Chờ Tôi Có Tội

Hai người đều bất ngờ nhưng không động đậy.

Phản ứng của cả hai ngược lại khiến hai kẻ cầm súng khá ngỡ ngàng.

Tình hình không bình thường!

Rất nhiều người đều đồng loạt xông ra từ cả bên trong và bên ngoài cửa, xô ngã hai kẻ đó ra sàn, súng không biết đã bị tước mất từ bao giờ, chúng thở hồng hộc, mỗi người đều bị ít nhất ba cảnh sát lực lưỡng đè chặt, đến đầu ngón tay cũng chẳng thể nhúc nhích.

“Các người đã bị bắt!”



Khi nhóm Vưu Minh Hứa đến đài truyền hình, cảnh sát đã rút đội, khán giả cũng đã ra về gần hết.

Dưới lầu tập trung vô vàn cảnh sát. Ánh đèn xe cảnh sát nhấp nháy bao chặt quanh tòa nhà rộng lớn.

Vưu Minh Hứa nói: “Xem ra tiến triển rất thuận lợi.”

Ân Phùng đứng cạnh cô: “Cảm giác làm chim sẻ có phải rất sảng khoái không?”


Vưu Minh Hứa bèn nghĩ, mấy ngày trước anh còn đang là con ve sầu hấp hối chút hơi tàn đấy nhé. Với người đàn ông này mà nói, tuyệt vọng giống như một khoảnh khắc thoáng qua. Chỉ cần anh đứng thẳng, tình hình sẽ đột nhiên nghịch chuyển bất ngờ.

Vưu Minh Hứa cuối cùng chỉ lầm bầm một câu: “Lưới trời lồng lộng.”

Họ cũng được coi là may mắn, hành động vây bắt tại hai địa điểm đều rất thuận lợi. Nếu không, nếu để kẻ trừng phạt trà trộn vào trường quay thật thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nơi đó tập trung những 200 khán giả lận! Còn là một không gian khép kín. Có thể thấy kế hoạch ban đầu của kẻ trừng phạt thực sự rất chu toàn.

Lúc này, Đinh Hùng Vĩ đã gặp Phó Cục trưởng phụ trách chỉ huy hiện trường, Phó Cục trưởng nói: “Tổng cộng đã bắt được 12 người, trong đó 6 người đang có lệnh truy nã, 6 người không rõ thân phận, toàn bộ đều mang theo vũ khí. Lần này được coi là hoàn toàn thắng lợi!”

Đinh Hùng Vĩ lập tức ngoảnh đầu hỏi Vưu Minh Hứa: “Trong cuốn sổ đen đó của bà ấy… Tối nay bố trí bao nhiêu người?”

Vưu Minh Hứa nhớ rất rõ ràng: “13 người.”

Tất thảy mọi người đều lặng thinh.

Ân Phùng mở lời trước: “Ân Trần có ở đây không?”

Vừa bắt được người, Phó Cục trưởng lập tức hạ lệnh một lần nữa tiến hành truy bắt Ân Trần trong toàn bộ tòa nhà.


Ân Phùng chợt bỏ đi, Vưu Minh Hứa đuổi theo liền bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Anh nói: “Họ không bắt được anh ta!” Đoạn nghiến chặt răng nói tiếp: “Anh ta trước nay luôn nhạy bén và cảnh giác hơn người, có lẽ cảnh sát vừa xuất hiện là anh ta đã chạy rồi; hoặc có lẽ anh ta có cách nào khác phát hiện ra động tĩnh phía Phạm Thục Hoa.”

Vưu Minh Hứa cảm thấy có chút bất lực, nhưng cô cũng biết thành quả thu được trong tối nay đã được coi là một thành công vang dội. Cô nắm tay anh nói: “Được rồi, đừng giận! Kết quả đã tốt lắm rồi, chỉ còn lại mình anh ta thôi!”

Ân Phùng cười lạnh hai tiếng, chạm vào ánh mắt cô mới được an ủi, hờ hững nói: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không xuân đến chúng sẽ lại sinh sôi nảy nở!”

Không rõ vì sao nhưng Vưu Minh Hứa nghe xong lại bật cười, kéo tay anh nói: “Em chỉ biết binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn thôi.”

Ân Phùng quay đầu hôn chụt lên trán cô, chẳng khác nào như cắn, xen chút bực tức. Vưu Minh Hứa vẫn đang ngớ người thì anh đã quay mặt đi rồi.

Đêm nay, hành động cuối cùng truy quét tổ chức kẻ trừng phạt của cảnh sát đã hạ màn.

Kẻ sáng lập, thủ lĩnh tổ chức kẻ trừng phạt – giáo sư nối tiếng ngành tâm lý học tội phạm Phạm Thục Hoa đã thừa nhận tội danh, ngoài ra còn từ chối cung cấp manh mối, cũng từ chối giao tiếp, tiếp xúc với bất cứ ai.

Mười hai thành viên của tổ chức kẻ trừng phạt bị bắt, theo ghi chép trong sổ tay của Phạm Thục Hoa, đây đã là tất thảy lực lượng còn sót lại của kẻ trừng phạt.


Ân Trần đang chạy trốn, cảnh sát ban bố lệnh truy nã toàn quốc, việc truy tìm trong khu vực Tương Thành càng sát sao, lượng lớn cảnh sát được huy động, giăng thiên la địa vọng để truy bắt anh ta.

Tổ chức kẻ trừng phạt được tuyên bố hoàn toàn bị xóa sổ. Cảnh sát giành thắng lợi to lớn, để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử truy quét tội phạm của đội ngũ cảnh sát tỉnh.

———

Vài ngày sau, nhóm người trong Cục cảnh sát có được ba ngày nghỉ hiếm hoi nên đều rủ nhau đi nhậu chúc mừng. Đinh Hùng Vĩ từ chối toàn bộ lời mời trong Cục để ở lại phòng làm việc. Đêm về khuya, người trong tầng này gần như đã về hết, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Đinh Hùng Vĩ bật đèn bàn, ngồi trước bàn làm việc, trước mặt chất chồng những hồ sơ vụ án liên quan đến kẻ trừng phạt.

Bên tay trái là bản sao những cuốn sổ tay đen. Ông ấy đọc một hồi, thực ra ông đã đọc và thuộc nằm lòng quá trình gây án của những tội phạm này qua hồ sơ vụ án từ lâu rồi. Dần dà, ông không còn chú ý đến nội dung trong con chữ nữa, mà chỉ nhìn bản thân nét chữ. Từng hàng chữ đẹp đẽ rất đỗi quen thuộc. Nhưng thứ mà nó ghi chép lại là từng linh hồn tà ác, biến dạng.

Đinh Hùng Vĩ cúi đầu, châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.

Bên tay phải là một tập tư liệu chưa từng công khai. Đó là thứ họ thu được từ tay kẻ trừng phạt trong đêm hành động kia.

Kẻ trừng phạt hóa ra còn dẫn theo một đám diễn viên, toan biểu diễn ngay trong trường quay, quả là đã điên đến tột cùng. Có điều nhóm diễn viên đó không hay biết thân phận kẻ trừng phạt của đối phương, còn tưởng rằng đó là lời mời của đài truyền hình. Thứ Đinh Hùng Vĩ có được chính là kịch bản kẻ trừng phạt đưa cho nhóm diễn viên.

Họ phải lên sân khấu, diễn một câu chuyện của nhiều năm trước ngay trước mặt những người ngồi xem tivi.

Trong câu chuyện, có một đứa bẻ bị bắt cóc.


Có một ông bố ích kỷ bạc tình, bà mẹ nhu nhược thiện lương. Có người ôm nỗi oan khuất nhiều năm đến báo thù, cũng có kẻ là cầm thú khoác vẻ ngoài đạo mạo, tâm hồn đen tối. Vì vậy, nên có máu tươi, sợ hãi, chết chóc và kiên trì.

Cảnh cuối của câu chuyện là đứa bé đó đứng trong vũng máu, đứng trước thi thể của người thân khóc la om xòm. Còn toàn bộ tội ác đều đã bị giết chết.



Phạm Thục Hoa từ chối khai nhận dụng ý của việc biểu diễn câu chuyện này cho quần chúng. Thêm vào đó, kế hoạch của kẻ trừng phạt đã thất bại, cho nên cũng không còn ai có thể tiếp tục tìm hiểu về câu chuyện này.

Thế nhưng Đinh Hùng Vĩ lại đọc rất kĩ bối cảnh phía sau câu chuyện, ông phát hiện tuổi tác của đứa bé còn sống sót đó, nếu đã trưởng thành thì hiện giờ có lẽ chính là…

Ngoài ra, theo như nội dung của cuốn sổ da đen được đánh dấu là “Đài truyền hình”, việc biểu diễn câu chuyện kia chỉ mới là bước đầu tiên trong kế hoạch của kẻ trừng phạt. Tiếp theo, chúng còn vạch ra một chuỗi hành động phạm tội khủng khiếp, sẽ dùng 200 khán giả làm con tin, chất vấn thiện ác, tra hỏi linh hồn, thủ đoạn tàn nhẫn hiểm ác… Nhưng hiện giờ, cùng với sự diệt vong của tổ chức kẻ trừng phạt, từng màn diễn xuất và phạm tội như hiến tế đó đều hóa thành bụi trần, mãi mãi không được người đời biết đến.

Với cảnh sát mà nói, đây chính là kết quả tốt nhất.

Đinh Hùng Vĩ từ từ hút hết điếu thuốc, cuối cùng khóa hết tư liệu vào tủ, miệng ngâm nga điệu hát dân ca không biết là nghe được từ đâu rồi cô đơn chiếc bóng xuống lầu, về nhà.

———

Đinh Hùng Vĩ nghĩ không sai, tối nay, với những cảnh sát đã liên tục truy bắt kẻ trừng phạt trong nhiều ngày mà nói chính là một lần chúc mừng và thư giãn hiếm hoi, thỏa chí say sưa của họ.

Địa điểm cũng không phải được đặc biệt lựa chọn, mà chính là quán lẩu ngon – nhiều – rẻ nằm ngay gần Cục cảnh sát, tổ Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn quây quần trong một bàn. Chỉ riêng thịt dê lát mỏng, thịt bò lát mỏng đã chất chồng 10 đĩa. Hết cách rồi, ai kêu Đinh Hùng Vĩ nói ông ấy chiêu đãi chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui