Vưu Minh Hứa nói mà không hề ngẩng đầu: “Là anh đổ em trước.”
Anh hờ hững nói: “Cứng miệng.”
Vưu Minh Hứa thở dài: “Vẫn là Vưu Anh Tuấn của ngày trước đáng yêu, em nói một người nào đó chẳng dám cãi hai.”
Ân Phùng cuối cùng cũng cười, nói: “Đừng nghĩ nữa, không còn chuyện đó đâu.”
Vưu Minh Hứa im lặng một hồi, cũng không nhịn được bật cười. Ân Phùng ngắm nhìn khuôn mặt mộc sạch sẽ song vẫn xinh đẹp rạng ngời của cô, tóc cô đen dài, buộc đuôi ngựa.
Ánh nắng chiếu lên người cô, cô ngồi cạnh giường anh, cùng anh đấu khẩu những câu chuyện vụn vặt, ấy thế mà niềm ngọt ngào chẳng khác nào ánh nắng lan khắp lồng ngực anh. Anh thầm nghĩ bản thân đúng là trúng độc mất rồi, sắp không thể đè nén tâm trạng được nữa. Từng câu cô nói, từng ánh mắt của cô đều khiến anh có cảm giác cô đang chòng ghẹo mình. Đầu anh thậm chí còn hơi chếnh choáng, lồng ngực như căng lên, có chút khó lòng kiềm chế, muốn ngừng mà không được.
Anh nghĩ mình toi đời rồi.
Lần này sau khi tỉnh lại, nhớ lại được rất nhiều chuyện, một lần nữa nhìn thấy cô, anh đã toi đời thật rồi.
Cảm giác mất khống chế thường xuyên nhường này khiến anh thấy nguy hiểm, hưng phấn nhưng cũng len lói chút ý muốn lẩn tránh.
Vưu Minh Hứa không hề hay biết người nào đó bề ngoài có vẻ dửng dưng song thực chất sóng lòng đang cuồn cuộn. Cô nhớ ra việc chính bèn nói: “Không bắt được Ân Trần, cũng không biết tung tích Hình Kỷ Phục.”
Ân Phùng định thần, đáp: “Chỉ e ngày tháng của Hình Kỷ Phục sẽ chẳng mấy tốt đẹp.”
Vưu Minh Hứa không muốn thảo luận vấn đề này bèn chuyển đề tài: “Hiện giờ Lão Đinh đang tập trung toàn bộ lực lượng truy bắt những kẻ trừng phạt còn lại, anh có suy nghĩ thế nào?”
Ân Phùng lắc đầu: “Ân Trần trốn nhiều năm như vậy, năng lực phản trinh sát rất mạnh. Nếu anh ta không muốn xuất hiện thì chúng ta sẽ chẳng thể bắt được.”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, nói: “Gặp lại anh ta, anh thấy sao?”
Ân Phùng điềm nhiên đáp: “Sao anh ta còn chưa chết.”
Vưu Minh Hứa: “…”
Có điều, dù thời niên thiếu Ân Phùng từng ngưỡng mộ người anh trai này, hiện giờ chỉ e cũng đã bị chính tay Ân Trần giày vò thành căm hận và không đội trời chung mất rồi. Vưu Minh Hứa nhớ lại nét mặt kinh ngạc của Ân Phùng vào khoảnh khắc hai người gặp lại của ngày hôm qua và những chuyện liên quan đến Quý Châu, lòng cô vừa xót xa vừa yếu mềm, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
Ân Phùng run lên, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa khó diễn tả thành lời.
Vưu Minh Hứa tưởng anh không vui vì anh trai, thu tay về, nói: “Nếu không bắt được người, vậy tiếp sau đây anh định làm thế nào?”
Ân Phùng khẽ hừ một tiếng, nói: “Chắc chắn sẽ bắt được.”
Vưu Minh Hứa ngờ vực.
Anh nói: “Anh ta sẽ đến tìm anh. Lần này anh ta chịu thiệt lớn đến thế trong tay anh nên chắc chắn sẽ không chịu ngừng. Anh cũng vậy.”
Vưu Minh Hứa nhìn tia lạnh vụt qua trong mắt anh.
“Anh ta sẽ tìm đến anh bằng cách nào?” Cô hỏi.
Ân Phùng lặng thinh một lát, đáp: “Anh nghĩ, anh ta sẽ tìm một cơ hội đủ để hủy hoại anh, cũng hủy hoại cả anh ta. Anh ta sẽ dốc toàn bộ sinh mệnh và sức lực còn lại để chứng minh với anh, với người đời rằng tín ngưỡng của anh ta mới là lý tưởng cuộc đời. Anh ta đã từ bỏ việc ẩn núp rồi.”
Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Anh sẽ đợi anh ta đến, vì anh cũng muốn hủy hoại anh ta. Anh muốn giẫm đạp lên tín ngưỡng anh ta thờ phụng, cũng muốn chứng minh cho anh ta thấy điều anh kiên trì là đúng. Đó là những người như bọn anh, dù đứng trước vực thẳm song chẳng thứ gì có thể ngăn cản bọn anh hướng về phía mặt trời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...