Một tiếng động vang lên, người ngồi trên đó ném một bọc túi ni lông đến bên chân Phán Giai. Cô nhặt lên xem, bên trong có hai chiếc bánh bao vẫn còn nóng hôi hổi.
“Đói chưa?” Anh ta dịu dàng hỏi, “Bây giờ chỉ còn cái này. Tôi chỉ dám mua ngay đầu đường chứ không dám đi xa. Hiện tại cảnh sát đang lùng sục tôi khắp nơi.”
Phán Giai không lên tiếng, nhanh chóng xử lý sạch sẽ hai chiếc bánh bao. Ngẩng đầu lên, cô giật nảy mình khi thấy Trần Chiêu Từ phủ phục ngay cửa hang, cô có thể nhìn rõ mồn một gương mặt anh ta qua hàng lang can. Khuôn mặt ấy dường như vẫn hiền lành, nội liễm như thường ngày, song Phán Giai biết, anh ta không hề giống vẻ bề ngoài. Anh ta có thể giơ máy quay, ghi lại toàn bộ cảnh lãnh đạo công ty chơi đùa phụ nữ. Anh ta cũng có thể không chút lưu tình lôi cô vào bóng tối khi chứng kiến cô chạy trốn khỏi đám người kia. Thậm chí, anh ta còn có cách che giấu toàn bộ mọi người, nhốt cô trong một hang động không phân biệt nổi ngày đêm.
Trần Chiêu Từ nhìn cô bằng ánh mắt trong vắt mang chút lưu luyến. Anh ta cứ lặng lẽ quan sát cô như vậy không khỏi khiến da đầu cô tê dại.
Nhưng trong lòng cô lúc này, khát vọng vạch trần sự thật còn cao hơn cả cảm giác hãi hùng. Cũng chính khát vọng ấy đã giúp cô chiến thắng sợ hãi. Cô nói: “Tôi đã xem video trong vi tính của Chu Vinh Phong rồi, cái chết của Lưu Y Sa là ngoài ý muốn, không liên quan đến anh. Về sau có phải bọn họ nhét thi thể vào rương rồi vứt xác bên sông không?”
Trần Chiêu Từ nhìn cô đáp: “Bọn họ để tôi xử lý cái xác. Chơi chết người cũng không dám chịu trách nhiệm mà lại vứt sang cho tôi.”
Phán Giai nói: “Anh có thể không làm mà. Chẳng lẽ bọn họ còn có thể ép anh?”
Trần Chiêu Từ cười đáp: “Không làm? Nếu như thi thể bị phát hiện thì tôi cũng chẳng thoát nạn. Hơn nữa… nói cho cùng, mọi chuyện đều là do Lưu Y Sa tự chuốc lấy. Tự cô ta đồng ý ngủ một lần với bọn họ sẽ miễn lãi suất một tháng. Cô ta không giống em mà là con đàn bà vừa sa ngã vừa đê tiện. Cô ta chết là đáng đời!”
Dù Phán Giai kinh nghiệm không nhiều nhưng vẫn nhận ra thái độ của Trần Chiêu Từ có chút quá khích. Cô nhanh nhảu hỏi tiếp: “Những người khác thì sao? Những cô gái nợ nần khác thì sao, bọn họ cũng sa ngã hay không chịu khuất phục?”
Trần Chiêu Từ hừ mũi: “Phần lớn đều tự nguyện sa ngã. Dường như với bọn họ, lên giường vì tiền là một việc quá mức nhẹ nhàng, vì tiền mà có thể gạt bỏ liêm sỉ, phản bội người yêu. Có kẻ thậm chí còn lên giường hết lần này đến lần khác! Cũng có người không chịu, nhưng rất ngu dốt nên bị bỏ thuốc, rồi chuyện lại vẫn đâu vào đấy. Chỉ có em, em là người duy nhất đánh Chu Vinh Phong, còn chạy trốn ra ngoài. Em là độc nhất vô nhị.”
Anh ta nói đến là bình thường, trầm ổn và mạch lạc như mọi khi. Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta, Phán Giai bỗng vô thức run lên như người chịu lạnh.
Cô chưa từng chính thức tiếp xúc với những tội phạm tâm lý biến thái. Sau khi Cố Thiên Thành bị bắt, Phán Giai cũng chỉ gặp hắn trong lúc thẩm vấn. Hơn nữa khi đó Cố Thiên Thành suy sụp, nhìn chẳng khác nào so với những tội phạm thông thường khác. Phán Giai hoảng loạn thầm nghĩ: Trần Chiêu Từ hình như không được bình thường cho lắm thì phải? Cô từng học qua chút ít tâm lý tội phạm khi còn trong trường cảnh sát, phải nắm được tâm lý của tội phạm qua phân tích hành vì của kẻ đó mới có cơ may chuyển bại thành thắng!
