Người phụ nữ trước mặt không kinh ngạc, không ghét bỏ, cũng chẳng có chút sợ hãi khiến Ân Phùng rất bất ngờ. Cô chỉ rũ mắt, nghịch chiếc tách trong tay, tựa như nơi đó có thứ gì cực kỳ thu hút cô vậy.
Lòng Ân Phùng chợt phiền muộn.
“Không bằng lòng cũng vô dụng. Dù sao tôi cũng sẽ không từ bỏ em.” Anh nói.
Vưu Minh Hứa lúc này mới ngẩng đầu.
Thực chất, khoảng thời gian này, cô thỉnh thoảng có cảm giác mông lung khi đối diện với Ân Phùng của hiện tại. Vì bất luận từng hành động, cử chỉ, ngữ điệu, thần thái của anh đều khác một trời một vực với Vưu Anh Tuấn, song khuôn mặt và cơ thể thì giống nhau như đúc. Bạn thực sự không nhìn rõ được anh rốt cuộc là ai.
Nhưng giờ anh lại nói ra những lời này, khẳng định Vưu Minh Hứa sớm đã đoán ra khả năng kia nhưng không có cách nào xác nhận. Anh nói anh có hai nhân cách, anh nói sự xuất hiện của Vưu Anh Tuấn là sự trốn chạy cuối cùng của anh. Vưu Minh Hứa chợt có cảm giác vô cùng kỳ lạ, cuối cùng cô cũng thấy Vưu Anh Tuấn và người đàn ông trước mặt thực chất chính là một người. Vưu Anh Tuấn chỉ là một phần của anh. Sau khi bị ép đến đường cùng, anh không sa ngã, gây ra tội ác như tổ chức kẻ trừng phạt mong muốn, mà quên sạch mọi chuyện, quên cả nỗi u ám không thể khống chế trong nội tâm trong một thời gian dài, trở thành Vưu Anh Tuấn đơn thuần nhất, sạch sẽ nhất.
Vưu Minh Hứa chợt thấy lòng quặn thắt.
Cặp mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô. Nếu đã lựa chọn nói rõ, anh cũng không cần phải che giấu bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng nữa.
Vưu Minh Hứa nhìn vào mắt anh, từ từ mở miệng: “Ngày đó chúng ta bên nhau, anh đã nói với tôi những gì. Giờ đã nhớ lại chưa?”
Ân Phùng ngơ ngác. Anh không ngờ sau khi bản thân tiết lộ bí mật sâu kín nhất cho cô, cô lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Vưu Minh Hứa đẩy ghế đứng dậy: “Nếu đã không nhớ, vậy thì anh vẫn cứ tiếp tục…” Cô bỗng cười: “…bị dục vọng giày vò đi.”
Nói dứt câu, cô quay người bỏ đi. Ân Phùng bỏ tách trà, vội đuổi theo, nắm chặt cổ tay cô, dùng ngón tay cái chà nhẹ, nhìn cô, nói: “Có khả năng tôi sẽ mãi mãi không nhớ lại được.”
Vưu Minh Hứa nói: “Anh để tôi suy nghĩ.” Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Tôi chưa từng gặp người nào như anh, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ ở bên cạnh một người như anh.”
Sắc mặt Ân Phùng trắng bệch, song rất nhanh đã khôi phục vẻ trầm lặng, bình tĩnh. Anh bất chợt ôm Vưu Minh Hứa vào lòng, Vưu Minh Hứa ngẩn người, từ từ ngoảnh đầu. Kết quả, anh dùng tốc độ như sét đánh không kịp bịt tai, cúi đầu hôn cổ cô, hôn cả làn da và mái tóc cô. Bờ môi hơi lạnh và đầu lưỡi thấp thoáng đó khiến cơ thể Vưu Minh Hứa tê dại, song anh buông ra ngay lập tức.
“Nghĩ cho kỹ.” Anh khẽ nói, “Đừng để tôi trằn trọc quá.”
Vưu Minh Hứa không muốn nhìn anh bèn đi thẳng ra ngoài.
———
Những ngày tiếp theo, Vưu Minh Hứa không đi tìm Ân Phùng, Ân Phùng cũng không tìm cô.
Việc điều tra tổ chức kẻ trừng phạt thu được kết quả mới. Tổ chuyên án của tỉnh đã tìm được một nơi ở khác của tổ chức dựa trên những may mối khi trước còn sót lại. Căn nhà đó gần như giống hệt như căn nhà trước, nhìn cuộc sống có vẻ rất bình yên, tĩnh lặng. Chỉ có điều, lần này hiển nhiên đối phương đã có sự chuẩn bị, họ gần như đem hết mọi đồ trong nhà đi, dấu vân tay hay vết chân đều được xử lý vô cùng sạch sẽ. Nhưng có thể khẳng định, trong khoảng thời gian tới, đối phương chắc chắn không dám tiếp tục lộ diện gây án, mà sẽ co đầu rụt cổ lẩn tránh sự truy bắt của cảnh sát. Đây sẽ là một cuộc chiếc giằng co giữa đôi bên.
Ba người đã được xác nhận dấu vân tay và thân phận được đưa vào lệnh truy nã, song tạm thời chưa phát hiện tung tích.
Ngoài ra, Vưu Minh Hứa đã từng so sánh hai căn nhà nhưng đều không phát hiện dấu vân tay và DNA của La Vũ.
Phía cô tạm thời chưa nhận được tin tức từ phía Vân Nam. Tập đoàn Khải Dương và La Vũ gần đây cũng không có động tĩnh khác thường. Đây giống như cuộc săn bắt dã thú, tổ ba người tiên phong của Vưu Minh Hứa, Cảnh Bình, Hứa Mộng Sơn bắt buộc phải kiên nhẫn chờ đợi.
À, phải rồi, tổ bốn người mới đúng. Nhưng người thứ tư dạo này luôn trốn làm, mất tăm mất tích.
Sau cuộc trò chuyện với Ân Phùng, Vưu Minh Hứa cũng từng tự phân tích thủ lĩnh của tổ chức kẻ trừng phạt có thể là ai.
Cô viết vài người có khả năng vào sổ:
Thứ nhất, Ân Trần. Theo ghi chép, Ân Trần đã chết trong tai nạn xe vào mười ba năm trước, không còn thi thể. Nhưng hôm đó Ân Phùng nói, người kia như chảy chung một dòng máu với anh. Vưu Minh Hứa lập tức nghĩ đến Ân Trần. Cô không hiểu về quá khứ của hai anh em họ, nhưng nếu là anh trai, anh ta chắc chắn rất hiểu Ân Phùng. Mà kẻ cầm đầu kia cũng rất hiểu Ân Phùng. Hơn nữa, khi Ân Phùng là Vưu Anh Tuấn, khi anh đau đầu rồi ngất đi trong quán lẩu từng gọi một tiếng “anh trai” với thần sắc vô cùng đau đớn.
Chỉ là, nếu năm đó người này giả chết, giờ vẫn còn sống, vậy làm thế nào mà có thể không để lộ tung tích suốt mười mấy năm qua? Anh ta đối xử như vậy với em trai ruột thực sự chỉ là vì đo cao thấp, so tín niệm mà cả hai cùng thờ phụng thôi sao?
Giống như chiếc bóng soi ngược trên mặt hồ trong đêm, một người dưới ánh trăng, một người trong đáy nước u tối, phản chiếu hình bóng lẫn nhau vậy.
Người có khả năng thứ hai cô viết là La Vũ. Hiện tại, chưa phát hiện chứng cứ trực tiếp chứng minh La Vũ có liên quan tới tổ chức kẻ trừng phạt, nhưng manh mối mà tổ chức này để lại không chỉ một lần chỉ mũi nhọn về phía La Vũ. Vậy thì, rốt cuộc La Vũ là mục tiêu săn mồi tiếp theo, hay là một trong những thành viên của họ? Người này là điểm liên kết của hai tổ chức tội phạm, là một sự tồn tại vô cùng kỳ lạ.
Khả năng thứ ba, kẻ cầm đầu là người mà bọn cô chưa từng gặp mặt. Cảnh sát đã thu thập được tư liệu về 9 thành viên, đi sâu nghiên cứu chắc sẽ có thu hoạch. Nhưng trước mắt, bên phía tổ chuyên ấn vẫn chưa có tin tức mới.
Nếu bọn cô vẫn còn cách tổ chức kia và kẻ cầm đầu của nó một tầng sương mù dày đặc, vậy thì việc Vưu Minh Hứa và đồng nghiệp có thể làm lúc này vẫn là nắm bắt manh mối duy nhất – La Vũ và tập đoàn Khải Dương. Nắm chắc chứng cứ phạm tội của tập đoàn Khải Dương, không chừng có thể làm rõ được quan hệ giữa tập đoàn và tổ chức kẻ trừng phạt.
——
Ngày hôm nay, Cảnh Bình nói: “Chiều chúng ta mở cuộc họp, liên quan tới tài liệu về những thành viên chủ lực của tập đoàn Khải Dương.”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đều không có ý kiến khác.
Cảnh Bình nói: “Ân Phùng được cấp trên cho phép có thể tham gia vào vụ án. Có cần gọi cậu ấy đến không?”
Vưu Minh Hứa nhất thời im lặng, Hứa Mộng Sơn liếc cô, nói: “Gọi đi, thầy Ân cũng khá hữu dụng.”
Cảnh Bình gật đầu, rồi cúi xuống tiếp tục giải quyết công việc.
Hứa Mộng Sơn trượt ghế đến bên Vưu Minh Hứa, hạ giọng nói: “Cậu gọi hay mình gọi?”
“Cậu gọi.”
Hứa Mộng Sơn lấy điện thoại gọi. Chưa nói được vài câu anh ấy đã cúp máy, nói: “Anh ấy ăn xong bữa trưa sẽ đến.”
Ba người giải quyết bữa trưa tại nhà ăn. Vưu Minh Hứa gọi hai phần nhỏ, lặng lẽ ngồi ăn. Hứa Mộng Sơn nói: “Vưu tỷ, có tâm sự à? Nửa ngày rồi không buồn ư hử gì cả.”
Cảnh Bình cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Vưu Minh Hứa lạnh nhạt đáp: “Phí lời thế? Hôm nay mình không có gì để nói cùng các cậu không được hả?”
Cảnh Bình nói: “Tính cả anh à? Anh chọc giận em bao giờ?”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, nói: “Không tính anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...