nhở hắn.Tạ Miên làm bộ như bản thân nghe không hiểu, hắn chỉ cười nói: "Ngàn người thì ngàn mặt.
Phỉ Chi và vị Tống đạo hữu kia có quan hệ tốt, vậy thì chắc chắn vị Tống đạo hữu này có chỗ hơn người.”Lời này không phải lời nói bậy.
Lục Phỉ Chi chỉ hơi trì độn chậm chạp về vấn đề tình cảm mà thôi, con mắt nhìn người nói chung vẫn có.Vả lại, Tuy Sầm Vũ chưa nói rõ, Tạ Miên cảm thấy có một số việc nên giải thích cho rõ: "Ta cũng chỉ là bạn của Phỉ Chi, cần gì phải nhúng tay vào việc y kết bạn?”Bước chân của Sầm Vũ khựng lại, vẻ mặt hắn như hơi kinh ngạc, hiếm khi có chút nóng nảy: "Đương nhiên huynh có thể can thiệp vào chuyện của y!”Tạ Miên hơi bất đắc dĩ.Đứa nhóc này làm sao thế, nhắc nhở rõ ràng thế mà cũng không hiểu.Sầm Vũ không chỉ không nghe hiểu, thậm chí sự chua xót dưới đáy lòng còn bị sự sốt ruột đánh tan, sau đó chính là cảm xúc hận sắt không thành thép: "Tạ sư huynh, ta biết huynh tin tưởng Lục sư huynh.
Nhưng chuyện trên thế gian này ấy, từ trước tới nay đều là cố ý hay vô tình, thà phòng trước còn hơn không.”Cũng đâu phải bảo huynh phải ra tay trước gì đâu, chỉ là nếu huynh sớm phòng bị trong lòng thì nhỡ hắn có ra chiêu thật, huynh còn kịp thời phát hiện!Tạ Miên dở khóc dở cười, hắn đành bất đắc dĩ cười nói: "Ta và Phỉ Chi thật sự không phải cái loại quan hệ mà các ngươi đoán mò kia đâu.
Bọn ta chỉ là bạn bè, kể cả Phỉ Chi thật sự có cái gì với vị Tống đạo hữu kia thì, ờm, có quan hệ vượt trên tình bạn chẳng hạn, ta cũng không cần thiết phải tức giận đâu đúng không?”Nhiều nhất hắn chỉ xuất phát từ lập trường của vị cha già mà hỏi một câu thôi nhỉ?Sầm Vũ lại sửng sốt, hắn không chỉ không vội xin lỗi như Tạ Miên tưởng, trái lại còn tức giận hơn: "Sao sư huynh phải nhân nhượng đến mức đó chứ?! Tạ Miên ngẩn ra.Cốt truyện kiểu gì nữa đây?!Trong mắt Sầm Vũ, người đối diện vẫn cười dịu dàng hiền lành.
Sau khi hắn dứt lời, gương mặt vốn còn mang ý cười chậm rãi biến mất, ánh mắt hơi mờ mịt.Hắn đột nhiên nhận ra bản thân đã lỡ lời, lập tức khom lưng không dám nhìn Tạ Miên: "Là đệ nhất thời choáng đầu nên nói lỡ lời, mạo phạm tới sư huynh.”Tạ Miên: "....”Rốt cuộc đệ bị tẩy não nhiều đến mức nào hả, sao mà nói đến thế rồi còn chưa hiểu?Trong vô thức, hai người đã về tới nơi Thành Trích Tinh sắp xếp cho người ở Thành Triều Phượng.
Sầm phu tử phát hiện hai người tụt lại phía sau nên đang đứng ở cửa chờ hai người: "Sao chậm quá vậy?”Trước mặt sư trưởng, Tạ Miên đành phải nuốt ngược lời định nói vào trong bụng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...