Mặt Vưu Minh Hứa lạnh lùng, nhẹ phất tay, năm người giỏi nhất bao gồm Hứa Mộng Sơn, Đồ Nha và hai cảnh sát khác, tựa năm chú mèo nhẹ nhàng lặng lẽ tiến về phía trước. Cô là người dẫn đầu.
Đây chính là đối sách khi trước đã bàn bạc cùng Đinh Hùng Vĩ, ông giả vờ đàm phán, cô nhân thời cơ tiến hành cứu người.
Chạy một mạch hơn chục bước, Đinh Hùng Vĩ vẫn đang nói chuyện, dẫn dắt nhưng cảnh sát tiền tuyến giả vờ tiến bước, cốt thu hút toàn bộ sự chú ý của Ân Trần. Khoang xe im phăng phắc, Ân Trần không nói một lời, hình như cũng chẳng động đậy.
Sau đó Vưu Minh Hứa nhìn thấy một bàn tay thò ra ngoài xe từ vị trí ghế lái, khẽ chỉnh kính xe rồi lại rụt về. Vưu Minh Hứa thót tim, sao có thể không hiểu được hàm ý trong hành động đó của Ân Trần – Anh ta đã nhìn thấy họ rồi.
Vưu Minh Hứa phất tay lần nữa, năm người đồng thời dừng bước, im lặng quan sát tình hình.
Mỗi tế bào trên cơ thể Vưu Minh Hứa đều như căng phồng. Bên trong đó là phẫn nộ, là đau đớn, còn có chua xót, dịu dàng. Từ vị trí phía sau cách chiếc xe khoảng 50 mét, cô nhìn bóng lưng thấp thoáng của Ân Trần, người còn lại trong xe như không hề tồn tại. Nhận thức này khiến tim cô đau như dao cắt. Cô thậm chí không biết Ân Phùng còn sống hay đã chết.
Anh chắc chắn vẫn còn sống. Cô tự nhủ với mình là vậy.
Anh đang đợi cô đi cứu anh một lần nữa.
Giống như lần nào anh cũng keo kiệt nhất quyết phải cứu cô vậy.
Trong số những người đang ở cạnh cô lúc này, kỹ thuật bắn súng của Hứa Mộng Sơn là cừ khôi nhất, giỏi hơn cô nhiều. Cô đè thấp giọng: “Bắn Ân Trần từ đây, cậu nắm chắc mấy phần?”
Hiếm lắm mới thấy Hứa Mộng Sơn mím môi, nói: “Khó lắm, mờ quá, không có góc nhắm bắn.”
Vưu Minh Hứa cắn chặt răng, cấp tốc tính toán cách khác. Đánh úp kiểu này vốn đã không phải là cách, còn bị Ân Trần phát hiện, cô không dám manh động, sợ anh ta vừa kích động là sẽ lấy Ân Phùng khai đao.
Nhưng muộn rồi.
Chính vào lúc này.
Ngay trước mắt hơn 50 chiến sĩ cảnh sát, ngay trong vòng bao vây thiên la địa võng.
Ân Trần vứt một thứ đồ ra khỏi xe, nó lăn lông lốc mấy vòng trên đất rồi im lìm. Dù đang đứng trong sương mù ban mai, tất thảy mọi người vẫn có thể nhìn rõ đó là thứ đồ có hình dạng vuông vắn như chiếc điều khiển từ xa, chấm đỏ bên trên liên tục nhấp nháy. Vì con đường này vô cùng yên tĩnh nên tiếng đếm giờ gấp rút lọt vào tai từng người rõ mồn một.
Đinh Hùng Vĩ tái mặt, thét lên: “Toàn bộ nằm xuống! Vưu Minh Hứa!” Tiếng cuối cùng gần như thảng thốt và phẫn nộ, vì lúc này Vưu Minh Hứa là người đứng gần chiếc xe đó nhất.
Hai cảnh sát phía sau Vưu Minh Hứa đồng thời nằm sấp xuống, Hứa Mộng Sơn do dự rồi cũng nằm xuống, chỉ có Đồ Nha vẫn đang đứng im bất động, mắt như tóe lửa nhìn chằm chằm chiếc điều khiển nằm ở xa kia.
Một bóng người bật lên, lao đi như chớp, xông thẳng về phía chiếc xe. Tim gan Hứa Mộng Sơn như vỡ nát, thét lên: “Vưu Minh Hứa!” Anh ấy cũng lập tức bật dậy như lò xo.
