Loại kinh nghiệm sống này được thể hiện qua những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể, là kiến thức thông thường trong đời sống, là một vài thói quen lặt vặt. Nếu đến tàu điện ngầm bạn cũng không biết ngồi, thì sao có thể tìm được khách sạn gần địa điểm chỉ định, thử hỏi bạn làm thế nào để lên kế hoạch giết người?
Ân Phùng nói: “Đã biết: A khoảng 18 tuổi, nam, là một người bình thường, không liên quan đến tổ chức tội phạm, quen biết Quách Hưng, từng sống trong thành phố lớn. Động cơ giết chết Quách Hưng của họ là gì? Tiền, tình hay thù hận?”
Cảnh Bình: “Thù hận.” Giả thiết tiền và tình không thể thành lập.
Cảnh Bình đã đoán được ra là ai, sắc mặt anh trở nên khá khó coi.
Lòng Vưu Minh Hứa khẽ động, cũng đã lựa chọn của mục tiêu, thế nhưng… cô cảm nhận được tim mình đang chìm xuống, có chút ngột ngạt.
Ân Phùng nói: “Giả thiết A chính là chủ mưu, B và C cũng không mấy khác biệt. Có điều tôi thiên về phía A. Tính cách của cậu ta có phải cực đoan?”
Hứa Mộng Sơn: “Cực đoan.”
Ân Phùng nói: “Suy nghĩ có phải kiên định, cố chấp?”
Hứa Mộng Sơn: “Kiên định, cố chấp.”
Ân Phùng: “Có thông minh không?”
Hứa Mộng Sơn: “Thông minh.” Nếu không sao có thể theo dõi Quách Hưng, còn vạch ra một loạt kế hoạch như thế?
Ân Phùng: “Có phải trưởng thành trong một gia đình đầy tình yêu thương và thấu hiểu, có phải có thể thông cảm cho người khác, có phải tin tưởng vào hệ thống tư pháp?”
Hứa Mộng Sơn: “Đều không phải.”
Ân Phùng: “Có phải nhân cách có sức hấp dẫn và có sức ảnh hưởng? Có thể thuyết phục người khác?”
Hứa Mộng Sơn: “Phải.”
Ân Phùng đứng dậy, đi đến bảng đen, cầm phấn viết:
Nam, khoảng 18 tuổi, cơ thể khỏe mạnh, từng sống trong thành phố lớn, dân thường. Cực kỳ căm hận Quách Hưng, Quách Hưng đã cướp đi thứ quan trọng nhất của cậu ta. Thông minh, cực đoan, kiên định, cố chấp. Từ nhỏ đã thiếu sự yêu thương của bố mẹ, không thể thông cảm cho người khác, không tin hệ thống tư pháp. Có sức hấp dẫn và sức ảnh hưởng khá lớn, xúi giục đồng bọn gây án.
Chữ anh là sự kết hợp giữa lối chữ Hành và chữ Khải, thanh thoát, đẹp đẽ và đầy khí thế.
Ân Phùng quay người nhìn họ, tháo kính vứt lên mặt bàn: “Tôi đã đọc qua bối cảnh và biểu hiện trong thời gian học đại học của người đó, hoàn toàn phù hợp với chân dung. Tôi cũng đã xác nhận, cậu ta và hai bạn học khác đã xin nghỉ học mấy ngày nay, không có chứng cứ ngoại phạm. Đi bắt người đi.”
———
Ga tàu cao tốc Côn Minh, Vân Nam rộn ràng, đông đúc.
Một nhóm đông hành khách chen chúc nhau bước khỏi cửa ra của chuyến tàu nào đó đến từ Hồ Nam.
Trong đó có ba người thanh niên đều đeo balo, khoảng 20 tuổi. Chỉ là sắc mặt bọn họ không có nét hoạt bát nên có của độ tuổi mà đều trầm mặc. Cậu thanh niên sáng sủa nhất trong nhóm nhìn ngó xung quanh, không phát hiện điều bất thường, hạ giọng thì thầm gì đó, ba người ra khỏi ga, đi thẳng về phía cửa vào ga tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm có thể chạy thẳng về trường của họ. Lúc bấy giờ, bước chân của họ có chút gấp gáp, tựa như chỉ cần ngồi lên tàu, về đến trường, chuyến du lịch lần này sẽ có thể chính thức kết thúc.
Thế nhưng họ không được như ý nguyện.
Họ thậm chí không nhìn rõ những cảnh sát kia từ đâu mà đến. Với cảnh sát mà nói, đối phó với đám nhóc “nửa người lớn” này chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
“Đừng động!”
“Không được động!”
“Giơ tay lên!”
Ba người bị ép lên tường, đeo máy kiểm tra an toàn, hơn mười người cảnh sát vây quanh, dẹp gọn đám đông kinh ngạc đứng chụp ảnh bên cạnh. Gương mặt ba người đều kinh hoàng, sợ hãi nhưng trên mặt người sáng sủa kia rất nhanh đã hiện lên nét dứt khoát, kiên quyết, không tiếp tục giãy giụa nữa. Dưới sự khống chế của cảnh sát, cậu ta khép mắt lại.
Hết chương 169
Ân Phùng: Cậu phá án cần mấy ngày?
Vưu Anh Tuấn: Ặc… Chắc vài ngày.
Ân Phùng: Hờ hờ.
Vưu Anh Tuấn: Anh được cô ấy ngủ cùng mấy lần? Tôi được ngủ cùng rất nhiều lần!
Ân Phùng: … Cút!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...