Mấy người đó im bặt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cúi đầu uống rượu. Ân Phùng bấy giờ mới ra mặt hòa giải, xoa đầu cô, nói: “Được rồi, nghe bà chủ hết. Có điều khi đó có thể cho mấy người cùng chơi.”
Vưu Minh Hứa: “…”
Mấy người đó bật cười, Quán Quân thậm chí còn thốt ra một câu kỳ quặc: “Vẫn là thầy Ân thương chúng tôi.”
Vưu Minh Hứa một lần nữa: “…”
Bữa cơm này nói cười hể hả, hi hi ha ha, phút cuối Đồ Nha, Trần Phong và Quán Quân đều đổ gục, Ân Phùng vì vừa ra viện, bị Vưu Minh Hứa quản không cho uống nhiều, anh cũng không cho cô uống vì cô say rồi thì ai ở cạnh anh? Tiểu Yến chẳng uống được bao nhiêu. Cuối cùng, ba người tỉnh đưa ba con ma men về phòng.
Vưu Minh Hứa về phòng tắm rửa, thay quần áo rồi ngồi lên giường xem điện thoại. Không lâu sau Ân Phùng cũng tắm xong, trèo lên giường cầm điện thoại của cô vứt sang một bên, cúi đầu nhìn cô.
Vưu Minh Hứa cũng mở đôi mắt sáng long lanh nhìn anh chằm chằm.
Anh chờ đợi.
Vài giây sau, cô cười, vươn tay ôm cổ anh, kéo anh cúi người xuống. Hai người ôm nhau nằm vào trong chăn, đến đầu ngón chân cũng khẽ chạm vào nhau. Anh hạ giọng hỏi cô: “Chuyển qua đây có vui không? Em có thích họ không?”
Cô đáp: “Vui, thích.”
“Vì sao thích?”
Cô hôn sống mũi anh: “Vì họ cũng giống anh.”
Đáp án này khiến anh im lặng vài giây, sau đó anh và cô cùng cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, khẽ nói: “Mong em bên anh có thể mãi vui vẻ như vậy, yêu thích mọi thứ của bọn anh. Vì chưa từng có người thực lòng thích bọn anh.”
Vưu Minh Hứa chua xót, thầm nghĩ anh đúng là cố chấp. Cô hôn trán anh, miệng thì nói: “Vậy phải xem biểu hiện sau này của anh thế nào, hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi.”
Sáng hôm sau, Vưu Minh Hứa bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô bò dậy với lấy điện thoại, Ân Phùng cũng tỉnh giấc, mơ màng kéo cô vào lòng. Vưu Minh Hứa không với được điện thoại bèn nhấc chân đạp anh ra.
Cuộc gọi đến là của Đinh Hùng Vĩ.
Ngồi trong chiếc giường bừa bộn, Vưu Minh Hứa nhận điện thoại của cấp trên trong sự gượng gạo nên cố gắng nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc đường hoàng: “Sếp.”
Đinh Hùng Vĩ nói: “Sao lâu thế mới nhận máy? Đồn Quan Sa phát hiện một thi thể, rất có khả năng là án mạng liên hoàn, cháu đưa người tới đó ngay.”
“Rõ!”
Ngắt cuộc gọi, Vưu Minh Hứa quay đầu nhìn Ân Phùng, anh đã ngồi dậy, xoa bụng đầy bất mãn vì cú đạp vừa nãy của cô. Vưu Minh Hứa cười ôm cổ anh, hôn liền hai cái. Bàn tay anh cũng du ngoạn trên lưng cô, cảm nhận được sự dịu dàng chân thực đó, đầu mày anh mới giãn ra.
Vưu Minh Hứa dỗ dành xong bèn xuống giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt. Đợi xong xuôi, Ân Phùng cũng đã thức dậy. Hai người nhìn nhau, cô phì cười, anh cũng cười.
“Em đi đây.”
“Để Đồ Nha đưa em đi.” Anh nói, “Về sớm chút.’
Vậy nên đến khi đã ngồi trong xe của Đồ Nha để đến hiện trường, lòng Vưu Minh Hứa vẫn ngọt lịm, vô cùng thoải mái. Hoàn toàn khác xa cảm giác lạnh lẽo khi đến hiện trường của ngày tháng trước.
Đồ Nha đưa cô đến nơi liền về ngay.
Hiện giờ đã là hơn 10 giờ sáng. Địa điểm xảy ra án mạng là tòa nhà của dân thường, những phòng ốc kiểu này có thể thấy ở mọi nơi trong thành phố. Tòa nhà cách xa đường phố, khá khuất, xung quanh đều là ngõ ngách nhỏ hẹp.
Khi Vưu Minh Hứa đặt chân đến dưới tòa nhà cũng là lúc Hứa Mộng Sơn đến nơi. Lúc này đã có rất nhiều người vây quanh đây rì rào bàn tán, dây phong tỏa cũng đã được căng lên.
Thi thể được phát hiện trong căn nhà nằm ở tầng 5. Trên đường đến hiện trường, hai người đều đã nhận được tình hình cơ bản qua điện thoại.
Nạn nhân tên Lạc Đình, năm nay 21 tuổi, độc thân, làm mát-xa trong một trung tâm. Cô ấy và một bạn nữ khác cùng thuê căn phòng này. Cuối tuần, người bạn đó về quê, chỉ còn lại một mình cô ấy.
Lạc Đình tan làm lúc 2 giờ sáng ngày thứ Sáu, ngồi xe bus về nhà. Cả ngày thứ Bảy, đồng nghiệp ở trung tâm đều không liên lạc được với cô ấy. Mãi cho đến sáng hôm nay, bạn cùng phòng quay về mới phát hiện thi thể rồi báo cảnh sát.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đi tới cửa, một cảnh sát của khu đến chào hỏi, thấy Hứa Mộng Sơn quan sát cửa bèn nói: “Khóa cửa còn nguyên vẹn, không phát hiện dấu vết cưỡng chế đột nhập.”
Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa gật đầu, cùng anh ta bước vào phòng khách.
Căn nhà hai phòng ngủ này rất bình thường, phòng khách gọn gàng sạch sẽ, sàn nhà cũng không có bất cứ dấu vết hỗn loạn nào.
Anh cảnh sát giải thích: “Khi chúng tôi đến chính là thế này, không có dấu vết đánh lộn, kiểm tra sơ bộ cũng không phát hiện dấu chân, dấu máu và vân tay đáng ngờ. Nếu không phải nhìn thấy xác chết thì giống như chưa từng xuất hiện người thứ ba vậy.”
Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa nhìn nhau. Như vậy có nghĩa rằng án này rất khó giải quyết.
Vưu Minh Hứa nói: “Mọi người nghi là án mạng liên hoàn?” Cho nên mới báo cho Chi cục Lộc Sơn.
Anh cảnh sát nhíu màu: “Đúng vậy. Mười ngày trước cũng phát hiện một thi thể giống thế này tại một tiểu khu khác. Chúng tôi vẫn đang điều tra nhưng không có manh mối. Tình trạng của hai thi thể… giống nhau như đúc, nhất định là do cùng một người làm. Mọi người cứ xem là biết.”
Sắc mặt Vưu Minh Hứa trĩu nặng. Anh cảnh sát này nói chắc chắn đến vậy, có nghĩa là thi thể nhất định có điểm đặc biệt.
Ba người đi vào gian phòng ngủ đó.
Nhìn thoáng qua, gian phòng này không có gì khác lạ, cũng sạch sẽ gọn gàng như phòng khách. Nhưng là với điều kiện không có người đang nằm chính giữa chiếc giường kia.
Khoảnh khắc Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn rõ thỉ thể, cả hai đều rơi vào trầm mặc.
Lạc Đình là cô gái mảnh mai, vóc người tầm trung, vẻ ngoài thanh tú. Cô ấy nằm thẳng trên giường, hai tay duỗi thẳng bên người, đầu tóc rất mượt mà, miệng bị bịt băng dính vàng, quanh cổ có vết tím bầm. Cô ấy mặc áo sơ mi, áo bị mở ra để lộ cơ thể. Chiếc váy ngắn bị vạch đến eo, quần lót bị kéo xuống mắt cá chân. Ngoài ra, cổ tay và cổ chân còn có vết trói rõ rệt.
Trên người cô ấy có rất nhiều máu.
Vưu Minh Hứa không nỡ nhìn bèn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một cô gái đẹp như hoa chết thê thảm nhường này, bố mẹ và người thân của cô ấy làm sao có thể chịu đựng?
Sau vài lần hít sâu, cô mới đè nén được cảm giác xót xa trong lòng.
Hứa Mộng Sơn hiểu pháp y, kiểm tra tỉ mỉ rồi nói: “Nguyên nhân dẫn đến tử vong có lẽ là do ngạt thở, nhìn từ dấu vết trên cổ có thể thấy hung khí là dây thừng. Thời gian tử vong đã vượt quá 24 tiếng.” Anh ấy ngừng lại rồi nói tiếp: “Ngoài ra, hai bên vùng kín của nạn nhân đều bị cắt mất, âm hộ bị vật sắc nhọn làm tổn thương nghiêm trọng.”
Vưu Minh Hứa sững sờ, có chút không dám tin vào tai mình, nói: “Cậu không nhìn nhầm chứ?”
Hứa Mộng Sơn: “Mình đâu có mù.”
Vưu Minh Hứa lập tức bước đến gần, quan sát thật kỹ, quả nhiên như Hứa Mộng Sơn đã nói. Lòng cô lạnh toát, chợt nhớ tới những bức ảnh đã ố vàng kia.
Hết chương 281
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...