Chờ Tôi Có Tội

Nhưng Ân Phùng khôi phục bộ mặt lãnh đạm của tác gia rất nhanh, nói: “Chưa thể xác nhận thân phận. Nhưng, một sát thủ với trái tim như vậy, vừa thực hiện xong hai vụ án cũng giống như nàng xử nữ vừa hoàn thành một chuyện thầm kín. Tôi cho rằng từ bề ngoài, hắn có những đặc điểm sau đây: ví dụ nhìn hắn khá đè nén, lầm lì, tác phẩm thế này sao có thể chia sẻ cho người khác được? Hắn tất sẽ phải kiềm chế. Nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ rất kiêu ngạo, thậm chí là kích động, coi thường tất cả mọi người. Hắn sẽ rất hứng thú với một vài chuyện liên quan đến phạm tội. Thậm chí khi mọi người bắt được hắn, hắn sẽ ba hoa chích chòe hoặc chủ động cung cấp manh mối.”

Mấy người cảnh sát đều lặng ngắt.

Cuối cùng là Vưu Minh Hứa cất tiếng: “Em ghi lại hết rồi. Về sau điều tra sẽ chú ý. Đây mới là điều đầu tiên, vậy thứ hai là gì?”

Thế là Ân Phùng lại liếc nhìn cô, đáp: “Thứ hai, phải đặc biệt chú ý phương hướng đầu tiên trong ba hướng mà mọi người đề ra, đó là chú trọng điều tra trung tâm mát-xa và mối quan hệ của nạn nhân trước khi mất. Vì hắn lựa chọn nạn nhân vô cùng “tinh chuẩn”. Hai cô gái trừ diện mạo và nơi làm việc khác nhau thì tính cách giống nhau như đúc. Tôi nghĩ đây chính là điều hắn yêu thích, hơn nữa những cô gái như thế còn là loại rất dễ nắm bắt. Vấn đề là hắn chọn họ bằng cách nào?”


Vưu Minh Hứa như nghĩ ra điều gì, Ân Phùng nói tiếp: “Cũng từng có sát thủ liên hoàn theo đuôi vài ngày, dựa vào cảm giác để lựa chọn đối tượng, cách lựa chọn như vậy nạn nhân thường sẽ có điểm chung về ngoại hình khí chất. Nhưng vụ án này hung thủ chọn tính cách chuẩn đến vậy, chứng tỏ hắn hiểu rất rõ nạn nhân. Nhưng hai cô gái này gần đây không thân thiết với người đàn ông nào, vậy thì rốt cuộc hắn phát hiện, tìm hiểu từ đâu? Cho nên mọi người điều tra trung tâm mát-xa không những phải tra danh sách khách hàng, danh sách nhân viên, mà bất cứ một người nào có khả năng dính líu đến nạn nhân cũng đều phải tra hết, ví như nhân viên sửa chữa, nhân viên dọn vệ sinh, thậm chí là nhân viên giao hàng, nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên quản lý nhà đất của tiểu khu cũng phải tra. Điều này rất quan trọng, bởi hai vụ án diễn ra chỉ cách nhau mười ngày. Hiện giờ đã hai ngày trôi qua. Nếu mọi người có thể tìm được quy luật tiềm tàng này thì sẽ dự đoán được nạn nhân tiếp theo là ai.”

Nói đến đây, toàn bộ người trong phòng họp đều thảng thốt. Đến Vưu Minh Hứa cũng kích động, nhìn Ân Phùng như đang cười nhạt song ánh mắt anh sắc lẹm, cô trịnh trọng gật đầu: “Em biết rồi.”

Việc không thể chậm trễ, tất thảy mọi người lập tức hành động, Vưu Minh Hứa ở lại cuối cùng, hỏi Ân Phùng: “Anh có đi cùng bọn em không?”

Ân Phùng lắc đầu: “Anh không đi, anh muốn xem tư liệu 19 năm trước. Giống như bọn em nói, hung thủ không chừng có mối quan hệ nào đó với vụ án năm xưa.” Anh đến Cục cũng vì việc này.

Vưu Minh Hứa gật đầu: “Vậy em đi đây.”

Lúc này phòng họp chỉ còn hai người, Vưu Minh Hứa quay người định đi liền bị Ân Phùng kéo lại, sau đó đặt hộp giữ nhiệt đựng đầy canh gà hầm vào tay cô.

Vưu Minh Hứa nhíu mày: “Không cần đâu.”


Ân Phùng nhìn cô: “Hai ý kiến ban nãy của anh có ích không?”

Cô cười nhẹ: “Có, cảm ơn.”

Ân Phùng nói: “Không cần cảm ơn. Nhưng em không ăn thì lấy đâu ra sức? Anh đặc biệt đến đưa canh cho em, em không uống còn muốn anh lao lực?”*

Những lời này được anh nói như lẽ dĩ nhiên, nhẹ tựa gió thoảng mấy bay, lại còn vòng vo tam quốc, Vưu Minh Hứa nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ.


Anh đây là đang… làm nũng hả? Nhưng anh có cần phải làm nũng một cách lạnh lùng vậy không?

Đón ánh mắt lạnh nhạt của anh, Vưu Minh Hứa bỗng thấy lòng ấm áp, còn xen chút ngứa ngáy khó chịu song vẫn ung dung nói: “Em uống. Em uống hết là được chứ gì?”

Hết chương 287

* Ý anh nhà là chị không uống canh bồi bổ, chẳng lẽ buổi tối còn muốn để anh tiếp tục lao lực trên giường như hai hôm trước hay sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui