Chờ Tôi Có Tội

Vưu Minh Hứa cũng ngước nhìn tầng trên. Trần Phong mở cửa, vừa thấy Vưu Minh Hứa liền cười: “Cô Vưu, cô tới rồi, thầy Ân đợi lâu lắm rồi đấy ạ.” Nói đoạn, cậu ta gật đầu với chàng thành niên đứng sau cô.

Hai người cùng đi lên tầng, Trần Phong nói với người kia: “Cậu đợi một chút, thầy Ân muốn gặp cô ấy trước.” Người thanh niên vội gật đầu: “Không sao không sao, thầy Ân cứ bận trước. Tôi đợi ở đây là được.” Nói dứt còn quay đầu cười bẽn lẽn với Vưu Minh Hứa.

Vưu Minh Hứa không khách sáo, có một bảo bối to đùng đang chờ đợi cô trong kia, bèn theo Trần Phong đi vào phòng, đóng cửa.

Đây là một căn phòng cực cực lớn, phải khoảng hơn hai trăm mét vuông, toàn bộ tầng hai chỉ có duy nhất một căn phòng này. Ngay trước mặt là cửa sổ cao hơn bốn mét kéo dài từ trần đến sát sàn, bên ngoài là cảnh sắc hồ nước vô bờ vô tận. Mấu chốt là, ngoài một chiếc bàn đọc sách, giá sách, mô hình người gỗ, còn lại hơn nửa căn phòng đều trống rỗng. Sàn nhà làm bằng gỗ nguyên chất bóng loáng, bàn sách cực lớn, chiều dài và chiều rộng đều khoảng 3 mét, giá sách cao bằng tường phòng, chạm đến tận trần nhà. Bức tường phủ lớp rèm trắng tinh nhã nhặn, có treo mấy bức tranh. Ngoài những thứ này ra thì không còn gì khác.

Vưu Minh Hứa ngây dại đứng nhìn, song cảm giác căn phòng này mang đến lại khá thoải mái. Rõ ràng to rộng vô cùng, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác ấm áp, yên tĩnh?

Ân Phùng của quá khứ một mình ngồi viết lách, phá án trong căn phòng này sao? Ngẩng đầu có thể nhìn ngắm núi xanh trùng điệp bên ngoài cửa sổ, cúi đầu liền nhìn thấy sắc trầm nguyên chất của sàn gỗ?

“Ya hoo…” Tiếng hò hét cao hứng đánh gãy dòng suy tư của Vưu Minh Hứa. Cô thấy Ân Phùng co hai chân trên chiếc ghế xoay, trượt vèo về phía cô như đang cưỡi gió.

Vưu Minh Hứa không biết anh chơi như vậy bao lâu rồi, khuôn mặt đã hưng phấn đến đỏ cả lên, hai mắt như phát sáng, khi “bay” qua chỗ cô còn cười đến là rạng rỡ.

Trần Phong cúi đầu làm như chuyện hiển nhiên.


Vưu Minh Hứa thấy anh thò đôi chân dài phanh lại trước khi chiếc ghế đâm vào tường, sau đó vừa ngồi trên ghế vừa dạng hai chân bước “phạch phạch phạch” như con vịt, lê ghế về điểm xuất phát.

“A Hứa, cô cũng chơi đi.” Anh nói, “Tôi đẩy cho.”

“Tự anh chơi đi.” Vưu Minh Hứa bước chậm tới, ngắm nhìn mặt bàn rồi nhìn chiếc giá sách cao sừng sững, rất nhiều sách đã cũ mèm vì số lần lật mở quá nhiều, có thể thấy được chủ nhân nơi này uyên bác nhường nào.

Ân Phùng không thu hút được sự chú ý của cô thì cũng mất hứng, bỏ ghế, đi tới sau lưng cô.

Trần Phong nhướng mày: Cuối cùng cũng kết thúc, Vưu Minh Hứa vừa tới, quả nhiên vạn sự đều được cứu vãn.

Khoảng trống cạnh bàn sách đặt năm, sáu người gỗ cao bằng đầu người, nhìn qua còn tưởng đó là người thật. Vưu Minh Hứa tỉ mỉ quan sát, phát hiện đường nét cơ thể, kết cấu cơ bắp, thậm chí đến biểu cảm khuôn mặt của từng người gỗ đều hết sức tinh tế, sống động, mỗi con đều thuộc hàng cực phẩm, hình như còn có thể cử động.

“Tôi có thể sờ không?” Cô hỏi.

Ân Phùng nói: “Nếu thích, tôi tặng cô hết.”

Vưu Minh Hứa bật cười: “Nhà tôi chật.” Nói đoạn, cô nhấc tay của một người gỗ nữ lên, quả nhiên có thể chuyển động, tạo ra đủ loại tư thế khác nhau.

Ân Phùng không mấy hứng thú trong việc nghiên cứu người gỗ như Vưu Minh Hứa, ban nãy chơi “trượt xe” đã thấm mệt bèn ngồi xổm xuống, chốc chốc lại ngước lên nhìn cô. Thế nên, bất chợt cúi đầu, Vưu Minh Hứa liền thấy con người kia đang ngồi chồm hổm bên chân mình.

Vưu Minh Hứa không khỏi lấy làm lạ, sao ngày nào anh cũng sống như một đóa hướng dương trong khi mang bộ mặt hại nước hại dân ấy được nhỉ?

Cô đá anh một cước: “Đứng lên, anh là cún đấy à?”

Anh lọ mọ đứng dậy, Vưu Minh Hứa tiếp tục nghịch người gỗ. Bỗng, anh vươn tay ôm chặt cô từ phía sau.

Vưu Minh Hứa cứng đờ, ngẩng đầu nhìn ra liền bắt gặp Trần Phong đang giả bộ cúi đầu nghịch điện thoại. Song Ân Phùng không có thêm hành động nào khác, chỉ ôm cô, mặt rúc vào gáy cô, cọ lấy cọ để mái tóc cô.


Vưu Minh Hứa gằn giọng: “Buông ra!”

Anh từ từ buông tay, cười khẽ, người điếc cũng nghe ra được niềm sung sướng không giấu nổi trong anh. Ngay lập tức anh bày ra dáng vẻ nghiêm túc, bắt chước cô, cúi đầu nghiên cứu người gỗ.

Vưu Minh Hứa chỉ liếc anh mấy lần rồi tiếp tục nghịch ngợm, song mặt cô bất giác đỏ gay. Điều này không khỏi khiến cô phiền muộn, bèn ra sức lườm anh thêm mấy chút, còn anh chẳng hề hay biết.

Vưu Minh Hứa bình ổn tâm trạng, hỏi Trần Phong: “Những người gỗ này có tác dụng gì?”

Trần Phong đáp: “Chúng vốn là sản phẩm thủ công mỹ nghệ do một người bạn là nghệ thuật gia dân gian của thầy Ân tặng. Thầy Ân từng hỗ trợ kinh phí cho người đó. Hơn nữa thầy từng nói, trong khi viết thường phải miêu tả động tác của nhân vật, có những người gỗ này sẽ giúp thầy miêu tả chính xác và sinh động hơn.”

Vưu Minh Hứa hiểu ra, có lẽ chúng chính là hình mẫu hành động trong các tác phẩm của Ân Phùng. Cô chỉnh một người gỗ sang tư thế chuẩn bị ra đòn, sau đó cũng nhấc hai tay, hạ vai thu ngực đứng đối diện nó: “Giống thế này?”

Trần Phong cười gật đầu.

Ân Phùng chỉ cảm thấy, dù cô bày ra một tư thế rất đơn giản, song khí chất toát lên vô cùng hiên ngang. Trái tim anh như bị thứ gì đập trúng, có chút ngọt mềm, cũng hơi đau xót.

Anh thích cô như vậy, nhưng cũng hy vọng cô đừng như vậy mãi. Anh mong cô mềm mại hơn, không cần phải đi bảo vệ người khác, mà để anh… yêu thương bao bọc.

Vưu Minh Hứa liếc anh: “Anh ngẩn ra làm gì thế?”

“Tôi muốn thưởng.” Ngữ khí của anh bỗng trở nên cố chấp, “Buổi tối tôi muốn được thưởng một lần.”


Vưu Minh Hứa điềm nhiên quay lưng vào anh: “Nằm mơ.”

———

Sau đó, Ân Phùng và Trần Phong xuống nhà gặp chàng trai vẽ tranh. Vưu Minh Hứa không muốn làm phiền bọn họ, cũng không hứng thú với điều gì bèn đi tham quan phòng tập thể hình.

Ân Phùng không biểu cảm, ngồi im thin thít trên ghế giám đốc theo lời Trần Phong đã căn dặn.

Người thanh niên nhìn thấy anh thì rất vui mừng, trước tiên gửi một vài lời thăm hỏi thân thiết của các đồng nghiệp công ty tới anh. Ân Phùng cười khẽ, gật đầu đúng mực.

Chàng thanh niên đưa bản thiết kế đồ họa nhân vật mới nhất đến cho Ân Phùng. Anh nhìn chăm chú. Chàng thanh niên ngước nhìn Trần Phong, Trần Phong khẽ lắc đầu.

Cậu ta cười hòa nhã hỏi: “Thầy thấy thiết kế nhân vật ra sao? Nếu không vừa lòng, em sẽ tiếp tục sửa chữa.”

Dù đã mất đi kí ức, song Ân Phùng biết mỗi một bức tranh trong tay đều vô cùng tinh tế, sinh động như thật. Hơn nữa, mỗi nhân vật đều mang một khí chất riêng biệt, vừa nhìn tranh đã có thể cảm nhận được lực công kích tận trong tâm khảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui