Mười giờ tối đang là giờ tự học, bởi vậy sân trường rộng lớn vẫn vô cùng tấp nập. Vưu Minh Hứa báo với phía nhà trường rằng cô cần tiếp tục thẩm vấn Lý Tất Nhiễm mấy vấn đề đơn giản.
Cô và Ân Phùng cùng chờ đợi trong một khu khá vắng vẻ của trường. Ngọn đèn trên đỉnh đầu hắt xuống ánh sáng lờ mờ, bọn họ đứng nhìn thầy giáo dẫn theo một người đi tới hướng này.
Người thiếu niên đút hai tay trong túi quần, thân hình lắc lư theo nhịp bước, tư thái có chút ngang bướng, giữ khoảng cách xa với thầy giáo. Càng tới gần, Vưu Minh Hứa càng nhìn rõ làn da trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt ngời sáng cùng thần sắc thảnh thơi của cậu. Song dù chỉ một ánh mắt cũng đủ để Vưu Minh Hứa nhận ra khí chất khác hoàn toàn so với một hai, tuần trước.
Trong ấn tượng, Lý Tất Nhiễm vẫn là cậu thiếu niên đắm mình ngủ gà gật trong quán net. Cho dù trên xe có chút ngỗ ngược, rung đùi rung chân, nói chuyện cộc lốc, nông nổi và thích thể hiện bản thân, nhưng khi gặp mặt người thân đã mất, cậu ta vẫn sững sờ, bật khóc nức nở, không chịu nói chuyện.
Song hiện tại, trong mắt cậu ta đã có thêm nét tự tin và lãnh đạm đan xen hòa quyện. Cậu thanh niên 15 tuổi như khoác thêm cho mình chiếc vỏ bọc lạnh lùng. Cho dù đứng trước mặt cảnh sát vẫn có thể duy trì dáng vẻ nhàn tản, đạm bạc.
Vưu Minh Hứa không xác định được nguyên nhân.
“Cảnh sát Vưu, còn có việc gì?” Lý Tất Nhiễm tuy đang hỏi cô song mặt ngoảnh sang một bên, vô cùng tùy tiện.
Vưu Minh Hứa hỏi thẳng Lý Tất Nhiễm: “Quen biết Lưu Nhã Dục không?”
Đồng tử cậu ta co rụt, giọng nói run run và sượng cứng: “Anh, anh ta là ai? Không quen!”
Cõi lòng Vưu Minh Hứa như dần bị một mặt hồ nhấn chìm. Cô nói: “Bốn ngày trước, tức thứ năm, từ 10 giờ đến 12 giờ tối, cậu ở đâu?” Đó chính là thời gian Từ Gia Nguyên bị sát hại.
Gương mặt Lý Tất Nhiễm dần đỏ bừng, nói: “Hôm đó tôi mất ngủ nên đi dạo xung quanh. Không nhớ là đã đi những đâu.”
Vưu Minh Hứa cười nói: “Cậu nhớ rõ thật đấy, trả lời rất lưu loát.”
Lý Tất Nhiễm im lặng nhìn cô.
“Cỡ giày của cậu là bao nhiêu?” Vưu Minh Hứa hỏi tiếp.
Lý Tất Nhiễm bất giác lùi một bước, đáp: “38, 39 gì đó.”
Vưu Minh Hứa nhìn chân cậu ta: “Giày thể thao nhỉ, nhấc chân để tôi xem vân đế giày. Nếu không mang bọc giày, loại đế này chắc chắn sẽ lưu lại vết máu. Cho dù cùng một loại giày, nhưng mỗi người đều có thói quen đi đứng riêng nên độ mòn đế giày cũng khác nhau. Có người mòn đế giày phải, có người lại món đế giày trái, cũng giống như trên đời này không có hai chiếc lá nào giống hệt nhau. Cậu có tất cả bao nhiêu đôi giày? Để đâu hết rồi? Tôi thấy đôi này của cậu là loại xịn, chắc không nỡ vứt đâu nhỉ.”
Khóe môi Lý Tất Nhiễm co giật nhưng chẳng thể phát lên lời. Vưu Minh Hứa không hiểu được nỗi khẩn trương của cậu ta lúc này, bởi gương mặt đó đã xám ngoét.
“Tôi… không biết chị đang nói gì, tôi không biết!” Lý Tất Nhiễm gào lên.
Vưu Minh Hứa nhìn khuôn mặt tuấn tú đang vặn vẹo, hình ảnh ba xác chết chồng lên nhau hiện rõ trong đầu cô, cõi lòng cũng theo đó mà lạnh ngắt. Cô nói: “Dì cậu quản nghiêm, thường xuyên trách mắng. Tính cách chị ta tiết kiệm, tất nhiên cũng sẽ không thỏa mãn nhu cầu quá cao về vật chất của cậu. Cậu hận dì cậu sao?”
Đôi mắt Lý Tất Nhiễm như sắp vọt ra ngoài, buột miệng: “Tôi hận dì ta thì sao? Tôi chính là muốn dì ta chết quách cho xong. Dì ta mà cũng được coi là con người?”
“Chị ta đã làm gì cậu?”
Mặt Lý Tất Nhiễm trắng bệch, cặp mắt u ám, ương ngạnh nói: “Dì ta căn bản không coi tôi là người! Tôi thi không tốt, dì ta đã hứa sẽ giúp tôi giữ bí mật, nhưng nháy mắt đã nói cho bố mẹ tôi biết. Bố về lf tôi sẽ lại ăn một trận đòn đau. Mẹ nó, dì ta đi họp phụ huynh, đánh mắng tôi ngay trước mặt bao nhiêu người, giọng nói oang oác khắp trường. Dì ta còn coi tôi là người sao? Còn theo dõi tôi, không cho tôi vào quán net, gây khó dễ với chủ quán. Sao dì ta không đối xử với con mình như thế? Dì ta chính là một tiểu nhân đểu cáng, muốn dạy đời tôi. Tôi muốn cho dì ta một dao từ lâu lắm rồi. Cùng lắm thì ngồi tù vài năm, dù sao cũng chỉ là mức án nhẹ thôi mà!”
Vưu Minh Hứa khó lòng tin nổi, thậm chí còn hoang mang. Cô hỏi: “Chỉ vì mấy điều này mà cậu vào hùa cùng Lưu Nhã Dục, giết chết Tạ Huệ Phương? Còn cả hai đứa nhỏ?”
Cuối cùng Lý Tất Nhiễm cũng lộ ra nét sợ sệt và ảo não, khóe môi giần giật. Còn lúc này, tiếng còi xe cảnh sát cũng đã vang lên trong khuôn viên trường. Lý Tất Nhiễm cứng đờ như khúc gỗ: “Vốn không muốn giết hai đứa nó, anh Lưu đã tính toán cả rồi, nhưng không ngờ hôm đó cả hai đều ở nhà. Tuy chúng nó cũng đáng ghét, hay mách lẻo song chưa đến mức phải chết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...