Chờ Tôi Có Tội

Phía cảnh sát Hoài Thành điều động thuyền bè, mọi người cùng kéo nhau lên bãi cồn. Con thuyền rách nát chỉ còn phần thân là nguyên vẹn nằm lặng bên bờ. Mấy cảnh sát đang ngồi trên thuyền không ngừng quan sát xung quanh, hy vọng tìm kiếm được dấu vết của nạn nhân và hung thủ.

Nghe nói, bãi cồn này sẽ bị nhấn chìm hơn nửa khi thủy triều lên, vị trí cũng khuất nẻo nên rất ít người lui tới. Nếu không phải sáng nay có ngư dân về quê, đi qua nơi này, nhìn thấy “thứ đó” trên bãi cồn thì không biết đến khi nào thi thể mới được phát hiện.

Cồn rộng khoảng mấy trăm mét vuông đầy sỏi và cỏ dại um tùm. Phía trung tâm trũng thấp đặt một chiếc rương đen ngòm cũ nát khoảng hơn nửa mét. Nắp hộp mở toang, bên trong gấp xác người.

Cớ sao lại dùng từ “gấp”? Nghĩa tại mặt chữ, bởi cô gái bị gấp gọn trong chiếc rương chỉ dài hơn nửa mét vốn chẳng thể chứa được một cơ thể trưởng thành dù có mảnh mai thế nào chăng nữa. Nạn nhân lõa thể, làn da trắng bệch, thi thể không có vết trầy xước nhưng nhìn kĩ sẽ rất quái đản.

“Phán đầu to, em chẳng phải cao thủ Yoga đó sao?” Hứa Mộng Sơn nói với Phán Giai, “Em có thể gấp người thành thế này để chui vào rương không?”

Phán Giai trợn trắng mắt lườm anh ấy.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vưu Minh Hứa, bắp chân người bị hại đứt gãy. E rằng mấy khớp xương quan trọng trên cơ thể đều đã bị đánh gãy hết cả, nếu không làm sao có thể gấp cơ thể thành hình vuông ngay ngắn nhường này?


Ân Phùng ngồi bên cạnh cô nhíu mày nhìn xác chết.

Vưu Minh Hứa hỏi: “Đã xác nhận thân phận nạn nhân chưa?”

Phán Giai: “Đã xác nhận cách đây không lâu. Tên cô ấy là Lưu Y Sa, 23 tuổi, người huyện Thần Khê, sinh viên Đại học Khoa học Hoài Thành vừa tốt nghiệp năm nay, hiện tại đang sống một mình tại Hoài Thành, thất nghiệp. Bố mẹ đều ở sống ở quê, cho nên bây giờ vẫn chưa ai biết cô ấy mất tích.”

“Pháp y nói sao?”

Hứa Mộng Sơn đáp: “Phán đoán sơ bộ thời gian tử vong vào hai ngày trước, vết thương trí mạng trên đầu do vật cùn gây ra, tạm thời chưa xác định được hung khí. Cơ thể nạn nhân có nhiều vết thương phần mềm song không nguy hiểm đến tính mạng. Thi thể của cô ấy được xử lý cực kỳ sạch sẽ, tạm thời không phát hiện bất cứ dấu vân tay hay DNA nào. Trước khi chết đã bị xâm hại tình dục, cơ quan sinh dục bị rách nghiêm trọng. Sau khi nạn nhân chết, hung thủ đã đánh gãy xương tại rất nhiều vị trí khác nhau.”

Mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ. Bỗng có một giọng nói sang sảng của người đàn ông vang lên: “Cho nên, hung thủ đã sát hại nạn nhân sau nhiều lần cưỡng hiếp, còn tắm rửa cho cô ấy sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau đó đánh gãy từng khớp xương rồi gấp gọn vào rương?”

Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, vậy mới nói tiểu thuyết gia chính là tiểu thuyết gia, đều cùng một tình tiết song khi toát ra từ miệng anh lại khiến người nghe rùng mình sởn tóc gáy không thôi. Cô quan sát tình hình xung quanh, nói: “Tuy lượng lưu thông xe cộ khu vực này không lớn song vẫn có người qua lại, trên núi cũng có mấy hộ gia đình.

Hung thủ chắc chắn phải dùng xe mới có thể di chuyển thi thể tới đây. Tôi nghĩ hắn ta không thể lựa chọn vứt xác vào ban ngày bởi còn phải xách theo chiếc rương nặng đi xuyên qua đám cỏ rậm rạp rồi ngồi thuyền qua bãi cồn, nhất định sẽ khiến người khác chú ý.

Hãy điều tra hôm qua và tối ngày hôm xưa, chủ yếu tập trung vào ban đêm, xem có tài xế nào đi ngang qua nhìn thấy xe hoặc người đáng ngờ nào dừng chân gần đây hay không.”

“Rõ!”

Cho đến khi công tác rà soát hiện trường gần hoàn tất, Vưu Minh Hứa mới nhìn thấy Ân Phùng đã ngồi bên cạnh thi thể từ lúc nào, hai tay anh chống trên nền đất tạo ra tư thế ngóng vọng về phương xa.

Vưu Minh Hứa đi tới tặng anh một cước: “Đi thôi.”


Anh vẫn bất động ngước nhìn cô: “Cô thấy hắn ta là người thế nào?”

Một giây sau Vưu Minh Hứa mới đáp: “Tàn nhẫn, bạo lực, biến thái, cẩn thận.”

Ân Phùng gật đầu: “Nhìn từ góc độ đối xử với nạn nhân thì có ba loại cưỡng hiếp. Loại đầu tiên, hung thủ coi nạn nhân là “người”, sẽ giao lưu nói chuyện cùng nạn nhân, mưu đồ xây dựng quan hệ, thậm chí giả trang hai người đang trong quan hệ yêu đương. Đây là loại tội phạm thiếu tự tin nhất.

Loại thứ hai, hung thủ coi nạn nhân là “vật phẩm”, hắn cho rằng bản thân là tội phạm chuyên nghiệp, có lẽ sẽ dùng thân phận giả, cũng có thể sẽ chuẩn bị rất nhiều đạo cụ nhằm dày vò tra tấn nạn nhân, từ đó đạt được mục đích.

Loại thứ ba… coi nạn nhân là “công cụ”, hung thủ là kẻ tội phạm bạo lực, thích chiếm đoạt, sẽ nhục mạ nạn nhân, đồng thời ép buộc nạn nhân tham gia đủ loại hành vi tình dục. Mục đích chính của chúng là nhằm giải phóng phẫn nộ của bản thân.”

Hiện tại, Vưu Minh Hứa đã dần quen với kỹ năng xuất thần trong tâm lý học của anh, vừa nghe vừa gật đầu: “Loại thứ ba.”

Ân Phùng nói: “Đúng thế, hắn thực sự vô cùng phẫn nộ với phụ nữ, với cuộc đời của chính mình.”

Vưu Minh Hứa trầm mặc.


Ân Phùng nói tiếp: “Hắn ta vừa có một mặt thuộc hạng chợ búa, cũng có đặc điểm riêng biệt của người nghệ nhân.”

Vưu Minh Hứa: “Ý gì?”

“Tôi đã hỏi pháp y. Người bình thường rất khó để đánh gãy xương một cách chính xác, gần như không để lại vết ngoại thương nào như vậy. Hơn nữa hắn gấp thi thể vô cùng sạch sẽ, chỉnh tề như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Song hắn không phải bác sĩ bởi họ không bẩn và nghèo như thế. Rương hắn sử dụng là loại rẻ tiền nhất, dù không có đồ nào lưu lại trong rương song có rất nhiều vết bẩn và dấu tích đã qua sử dụng. Cũng có nghĩa là, hắn thường dùng tới chiếc rương này. Nếu là bác sĩ, bọn họ rất ít khi dùng loại rương này, nếu có dùng chắc chắn cũng sẽ giữ sạch sẽ. Hắn và bác sĩ là hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt.”

Vưu Minh Hứa quay cuồng bèn nhếch môi: “Ý anh là… hung thủ là tên đồ tể?” Không thì sao có thể vừa thô tục vừa nghệ thuật trong sắp xếp thi thể cho được?

Ân Phùng lắc đầu: “A Hứa, có những lúc đầu cô đừng suy luận theo một đường thẳng tuột như thế. Đó chỉ là một trong những khả năng thôi. Nếu chỉ vậy đã phán định hung thủ là gã đồ tể thì há chẳng phải qua quýt quá hay sao? Hắn cũng có khả năng là bác sĩ thú y, thợ mộc, thợ sắt hoặc thợ sửa ống nước. Tôi chỉ cho rằng, hắn rất có khả năng xuất thân từ nơi chợ búa, trình độ văn hóa thấp song rất có tay nghề. Các cô có thể tìm kiếm những khu dân cư lân cận xem sao.”

Tuy lắng nghe một hồi nhưng cô không có ý định coi lời anh làm phương hướng điều tra vì xa vời quá. Cô đương nhiên sẽ đi theo con đường truyền thống, dựa trên nhân chứng vật chứng và logic giữa các vấn đề để tiến hành một cuôc điều tra toàn diện.

Vưu Minh Hứa thưởng cho anh cú cốc đầu: “Não chị đây tư duy thẳng tuột còn anh thì là tư duy nhão nhoẹt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui