Chờ Tôi Có Tội

Lôi Vũ ngớ người rồi bật cười thành tiếng. Gã liếc nhìn Vưu Minh Hứa, tất nhiên cũng biết cô là thiên kim của Hình Kỷ Phục. Nhưng như thế chẳng phải càng thú vị hơn sao?

“Được, vẫn là người Hồ Nam các cậu biết chơi.” Lôi Vũ buông dao.

Người xung quanh đều nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người họ. La Vũ quay người đi về phía Vưu Minh Hứa, khóe miệng là nụ cười hứng thú. Cả người Vưu Minh Hứa lạnh toát, cứng đờ như khúc gỗ nhìn anh ta tiến từng bước lại gần. Song tầm mắt cô quét qua những đồng đội, tính mạng của họ đang treo mành tơ kẽ tóc.

Cảnh Bình vốn đang chịu đòn bỗng chống tay xuống đất, suýt chút nữa thì bò dậy được. Anh hét lớn: “Không…” Giọng nói đó như phát ra từ sâu trong lồng ngực, khản đặc và vỡ vụn. Những tên tội phạm xung quanh giật thót, không ngờ anh bị đánh đến như vậy mà vẫn còn sức lực. Có kẻ liên tục đá vào lưng anh, lại có kẻ thúc cùi chỏ, đẩy ngã anh xuống đất. Nhưng không biết anh lấy sức từ đâu, vẫn điên cuồng giãy giụa, ngẩng cổ nhìn về phía Vưu Minh Hứa.

Nhìn cảnh này, Vưu Minh Hứa chỉ thấy toàn thân như bị từng cơn gió núi cắt da cắt thịt. Cô hét lên: “Cảnh Bình anh đừng động!” Đám tội phạm xung quanh cười sang sảng.

La Vũ đã đi đến trước mặt cô, cười “hừ” một tiếng, bế ngang cô lên.

Chốn không xa có một người bỗng vùng thoát khỏi sự khống chế của đám tội phạm, chạy thẳng về hướng Vưu Minh Hứa. Nhưng mới chỉ được nửa đường đã bị ấn chặt, mặt anh ấy bị đạp dính lên đất. Mắt Hứa Mộng Sơn đỏ sọng, thét mắng: “La Vũ mày còn là người không? Mày dám động vào cô ấy tao chết cũng không bỏ qua cho mày!”

La Vũ bế Vưu Minh Hứa quay người, nở nụ cười dâm đãng, đáp: “Tao vốn đâu phải người. Đừng giết thằng cảnh sát này, để nó cũng nhìn và nghe tao chơi cô gái này thế nào.”


Đám tội phạm xung quanh cười điên cuồng, Lôi Vũ và Tôn Nguyên cũng lấy làm thích thú. Trong mắt họ, La Vũ quả là rất phong cách, đại sự ngay trước mắt mà vẫn muốn chơi con gái Hình Kỷ Phục. Đủ ngông cuồng, cũng đủ xấu xa. Hợp tác với người như vậy mới có thể phát triển sự nghiệp ma túy. Bảo thủ lại nhát gan như Hình Kỷ Phục, bọn họ đã không muốn hợp tác từ lâu lắm rồi.

Hoàng Lung và Quách Phi Vanh không can thiệp, chỉ lạnh lùng quan sát, lo lắng cho Hình Kỷ Phục đang trên đường tới đây. Hình Diễm Quân gào lên thất thanh: “La Vũ! Anh đừng động vào em ấy!” Nhưng căn bản chẳng ai để ý đến anh ta, La Vũ còn chẳng buồn liếc nhìn anh ta một lần.

Vưu Minh Hứa không phản kháng.

Hai sinh mạng đang nằm trong tay anh ta.

La Vũ cúi đầu nhìn cô bằng cặp mắt sâu thẳm. Thế nên điều anh ta nhìn thấy là, đã đến mức này, ấy vậy mà người phụ nữ trong ngực vẫn cười, một nụ cười vô cùng châm biếm, vô cùng khinh miệt, tựa như mọi chuyện tiếp sau đây, sinh tử hay phúc họa đều chẳng hề liên quan đến cô.

Sau đó cô nâng đôi mắt tĩnh lặng ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm.

La Vũ thấy tim mình đau thắt, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được hỏi cô: “Em không sợ sao?”

Cô đáp: “Không sợ.”

La Vũ cúi đầu, nhẹ hôn lên trán cô, cô nghiêng đầu né tránh. Thần sắc anh ta trở nên bình thản, ra hiệu cho một thuộc hạ mở cửa xe, ném cô vào trong trước, anh ta trèo vào sau, cửa xe nặng nề khép lại.

Đám người bên ngoài cười càng vui sướng, có kẻ còn định ngó vào xem tình hình bên trong. Thế nhưng La Vũ lập tức hạ hết rèm đen của hàng ghế sau. Thế rồi trong xe vang lên tiếng động, thân xe rung lắc, có người đang vùng vẫy, tiếng quát mắng của phụ nữ, còn cả tiếng mơ hồ khi bị người ta bịt miệng.

