12
Tần Chiêu chấp thuận việc từ chức của tôi.
Anh ấy thanh toán mọi hóa đơn của tôi, không đi làm mà ở lại với tôi.
Tôi cười nhạo anh: "Anh không cần công ty nữa à?”
Anh ấy đưa cho tôi quả táo đã gọt vỏ và trừng mắt nhìn tôi.
“Này, anh làm gì suốt ngần ấy năm thế?" Tôi tò mò nằm xuống đầu giường.
Tần Chiêu suy nghĩ một chút: “Lúc đó anh chỉ đến việc báo thù em, một người ham tiền, muốn nhanh chóng tiếp quản công ty của nhà anh."
“Đầu tiên anh ra nước ngoài học cao học, sau đó mẹ anh...anh sau khi tốt nghiệp liền tiếp quản công ty ngay, mấy năm nay đều liều mạng làm việc.”
Anh nói một cách rất thoải mái, nhưng tôi có thể tưởng tượng được áp lực mà Tần Chiêu, một chàng trai mới hai mươi, sau khi chia tay tôi lại gặp phải đối mặt với cái chết của người thân yêu nhất, một gánh nặng như vậy đột nhiên đổ lên đầu anh ấy, lúc đó anh ấy chắc chắn phải chịu rất nhiều áp lực.
Chắc hẳn là rất buồn
Chỉ vài ba từ căn bản không thể giải thích hết được
Tôi gượng cười nói: “Sao anh không hỏi em mấy năm nay em đã làm gì?"
Tần Chiêu ngừng làm việc, đôi mắt bị tóc che khuất.
“Anh không muốn biệt." Một lúc sau, anh thì thầm.
“Anh sợ nghe xong sẽ đau lòng, lẽ ra anh phải ở bên cạnh em ngần ấy năm, nhưng cuối cùng em vẫn phải cô đơn, thậm chí còn phải kéo lê thân xác ốm yếu của mình để kiếm tiền chữa bệnh."
Các đốt ngón tay của anh trắng bệch: “Anh còn lấy đi khách hàng của em, ép em uống rượu, thậm chí còn đưa phụ nữ đến khoe khoang trước mặt em." Tần Chiêu trông vô cùng buồn bã, như thể một giây tiếp theo sẽ khóc.
Tôi mím môi và nằm lấy tay anh.
"Mọi thứ đều qua rồi"
Năm năm dường như đã dừng lại giữa chúng tôi.
Tần Chiêu và tôi đã lâu không gặp, nhưng khi gặp lại chúng tôi vẫn như xưa, như chưa từng chia ly.
Tôi tự tin đưa tay về phía anh: “Không phải anh nói khi có tiền sẽ mua cho em một chiếc nhẫn kim cương lớn sao? Nhẫn kim cương của em đâu?”
Tần Chiêu trừng mắt nhìn tôi: “Anh thấy em giống viên kim cương lớn rồi"
Dù vậy, anh vẫn ra ngoài vào buổi chiều.
Khi quay lại, anh mang theo một gói KFC.
Tôi xé túi giấy ra thì bên trong chỉ thấy một hộp cánh gà.
Tôi mắng anh: "Anh bị bệnh à? Lại là trò này?"
Nhưng anh ấy đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt tôi và lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh lam.
Khi mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh, không biết chính xác là bao nhiêu carat, dù sao ánh sáng tỏa ra như muốn nói: "Tôi đắt tiền lắm".
Tần Chiêu sắc mặt đỏ lên, có chút xấu hổ: "Không biết em kiểu nào, nên anh mua cái lớn nhất."
"Em phải mau khỏe lại để tự mình chọn đi"
Tôi muốn cười nhưng mắt tôi lại không khỏi nóng lên
Tôi đưa tay ra, Tần Chiêu đeo nhẫn cho tôi, anh thì thầm: “Ôn Văn, em lấy anh nhé?"
Tôi lau nước mắt: "Vâng."
13
Sức khỏe của tôi ngày càng tệ hơn.
Nếu như lúc trước tôi chăm sóc sức khỏe của mình tốt hơn thì bây giờ sẽ không tệ như vậy
Lúc lừa anh, sau khi ra khỏi sân bay tôi đã khóc và xé tấm chi phiếu đi
Điều tôi nghĩ lúc đó là số tiền này để bán Tần Chiêu và tình cảm của mình.
Tôi không muốn tiêu nó.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu biết trước Tần Chiêu sẽ quay lại gặp tôi, tôi đã dùng số tiền đó để chữa bệnh, có lẽ có thể ở bên anh ấy thêm một thời gian nữa.
Tôi bắt đầu phải chạy thận thường xuyên và thậm chí còn bị hôn mê mà không rõ lý do.
Lúc đầu chỉ mất một lúc là tỉnh lại, nhưng sau đó thời gian dần dần dài hơn, tôi không ăn được mà phải đặt ống thông dạ dày và uống thức ăn lỏng, cơ thể nhanh chóng sụt cân.
Khi tỉnh dậy, tôi bảo Tần Chiêu mang cho tôi một chiếc gương.
Người phụ nữ trong gương trông nhợt nhạt, gương mặt hồng hào, tròn trĩnh đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại những khúc xương gồ ghề được bao bọc bởi một lớp thịt mỏng. "Quá xấu xí."
Tôi đã than phiền.
Tần Chiêu lại gật đầu: “So với lúc trước tệ hơn một chút."
Tôi tức giận: “Đây là lời mà con người nên nói sao?"
Anh ấy tiếp tục: "Vì vậy, hãy nhanh chóng khỏe lại. Nếu em cứ xấu xí như vậy, anh có thể sẽ thực sự không thích em nữa."
Chúng tôi đều biết anh đang nói đùa.
Nhưng cả hai đều không thể cười được.
Chúa rất hào phóng, đã ban cho chúng tôi khoảng thời gian cuối cùng
Nhưng cũng rất tàn nhẫn vì sau những phút dịu dàng chính là sự chia ly vĩnh viễn.
Thời gian dường như đã được tính toán, vừa đủ để giải quyết hiểu lầm và quay lại với nhau.
Sau đó đã đến lúc nói lời tạm biệt.
......
Mỗi ngày có thể là ngày cuối cùng đối với tôi.
Tôi trân trọng từng ngày như thể đó là ngày cuối cùng và nắm bắt từng phút từng giây để được ở bên Tần Chiêu
Nhưng gần đây có vẻ anh ấy ngày càng bận rộn hơn.
Lúc trước anh ấy đích thân chăm sóc tôi nhưng giờ anh ấy thuê người chăm sóc và thường xuyên biến mất.
Nhiều lần tôi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, phòng bệnh trống rỗng, ngoại trừ ánh hoàng hôn buông xuống, rất cô đơn trong buổi tối yên tĩnh.
Tôi bắt đầu nghi ngờ có lẽ là do tôi đã trở nên xấu xí, anh ấy không còn thích tôi nữa và cũng lười nhìn tôi ở đây.
Nhưng mỗi lần anh về, thái độ của anh vẫn không thay đổi, anh vẫn nằm bên cạnh tôi, kể chuyện cho tôi nghe, dỗ tôi ngủ.
Khi tỉnh táo, thỉnh thoảng tôi hỏi anh: “Nếu em chết anh sẽ làm gì?”
Tần Chiêu rất không vui: "Em nói cái gì vậy?"
Tôi đẩy anh: "Anh nói xem?"
“Anh sẽ quên em ngay lập tức và tìm một người vợ để kết hôn!” Anh khó chịu.
Tôi tức giận đưa tay kéo mặt anh: “Anh thật khốn nạn, em thật sự đã đánh giá sai anh rồi!"
“Vậy nên em,” giọng anh đột nhiên trở nên cô đơn, “đừng chết nhé."
Tôi im lặng một lúc rồi rút tay lại.
Một lúc sau, tôi cúi đầu, gượng cười:
"Quên đi, em cho phép anh sau khi em chết có thể đi tìm bạn gái."
"Nhưng không được nhanh quá."
........
Thời gian trôi qua, chẳng bao lâu sau tôi không còn sức lực để ý đến chuyện này nữa.
Bởi vì thím Loan bỗng nhiên xông vào, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Có thận rồi"
Dì ấy thở hổn hển: “Chúng ta có nguồn thận thích hợp rồi!!"
Tôi giật mình, toàn thân bất giác rùng mình, cảm giác sung sướng chợt bùng nổ trong đầu.
