Nửa năm sau.
Trước thềm năm mới là thời điểm lạnh nhất của Tương Thành. Vưu Minh Hứa đỡ eo từ tốn xuống lầu. Dù đã mặc rất dày song vẫn có thể nhìn ra vùng bụng hơi nhô lên.
Vì suốt bao nhiêu năm nay cô tung hoành trong Cục, hiện giờ thấy cô tạm thời chuyển sang dân sự, đến bước đi cũng vô cùng chậm rãi nhã nhặn nên cả đám anh em đồng chí đều có chút không quen. Thế là nếu có gặp trong Cục thì đều vô thức né cô thật xa.
Cô đi đến cổng Cục cảnh sát, Đồ Nha sớm đã đợi ở đó đón cô tan làm. Cô vừa đến gần, Đồ Nha liền nhảy xuống xe mở cửa giúp cô, còn vươn tay chắn phía trên, chất giọng chắc nịch ngấm chút dịu dàng hơi cứng nhắc: “Chậm chút.”
Vưu Minh Hứa liếc anh ấy, nói: “Đủ rồi, có cần phải chuyện bé xé ra to vậy không?”
Đồ Nha xoa tay cười khẽ.
Hai người lên xe, Đồ Nha như thường lệ hồi báo cho cô cả ngày hôm nay Ân Phùng đã làm những gì. Thực ra không phải Vưu Minh Hứa yêu cầu, chẳng qua chỉ có vài lần ngồi không buồn chán nên tiện miệng hỏi. Kết quả là dần thành thói quen của Đồ Nha.
Huống hồ báo cáo động thái của thầy Ân với bà chủ luôn khiến anh ấy có cảm giác vô cùng ý nghĩa.
“Cô đi làm rồi thầy Ân ngủ đến 10 giờ mới dậy, không muốn ăn sáng bèn đi đọc sách. Trưa ăn cơm. Chiều viết bản thảo trong phòng sách. Tối đích thân xuống bếp làm hai món đợi cô về ăn.”
Vưu Minh Hứa đi làm một ngày cũng rất mệt, nhắm mắt nghe Đồ Nha lải nhải. Nghe xong, cô “Ừm” một tiếng: “Rất tốt.”
Đồ Nha bèn cười.
Cười xong mới phản ứng lại, nhận được một câu “Rất tốt” của Vưu Minh Hứa có gì mà đáng vui mừng? Sao anh ấy lại có cảm giác trong cái nhà này, Vưu Minh Hứa là Từ Hi Thái hậu, còn thầy Ân là vị Hoàng đế nhỏ thế nhỉ?
Có điều, anh ấy quét mắt nhìn bụng Vưu Minh Hứa qua kính chiếu hậu, thầy Ân sao có thể là kẻ yếu được? Phải biết là nửa năm trước anh vừa cầu hôn thành công, chẳng lâu sau đã làm bà chủ to bụng rồi.
Thầy Ân quả nhiên là chuyện gì cũng rất mạnh.
Cứ suy nghĩ kì lạ, miên man như vậy, chẳng mấy chốc Đồ Nha đã lái xe về đến nhà.
Vừa vào nhà liền thấy kẻ nằm, người dựa ngả ngớn hết trên sofa, không được ai ra hồn. Được một người ra đón thì cúi ngay người xuống áp vào bụng cô, Vưu Minh Hứa nhanh tay nhanh mắt đẩy ngay ra.
Quán Quân cất tiếng lạnh lùng: “Năm tháng rồi mà sao vẫn không cho tôi nghe thai đạp?”
Vưu Minh Hứa cũng lạnh nhạt: “Có phải con của anh đâu, tránh ra. Đợi hôm nào tôi vui vẻ không chừng sẽ để anh dùng máy đo nhịp tim thai nghe thử.”
Tiểu Yến ở bên cạnh hồ hởi: “Em cũng muốn nghe.”
Trần Phong vẫn đang làm việc trên máy tính, nghe vậy bèn nâng gọng kính, cậu ta không trẻ con đến mức đòi nghe thai đạp! Đúng là mấy đồ chưa trải cảnh đời.
Quán Quân lại hỏi một câu: “Hứa Mộng Sơn đâu? Chẳng phải tôi gọi cậu ta đến ăn cơm à?” Hiện giờ anh ta và Hứa Mộng Sơn đã trở thành đôi bạn tốt của nhau một cách khó hiểu.
Vưu Minh Hứa đáp: “Tối cậu ấy phải đi coi mắt, không rảnh.”
Nói đoạn không thèm để ý đến mấy người này nữa mà đi thẳng lên lầu.
Vừa mở cửa vào phòng sách liền thấy Ân Phùng ngồi sau máy tính, đeo chiếc kính chống ánh sáng xanh, dáng vẻ trầm tĩnh nho nhã. Cô do dự một chút, vừa định quay ra thì anh đã nghe thấy tiếng động, nhìn cô gọi: “Lại đây.”
Bản thảo hôm nay cũng viết được tàm tạm rồi.
Vưu Minh Hứa bước đến trước bàn liền được anh ôm vào lòng. Tư thế này không thoải mái lắm, Vưu Minh Hứa giãy ra nhưng không được cũng bèn để mặc anh.
Anh không nói gì, cúi đầu tỉ mỉ hôn khắp mặt cô một lúc, hỏi cô hôm nay đã làm những gì, Cục cảnh sát có những chuyện gì. Trời chiều ngả bóng từ bao giờ chẳng hay, bao trùm phòng sách trong một tầng màu sắc dịu dàng.
Vưu Minh Hứa nhớ ra một chuyện bèn cởi giày, cởi cả tất, giơ chân cho anh xem: “Sưng rồi, sắp không đi vừa giày nữa rồi, vừa xấu vừa khó chịu.”
Vừa nói dứt câu, cô đã được anh đặt xuống ghế, anh ngồi xổm xuống ôm hai chân cô vào lòng. Vưu Minh Hứa đỏ mặt, muốn rút chân về. Anh túm chặt không chịu buông, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
“Buông tay.” Cô nói.
“Không buông.” Anh điềm tĩnh nói, “Anh thích.”
Da mặt Vưu Minh Hứa đỏ lựng: “Anh thích cái gì?”
“Cái gì trên người em anh cũng thích. Sưng rồi cũng tốt, trắng trắng tròn tròn mềm mềm, đáng nhiêu biết bao.”
Vưu Minh Hứa gõ thẳng một cái lên đầu anh, anh làm như không hề phát hiện, bị cốc đầu xong vẫn tiếp tục nhìn hai chân cô, lực xoa bóp luôn rất dịu dàng. Anh chăm chú tựa như đây là chuyện vô cùng quan trọng vậy.
Vưu Minh Hứa ngắm nhìn, lòng ngọt lịm. Lại nghĩ, may thay anh là kẻ cuồng cố chấp, nhận định chuyện gì thì có đánh chết cũng không thay đổi. Hai người mới bên nhau được có bao lâu, trong cuộc đời dài đằng đẵng về sau, có lẽ người đàn ông này sẽ mãi mãi không làm cô thất vọng.
Đến khi trời tối, có người gõ cửa.
Hôm nay chơi kéo búa bao, Tiểu Yến là người thua cuộc, như cây xào đứng ngoài cửa hắng giọng gọi: “Thầy Ân, bà chủ, ăn cơm thôi.”
Vài giây sau chỉ có tiếng Ân Phùng vọng ra: “Bọn tôi xuống ngay.”
Tiểu Yến cười hi hi xuống nhà.
Vưu Minh Hứa được Ân Phùng đỡ tay đứng dậy, anh nhìn cô rồi nhíu mày, cúi đầu chỉnh lại quần áo cho cô. Vưu Minh Hứa để mặc anh hầu hạ, đứng im đưa mắt nhìn ra xa, phía sau anh, trong bầu trời tối đen rơi đầy hoa tuyết, mênh mang như từng đốm sáng dịu dàng. Vưu Minh Hứa nhìn chằm chằm, đột ngột duỗi tay ôm chặt anh, vùi mặt vào lòng anh, không nhịn được bật cười.
———
Hứa Mộng Sơn ngồi trong chiếc ghế gần bờ sông của nhà hàng, dù đang lạnh song anh lại thấy nơi này bật điều hòa rất nóng bèn nới lỏng cổ áo rồi tu ực một hớp trà to.
Sau đó anh cúi đầu xem đồng hồ, còn 15 phút nữa mới đến giờ hẹn với người ta. Anh đến sớm rồi.
Từ sau khi lập công trong vụ án kẻ trừng phạt, lại thành công bắn chết Ân Trần, về sau anh được thăng liền hai cấp, hiện tại người trong đội ai nhìn thấy anh cũng gọi một tiếng Lão Hứa. Anh bị Đinh Hùng Vĩ và Vưu Minh Hứa ảnh hưởng, ở trong Cục cảnh sát càng tôi luyện càng trở nên thâm trầm ổn trọng.
Chẳng qua hôm nay nếu có đồng nghiệp hay đàn em đến, bắt gặp Hứa lão đại không ngừng rung chân dưới gầm bàn chắc sẽ trợn mắt há mồm cho coi.
Hết chương 347
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...