Ánh mắt của tất thảy tội phạm đều biến thành suồng sã, càn rỡ, trở nên thèm thuồng, đến Lôi Vũ cũng khẽ nhếch mày. Dù sao cô cũng là con gái của một lão đại tai to mặt lớn, lại còn xinh đẹp đến thế, ai mà chẳng muốn chơi một lần! Tôn Nguyên nói: “La Vũ đúng là tên biết hưởng phúc.”

Lôi Vũ nói: “Đến con gái Hình Kỷ Phục cậu ta cũng chơi rồi, chắc chắn đã đầu quân cho chúng ta.”

Tôn Nguyên cười gật đầu.

Xe rung mãi, trần trụi trước mặt toàn bộ mọi người, tuyên bố rõ ràng một cuộc tình ái xấu xa mà điên cuồng.


Núi lặng thinh, gió lướt qua gương mặt mỗi người, lạnh đến thấu xương.

Cảnh Bình nằm bất động trên đất. Đám người kia đã dừng đánh anh, anh cũng không động đậy nữa. Động tĩnh từ chiếc xe kia thấp thoáng vang tới đây. Anh cố nâng mí mắt đã sắp không mở nổi nhìn bầu trời xanh, mây trắng trôi lững lờ, khá giống với cảnh sắc Vân Nam. Anh chợt trào nước mắt. Kể từ khi làm cảnh sát đến nay, trừ vài năm đầu mới vào nghề, đã rất lâu rồi anh không còn khóc nữa.

Anh nghĩ, đó là cô gái anh vừa gặp đã yêu, là chiến hữu cùng sinh tử với anh. Nhưng anh không bảo vệ được cô, để cô rơi vào tay tội phạm. Cô vì anh mới để mặc La Vũ thao túng, lẽ ra lúc này cổ họng anh đã bị chúng cắt đứt rồi. Cô đúng là cô ngốc, chết có là gì, nhưng cô nhất quyết phải cướp lại chút cơ hội sống sót ngắn ngủi cho anh.

Cảnh Bình nhắm mắt, nước mắt lăn dài, rơi xuống thảm cỏ xanh mướt dưới người. Đây là chuyện anh sợ hãi nhất. Anh không sợ chết, không sợ đau, không sợ oan uổng, không sợ người ta bỏ mặc. Chỉ sợ những người mà anh quý trọng chịu liên lụy vì anh, rơi vào tay những phần tử phạm tội. Cho nên những năm nay, anh luôn một thân một mình, xa cách bố mẹ, bạn bè. Vì anh thực sự không biết ngày như hôm nay khi nào sẽ ấp đến.

Hiện tại nó tới rồi.

Anh từng bắt vô số tội phạm buôn bán ma túy cực kỳ độc ác, luôn trầm mặc đứng trước những gói ma túy chất chồng. Nhưng lúc này anh lại lực bất tòng tâm nhìn cô bị người ta giày vò.  

Anh khó chịu, khó chịu đến mức sống không bằng chết.

Nhưng anh chưa thể chết.

Nếu nói ban nãy khi bị Lôi Vũ hành hạ, nhục mạ, biết rõ lần này khó thoát, anh từng sinh ý nghĩ cầu được chết thì hiện giờ anh không muốn chết nữa.


Anh phải đưa cô gái ấy về. Chỉ cần anh còn một hơi thở, anh chắc chắn sẽ bắt hết đám tội phạm buôn ma túy này.

Mạng anh vẫn còn. Cô đã cứu mạng anh. Anh sao có thể chết?

Lúc này, cũng đang có một người rơi nước mắt như Cảnh Bình.

Hứa Mộng Sơn vẫn đang bị người ta giẫm đạp trên đất, sức lực toàn thân như bị rút cạn, tay chân tê dại, nhắm chặt mắt. Nhưng tiếng động từ chiếc xe kia vẫn vẳng trong tai từng đợt đứt quãng. Tim anh như đang chảy máu, anh nghĩ mình đã mất Phán Giai, lẽ nào hôm nay cũng đánh mất cả Vưu Minh Hứa? Cô là anh em tốt của anh, chỉ vì để giữ mạng cho anh và Cảnh Bình mà giờ phút này đang bị gã súc sinh làm nhục. Hứa Mộng Sơn đau đớn không thiết sống, vùi mặt trong đất, cuống họng phát ra từng tiếng trầm khàn.

Anh đột nhiên nhớ đến Ân Phùng.

Ân Phùng!

Sao anh còn chưa xuất hiện? Sao anh không tìm được đến nơi này? Chẳng phải lần nào anh cũng đều bảo vệ cô ấy rất tốt hay sao? Vì sao lần này anh không đến?

Ân Phùng, anh có biết nơi đó đang xảy ra chuyện gì? A Hứa của anh, có lẽ cô ấy đang rơi lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui