Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Vưu Minh Hứa cảm thấy trên mặt ngưa ngứa giống như có làn gió lướt qua, mang theo hương bạc hà quen thuộc của kem đánh răng. Cô giật mình mở mắt liền thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại đang áp sát mặt mình.
Vưu Minh Hứa muốn bùng nổ!
Ân Phùng, người đàn ông một mét tám mấy, 29 tuổi, bê một chiếc ghế đẩu con đến ngồi trước đầu giường, gương mặt hớn hở, mắt chớp chớp, môi chu ra, đang thổi hơi trên mặt cô!
Vưu Minh Hứa sầm mặt nhìn cánh cửa phòng ngủ mở toang phía sau lưng anh. Không còn nghi ngờ gì nữa, cửa là do anh mở. Dường như nhà văn nổi tiếng này rất thành thạo việc phá mọi loại khóa. Anh rốt cuộc là kiểu người quái đản gì vậy?
“Cút ra ngoài!”
Cửa phòng nặng nề đóng sập lại, Ân Phùng đứng ngoài vuốt mũi, tay vẫn đang xách chiếc ghế đẩu con con. Anh không hiểu vì sao Vưu Minh Hứa không thích anh gọi cô dậy, ngẫm nghĩ một hồi thì bật cười khoái chí như hiểu ra điều gì.
Cô heo lười. Anh nghĩ thầm trong lòng là thế.
‘Ngự tỷ’ Vưu Minh Hứa vật lộn trong giang hồ nhiều năm hoàn toàn không biết người bên ngoài đã có một kết luận đáng yêu về cô như vậy. Cô cau có, thay xong bộ cảnh phục chỉnh tề liền đẩy cửa bước ra, xông thẳng vào nhà tắm.
Đợi đến khi mặt mũi sạch sẽ tinh tươm, bước ra khỏi nhà tắm với sắc mặt tốt hơn, thấy bữa sáng trên mặt bàn, lại thấy người nào đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cô cũng đi đến ngồi xuống, hỏi: “Bữa sáng từ đâu ra thế?”
Ân Phùng đáp: “Trần Phong mang đến đó.”
Vưu Minh Hứa không khách sáo, uống một ngụm sữa đậu nành, cắn một thanh quẩy hỏi: “Cậu ta đâu?”
Sắc mặt Ân Phùng bỗng không mấy tự nhiên, nhìn xuống mặt bàn: “Đợi ngoài cửa.”
Vưu Minh Hứa nhìn ra, song không nói gì, thoăn thoắt giải quyết xong bữa sáng. Ân Phùng dùng bữa rất nho nhã, không nhanh không chậm. Vưu Minh Hứa nhớ lại bộ dạng ăn lạp xưởng như hổ đói của anh khi còn ở Tây Tạng, thầm nghĩ anh vẫn giống bản thân hồi trước nhiều hơn.
“Anh nên đi rồi đấy?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Ân Phùng tái mặt, cúi đầu uống sữa đậu nành.
Vưu Minh Hứa nói tiếp: “Vừa hay Trần Phong cũng đến, ăn xong chúng ta cùng đi.”
Anh đứng dậy, mặt đỏ lên, nhìn về phía ban công, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi thấy cảnh ở kia rất đẹp, tôi quyết định đi ngắm một chút.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh mở cửa bước ra ban công. Cô sống trong căn nhà cũ, xung quanh đều là nhà cao tầng san sát nhau, nào có phong cảnh chết tiệt gì để mà nghiên cứu. Vưu Minh Hứa đâu có mù, anh còn vụng trộm rút điện thoại, đang hí hoáy nhắn tin kia kìa.
Quả nhiên, mấy giây sau, chuông cửa vang lên thánh thót.
Vưu Minh Hứa mặt không biểu cảm đi ra mở cửa, Trần Phong thân là trợ lý nhưng ăn mặc theo phong cách rất nho nhã của những nhân sĩ tinh anh, bộ đồ Tây không thắt cà vạt, khẽ đẩy chiếc kính trên sống mũi, ngậm cười nói: “Cô Vưu, chào buổi sáng. Bữa sáng ngon chứ ạ? Thầy Ân chắc không làm phiền cô nghỉ ngơi chứ? Tôi có thể vào nhà không?”
Không ai đánh người đang cười bao giờ, huống hồ cô vốn không thích thích cãi nhau nên để cậu ta vào nhà.
Trần Phong ngồi xuống trước bàn, cũng nhìn thấy Ân Phùng đứng sừng sững như cột trụ nơi ban công. Thần sắc của cậu ta vẫn bình ổn không một gợn sóng, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy ông chủ nhà mình sáng ra đã ngẩn người ngây ngốc, cất giọng hòa nhã: “Cô Vưu, tình hình của thầy Ân cô cũng biết đó, tôi hy vọng cô có thể ở cùng với thầy ấy một thời gian. Đợi đến khi thầy hồi phục sẽ tự động rời đi, hơn nữa dựa vào tấm lòng và trí tuệ của thầy, tương lai nhất định sẽ rất cảm kích sự chiếu cố của cô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...