Đồ Nha sau phút ngơ ngác cũng bắt đầu chạy thục mạng lên trước, nhưng tốc độ của người trước mặt nhanh hơn anh ấy rất rất nhiều, phút chốc đã bỏ xa bọn họ.
Toàn bộ đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này. Điều khiển từ xa nằm trên đất vẫn đang kêu liên tục, ai nấy đều thầm nghĩ bụng còn bao nhiêu thời gian nữa? Mười giây? Thậm chí vài giây? Đây là tìm chết, cô đang tìm chết!
Huống hồ trên xe còn có Ân Trần, tay cầm súng, ở khoảng cách gần, một lòng muốn kéo Ân Phùng cùng chết, cô định cứu người thế nào?
Chớp nhoáng, Vưu Minh Hứa đã chạy đến cạnh xe. Lúc này, đầu Vưu Minh Hứa trống rỗng, không có bất cứ suy nghĩ nào, cũng không có bất cứ sợ hãi và đắn đo nào. Cô thậm chí còn không nghe được tiếng kêu của chiếc điều khiển đang nằm không xa kia. Vừa nãy cô chạy quá nhanh, nhanh đến mức đôi chân này như không phải của cô mà không hề cảm nhận được gì. Ý chí mãnh liệt như cây đinh sắt khổng lồ đóng trong não cô, sau đó xuyên dọc toàn thân. Cô mở phăng cửa sau xe, nhìn thấy người đó nằm ngang như xác chết, mắt đột nhiên cay xè, đau nhói.
Người đó cũng giật mình, ngước lên liền nhìn thấy cô.
Gần như chỉ trong thoáng chốc, bóng đêm trong đôi mắt tĩnh mịch như chết biến mất, mây tan trời sáng, tỏa ra hào quang chói lóa. Vưu Minh Hứa túm lấy, kéo anh ra ngoài.
Chính vào lúc này.
Một họng súng thò ra từ ghế trước.
Bấy giờ Vưu Minh Hứa đã đỡ Ân Phùng rệu rã trên vai, ra sức kéo anh ra. Còn phía trước cô, Hứa Mộng Sơn và Đồ Nha dẫn đầu, vài cảnh sát theo sau, đang bỏ mặc tất cả điên cuồng chạy đến.
Họng súng của Ân Trần đang nhắm vào lưng, sau bắp tay trái, và tim của Vưu Minh Hứa. Trong cảnh tượng hỗn loạn, anh ta cầm súng tĩnh lặng nhìn cô, nhưng trong đầu lại hiện lên bóng lưng của một người như từng quen biết.
Ân Phùng nói: Anh mãi mãi không thể giết cô ấy.
Vì cô ấy là con của bà ấy.
Ân Trần bỗng cong môi, ngón tay chậm rãi đặt lên cò.
Một tiếng súng chói tai như mũi tên bí hiểm xé rách không gian vụt đến. Cơ thể Ân Trần lảo đảo, bàn tay cầm súng cũng dần hạ xuống, thế nhưng ánh mắt anh ta bình lặng trước nay chưa từng có, biểu cảm cũng rất thanh thản tựa như mọi chuyện vốn nên là như vậy – nếu không phải trên não phải nhiều thêm một lỗ máu.
Anh ta từ từ dựa người vào ghế, từ từ nhắm mắt.
Cách vài chục mét, một tay Hứa Mộng Sơn vững chãi đỡ một tay khác, họng súng vẫn đang nóng rực, mắt sắc lạnh như mắt diều hâu, sau tiếng súng, trái tim đập nhanh như gõ trống. Anh ấy nhanh chóng hạ súng, nhìn Vưu Minh Hứa và Ân Phùng trước mặt, anh ấy cũng không cần mạng nữa mà xông thẳng về phía bọn họ.
Bấy giờ, bao gồm cả Đồ Nha, họ còn cách Vưu Minh Hứa và Ân Phùng hơn mười mét.
Còn Vưu Minh Hứa đỡ Ân Phùng, chỉ cách chiếc xe kia khoảng ba, bốn mét.
Đột nhiên, Vưu Minh Hứa cảm nhận được một cơn lạnh kì dị từ đốt sống cùng sộc thẳng lên, cả lưng cô tê dại. Cô hiểu ngay chuyện gì sắp xảy ra, phản ứng đầu tiên là hai tay ôm chặt Ân Phùng, bảo vệ anh rồi lao người xuống đất.
“Đi mau!” Hai chữ gần như được Ân Phùng phun ra từ sâu trong lồng ngực, muốn đẩy người phụ nữ này ra nhưng không có sức, chỉ nghe thấy cô lạnh lùng quát lên: “Nằm mơ!”
Cơn sóng nhiệt khổng lồ như rời núi lấp biển lao thẳng vào họ. Thân xe bùng cháy, chiếc xe đó tan tành chỉ trong chớp mắt, mảnh vụn bắn tung trời. Ánh lửa cuồn cuộn như đám mây đỏ rực há to cái miệng đầy máu nuốt chửng hai người trên đất trong tích tắc.
Hứa Mộng Sơn, Đồ Nha và những người khác vẫn đang lao đến, chứng kiến cảnh này chỉ thấy tan nát cõi lòng. Họ thậm chí còn không kịp thốt lên một tiếng, làn sóng xung kích khổng lồ đã ập đến, hất văng họ ra xa ba, bốn mét. Những cảnh sát xung quanh tái mặt, Đinh Hùng Vĩ suýt tắt thở – nhóm Hứa Mộng Sơn chắc chắn sẽ bị thương nghiêm trọng, ở vòng ngoài đã vậy, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng nằm gần khu trung tâm vụ nổ lấy đâu ra đường sống?
Hai người này… hai đứa này… cuối cùng vẫn… Nước mắt Đinh Hùng Vĩ trào ra, đau cắt ruột gan.
Chính vào lúc này.
Gần như đúng vào khoảnh khắc Hứa Mộng Sơn bị làn sóng dư đánh bật, ngọn lửa trong khu trung tâm như ác ma đang nhe nanh múa vuốt mon men ra ngoài, bao phủ một vùng không gian rộng lớn… Một bóng người, với tốc độ bánh xe, đang lăn ra khỏi ngay dưới lưỡi lửa! Lăn liên tục hơn mười vòng mà chẳng hề giảm tốc độ, nhanh nhạy linh hoạt đến khó tin. Nhìn kĩ hơn chút nữa, đó rõ ràng là hai người đang ôm chặt lấy nhau, ôm chặt như hòa thành một thể.
Họ lăn liên tục mười bảy, mười tám vòng ra khỏi trung tâm vụ nổ, tốc độ mới giảm dần rồi dừng hẳn.
Hai người nằm im bất động.
Toàn bộ mọi người đều ngây ngốc, mắt Đinh Hùng Vĩ đau nhói, sóng sáng còn sót lại của vụ nổ đã bốc lên trời, khói bụt mịt mù, ông gào lên thất thanh: “Mau cứu người! Mau!”
Giỏi lắm! Đinh Hùng Vĩ gạt nước mắt, mẹ kiếp hai đứa đều giỏi lắm! Cậu ta dùng thân mình cứu cô nhóc, cô cũng cứu cậu ta ra khỏi lằn ranh chết chóc rồi! Đinh Hùng Vĩ vừa nhìn là biết, trong vụ nổ hung hiểm gần như không có cơ may sống sót này, chỉ có cao thủ Nhu đạo như Vưu Minh Hứa mới có thể làm được. Cũng chỉ có cô có thể ôm lòng dũng cảm liều chết và sự thông minh tài trí, quyết đoán kịp thời nắm chắc một cơ hội sống sót cho cả hai người!
Hứa Mộng Sơn và Đồ Nha bị đánh bật trên đất loạng choạng bò dậy, bên cạnh họ, Đinh Hùng Vĩ, Tiểu Yến, Quán Quân, Trần Phong, và rất nhiều cảnh sát lũ lượt xông tới vị trí của hai người kia.
Cơn nóng vì vụ nổ vẫn đang bao trùm mặt đất, bầu trời không biết đã sáng bảnh tự bao giờ, một tia nắng nghiêng mình chiếu xuống đỉnh núi phương xa. Anh nằm trên đất, bất tỉnh nhân sự. Cô nằm trong lòng anh, hai tay vẫn đang ôm chặt eo anh, dù sớm đã ngất lịm song đôi tay đó vẫn ôm rất chặt, rất chặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...