Người đó uống nước xong, nhét chai nước vào cạnh balo, đội mũ áo lên đầu, bước ra khỏi ống kính camera. Trần Phong cảm thấy từng cử chỉ, động tác, tư thái của người này đều giống Ân Phùng y như đúc.
Hai người buông điện thoại.
Trần Phong hỏi: “Có cần tìm đoạn cắt khác không? Hay để em gọi Quán Quân tới?”
Ân Phùng im lặng một hồi, nói: “Không cần nữa.” Anh ngước lên, nhìn ra cửa sổ, sự châm biếm và ý lạnh trào lên trong đôi mắt đen tuyền.
Lòng Trần Phong giật thót: “Thầy Ân?”
Cậu ta nghe thấy anh nói: “Người đó, không phải tôi.”
Trần Phong hoảng hồn: “Sao có thể…”
Ân Phùng nhìn cậu ta, ánh mắt ấy còn rét lạnh hơn cả màn đêm: “Dù tôi không nhớ, nhưng vẫn có thể nhận ra bản thân. Không còn ai hiểu tôi hơn chính bản thân tôi. Dẫu rằng dáng người, tư thái, rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt của người đó đều cố ý mô phỏng tôi, hơn nữa còn mô phỏng y như thật, nhưng người đó, không phải tôi. Nhìn tổng thể rất khác lạ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác ấy.”
Trần Phong chỉ thấy một luồng khí lạnh len lỏi ra từ tận đáy lòng, giọng nói cũng lạc đi: “Vậy anh ta có thể là ai?”
Ân Phùng nhìn có vẻ vô cùng an tĩnh, anh ngồi tựa trong ghế, thần sắc trầm lặng. Trần Phong không biết vì sao, chỉ chợt cảm thấy anh lúc này mang chút nét hiu quạnh và cô độc khó diễn tả thành lời.
Ân Phùng không dò xét vấn đề người đó là ai, chỉ nói: “Ngữ âm, tin nhắn thoại, camera giám sát… đều có thể làm giả, vì để không làm các cậu chú ý và phản công. Trần Phong, có lẽ vừa đến Quý Châu không lâu, tôi đã rơi vào tay đám người đó rồi. Tôi bị mất trí nhớ chưa biết chừng không phải từ vụ đụng xe trùng hợp của Cố Thiên Thành, mà là do nguyên nhân khác. Đến khi tôi gần như biến thành một thằng thiểu năng trí tuệ, bọn chúng mới thả tôi ra.”
———
Trời khuya tĩnh lặng, Vưu Minh Hứa không cần phải chốc chốc đích thân trông trừng La Vũ, cô chỉ ngồi trong Cục cảnh sát nhận tin hồi báo từ đồng nghiệp, hôm nay La Vũ vẫn an phận thủ thường dưới cặp mắt của cảnh sát. Cô bận vài việc của những vụ án khác, mãi cho tới khi đèn lên rực rỡ mới kéo lê cơ thể mệt nhoài rời khỏi Cục cảnh sát trong đêm đông giá buốt.
Bước vào màn đêm, cô ngửa đầu nhìn mưa tuyết đổ xuống từ bầu trời, qua mấy ngày nữa là đến Tết rồi.
Cô bỗng nhiên nhớ lại, một vài ngày trước vẫn còn đang nghĩ năm nay không cần phải đón Tết một mình, mà sẽ được ở bên Vưu Anh Tuấn. Còn nghĩ có anh và Trần Phong, không khí chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt, sẽ bày vẽ làm một mâm lớn, tổ chức bữa tối dưới ánh nến. Đêm Giao thừa, hai con người chìm đắm trong cảm giác yêu đương chắc chắn sẽ bên nhau suốt cả đêm.
Vậy mà giờ phút này, chỉ còn lại Vưu Minh Hứa cô đơn lẻ bóng ngắm nhìn mưa tuyết lất phất rơi với khuôn mặt vô cảm. Cô vươn tay, đón lấy một bông hoa tuyết, nó chớp mắt đã tan ra thành nước. Vưu Minh Hứa ngơ ngác đứng nhìn, không thể nào diễn tả được cảm giác trong tim.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong màn đêm mênh mang tuyết trắng.
Cô ngẩn ngơ nhìn cái tên “Ân Phùng” hiển thị trên màn hình điện thoại, sau đó nhận máy, giọng nói thấm chút mệt mỏi đến chính bản thân cô cũng không hề phát giác.
“Chuyện gì?”
“Sao thế?” Anh hỏi ngược lại cô, “Rất mệt à?”
Trình độ nhạy bén của Ân Phùng hiện tại, kẻ ngốc nghếch trước kia quả thực là chẳng thể nào bì kịp. Vưu Minh Hứa định thần: “Bớt nói nhảm, có chuyện gì?”
Người đàn ông đầu kia im lặng một lát, nói: “Có thể mời cô đến nhà tôi một chuyến không? Tôi có một vài phát hiện quan trọng liên quan đến bọn chúng.”
Chữ “nhà” khẽ khàng đâm đau trái tim Vưu Minh Hứa, song ngữ khí của cô vẫn vô cùng bình thản: “Được, 20 phút nữa tới.”
Anh nói: “Được, tôi đợi cô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...