Tôi đã chờ đợi một nguồn thận phù hợp trong nhiều năm, cuối cùng bây giờ cũng đã có!
Điều này có nghĩa là tôi có thể tiếp tục sống!
Tôi có thể tiếp tục ở bên Tần Chiêu!
“Thận ở đâu thế ạ?"
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại sự phần khích của mình: "Lúc trước không phải luôn không có sao"
Trên mặt di Loan hiện lên một tia bất an, nhưng nhanh chóng che đậy: “Vừa mới có, con cũng tốt số quá rồi."
Tôi không suy nghĩ nhiều, sau khi dì ấy rời đi, tôi vừa khóc vừa cười, ôm Tần Chiêu vừa trở về
"em có thận để thay rồi, em có thể sống rồi"
"Tần Chiêu, em có thể sống rồi!"
Tần Chiêu im lặng một lúc, sau đó nhếch lên khóe miệng mà tôi không thấy.
Anh chạm vào tóc tôi và nói bằng giọng dịu dàng:
"Thật tuyệt."
"Em có thể tiếp tục sống."
14
Vì tình trạng thể chất của tôi không thể trì hoãn được nữa nên cuộc phẫu thuật đã được lên lịch gấp.
Ngày hôm sau tôi được đẩy vào phòng mổ.
Thuốc mê lan khắp cơ thể tôi, lên cánh tay và trong vài giây tôi bất tỉnh.
Tếp theo, tôi dường như biển mất khỏi thế giới, không còn giấc mơ hay bất kỳ ý thức nào.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở trong phòng hồi sức
Khi bị đẩy ra ngoài, tôi còn tưởng rằng Tần Chiêu nhất định sẽ ở bên tôi, nhưng không biết anh đã đi đâu, mà vẫn luôn không quay lại
Tôi hỏi di Loan: "Tần Chiêu đâu rồi ạ?"
Dì Loan giật mình, sau đó lại giả vờ thản nhiên nói: “Dì cũng không biết, hình như dì nghe cậu ấy nói bận ở công ty, chắc là đã về công ty rồi."
Tôi có chút không vui
Di Loan, người chưa bao giờ thích Tần Chiêu cho lắm, lần đầu tiên lên tiếng thay anh.
: "Thật không dễ dàng gì với cậu ấy. Cậu ấy làm việc cho một công ty lớn như vậy và phải chăm sóc con. Đừng trách cậu ấy."
Nói thì nói như vậy, nhưng ngày hôm sau Tần Chiêu lại không xuất hiện.
Ngày thứ ba, ngày thứ năm, ngày thứ bảy...
Tần Chiêu tựa hồ đột nhiên biến mất.
Tôi cắn môi và nếm được vị máu.
Lúc tôi gọi điện cho anh, giọng Tần Chiêu có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn an ủi tôi: “Công ty có việc gấp cần anh phải rời thành phố, mấy ngày nay anh có lỗi với em rồi."
"Có việc gì thì nói với y tá hoặc dì Loan, mấy ngày nữa anh sẽ quay lại."
Tôi im lặng cúp máy và run rẩy ngồi dậy.
Y tá lo lắng nói: "Chậm một chút, bác sĩ nói hiện tại chỉ có thể xuống giường đi lại chậm rãi, cô đừng sốt ruột!"
Tôi nắm tay cô ấy đi từng bước một trong hành lang, gọi điện thoại di động trên tay.
Hai giây sau, trong phòng bệnh cuối hành lang vang lên tiếng chuông điện thoại yếu ớt.
Tôi bước tới và dừng lại ở cửa.
Giọng nói của Tần Chiêu từ bên trong truyền đến, mơ hồ: “Anh đã bảo mấy ngày nữa sẽ về mà, sao em lại bám người thế nha"
Tôi không nói gì, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Alo? Alo? Tại sao em không nói chuyện?"
Với đôi tay run rẩy, tôi đẩy cửa phòng bệnh.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Tần Chiêu đang nằm trên giường ôm điện thoại di động, mặc áo của bệnh viện, trên đầu treo một chai nước. Khi nhìn thấy tôi bước vào, anh ấy sửng sốt.
Sau đó anh nhanh chóng giải thích: “Anh không cố ý lừa em, mấy ngày trước anh bị viêm ruột thừa, sợ em lo lắng."
Nhưng tôi ngắt lời anh ấy và khóc: "Thận đến từ đâu?!"
"Có phải không..." Tôi không nói được nữa mà nghẹn ngào. “Có phải thận của anh không?"
Tần Chiêu dừng lại một chút, cuối cùng bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Sao lại khóc rồi?"
Tôi không thể chịu đựng được nữa, khóc lớn: "Anh bị bệnh à. Anh có biết thiếu một quả thận là thể nào không? Sao anh lại ngu ngốc như vậy!"
“Anh biết," Tần Chiêu thản nhiên nói, “Sau này có thể anh không làm được việc nặng, bất quá anh có rất nhiều tiền nha, vốn dĩ cũng không cần làm việc gì nặng." Tôi khóc đến không nói rõ ràng: “Anh ngốc quá!”
“Đừng khóc nữa,” Tần Chiêu dỗ dành, “Chỉ là một quả thận thôi, cũng không phải là chết rồi. Chẳng phải anh vẫn còn một quả sao?"
"Cũng tốt mà. Chúng ta sinh ra đã là một đôi, ngay cả thận cũng là một đôi."
"Nhưng sao này anh phải làm sao? Vốn dĩ anh là một người đang khỏe mạnh."
Tôi run rẩy chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của anh.
Tần Chiêu không quan tâm:
“Chuyện còn lại thì dễ nói, bây giờ anh chỉ còn lại một quả thận, khi anh ra ngoài tìm vợ cũng sẽ không có ai chịu theo, em chỉ có thể chịu trách nhiệm”
Tôi buồn bã vô cùng: “Anh còn có ở đó mà nói đùa!"
Anh mỉm cười và nắm tay tôi.
"Có lẽ ông trời đã phái anh đến gặp em. Lúc đó anh chỉ đi thử thôi, không có chút hy vọng nào."
"Không ngờ tỷ lại nhỏ như vậy mà vẫn phù hợp, giống như trúng số vậy."
Ánh nằng giữa trưa chiều vào trong mắt Tần Chiêu, tỏa ra ánh sáng màu hổ phách, tràn ngập nụ cười.
"Ôn Văn, em không biết anh vui mừng cỡ nào đâu."
"Anh có thể cứu em. Không còn gì tốt hơn nữa "
15
Tôi và Tần Chiêu xuất viện cùng ngày.
Việc đầu tiên anh làm sau khi xuất viện là lôi tôi đi mua một chiếc nhẫn kim cương.
Tôi kéo anh: "Em chỉ đeo nhẫn một ngón thôi, sao mua nhiều thế!"
Tần Chiêu cau mày: "Hôm nay là lễ tình nhân! Là phụ nữ, em có thể lãng mạn hơn một chút được không!"
"Đi, anh dẫn em đi mua đồ em thích, lần này em phải tự mình lựa chọn!"
Tôi chợt nhận ra hôm nay đã là Ngày Lễ Tình Nhân.
“Đã nhiều năm rồi anh không mua quà cho em,” Tần Chiêu nắm tay tôi nói: “Lần này anh sẽ bù đắp!”
Trên đường phố vào mùa đông, có lẽ vì ngày lễ tình nhân nên có rất nhiều cặp vợ chồng trẻ, với nụ cười trên môi
Xung quanh có những quầy bán hoa hồng rực rỡ.
Đèn giao thông đan xen với ánh đèn neon xung quanh, mang đến cho màn đêm một chút lãng mạn.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, mặt tôi lạnh buốt. Nhìn lên, những bông tuyết khắp nơi trên bầu trời đang rơi xuống và chúng được phản chiếu màu vàng bởi ánh đèn đường xung quanh. Tôi đưa tay ra và bắt lấy một bông tuyết.
"Anh đã tặng quà cho em rồi." Tôi mỉm cười.
Tần Chiêu nghi hoặc: “Quà gì?"
Tôi không nói gì.
Tôi thầm nói trong lòng: Cảm ơn vì đã cho em một cuộc sống mới.
Trên đường về, cuối cùng chúng tôi cũng có thể dựa vào nhau
Không còn phải đi bộ một mình nữa
(HOÀN)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...