Anh ta nói cô là độc nhất vô nhị.
Anh ta chửi mắng những cô gái kia sa ngã, phản bội người yêu.
Anh ta nói những cô gái không thoát được là ngu xuẩn.
Sau đó anh ta mạo hiểm đưa cô đến đây. Có thể khiến Vưu Minh Hứa và những người khác không tìm được cô, chứng tỏ anh ta rất thông thạo nơi này, năng lực phản trinh sát rất mạnh.
Phán Giai: “Tôi… nếu như là độc nhất vô nhị vậy Triệu Phi Nhi được coi là gì? Cô ấy không phải độc nhất vô nhị của anh?”
Nếu hiện tại Ân Phùng cũng đang ở đây, anh chắc chắn sẽ cười ngoác miệng. Bởi Phán Giai đã hỏi một câu cực đẹp, còn bất ngờ đến mức khiến người ta không kịp đề phòng.
Phán Giai chăm chú nhìn khuôn mặt Trần Chiêu Từ, song biểu cảm của anh ta khiến cô không khỏi hụt hẫng. Trong đôi mắt anh ta không hề có chút dao động, chỉ khẽ nhíu mày: “Em nói ai cơ?”
“Triệu Phi Nhi. Bị giết vào một năm trước, cũng là khách hàng của công ty anh, thi thể cô ấy cũng bị nhét trong rương.”
Trần Chiêu Từ nhìn Phán Giai: “Đúng là tôi đã mô phỏng theo vụ án đó để xử lý thi thể Lưu Y Sa. Nhưng tôi chưa từng gặp Triệu Phi Nhi, khi còn sống cô ta cũng không phải khách hàng của tôi. Em tưởng tôi giết cô ta? Trong lòng em, tôi chính là một người như vậy? Tôi chưa từng giết người!” Nói đoạn, anh ta hùng hổ đập tay lên lan can đánh bốp.
Không biết vì sao, Phán Giai tin vào phản ứng của anh ta. Nếu như Trần Chiêu Từ không phải hung thủ thực sự giết chết Triệu Phi Nhi… Vậy thì anh ta bắt cóc cô đến đây làm gì cơ chứ!
Tính cách Phán Giai vốn tháo vát hào sảng, sau khi nhận ra điểm này, cô bỗng không còn sợ hãi Trần Chiêu Từ nữa mà một lần nữa đứng dậy, hai tay chống hông, ngẩng đầu hỏi: “Nói nghe xem, anh rốt cuộc muốn làm gì tôi?”
Trần Chiêu Từ cũng ngẩn người, kinh ngạc trước sức sống mãnh liệt của cô. Im lặng nhìn cô mấy chút mới cười nói: “Ban đầu là muốn cứu em, sợ em rơi vào tay những người đó. Ai ngờ em lại là cảnh sát, em nói xem tôi phải làm gì với em đây?”
Phán Giai không dám tin vào tai mình. Tên đã lộ ra sơ hở của một kẻ biến thái lại định cứu giúp cô? Nhưng hình như điều anh ta nói nằm ở thì quá khứ. Con người này tâm tình bất định, lúc thanh tỉnh sáng suốt, lúc lại quá kích động, khá khó giải quyết.
Tuy nhiên, một khi tinh thần chiến đấu của Phán Giai bùng cháy, không đạt được mục đích, cô chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ. Điểm này giống hệt như hai người cùng nhóm, thậm chí là giống hệt đội cảnh sát hình sự được Lão Đinh dẫn dắt. Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Người yêu cũ của anh cũng là nạn nhân của vay vốn sinh viên sao?”
Một câu nói rõ ràng, nhẹ bẫng của người con gái khi lọt vào tai Trần Chiêu Từ lại như tiếng sét giữa trời quang. Nhìn đôi mắt to tròn trong veo của cô, anh ta như được gặp lại cô gái của rất nhiều năm về trước nằm trong vũng máu, đôi mắt trợn trừng nhìn đau đáu vào anh ta. Từ đó trở đi, đôi mắt ấy luôn nhìn vào từng giấc mộng, nhìn vào nơi sâu thẳm trong linh hồn anh ta.
——–
Mẹ Trần Chiêu Từ mất từ khi anh ta còn rất nhỏ, anh ta đã không còn nhớ được dáng vẻ của bà nữa nữa.
Chỉ nhớ rằng khi đó có rất nhiều người đến căn nhà bé như mắt muỗi của mình. Cỗ quan tài đặt tại phòng khách, bên trên là bức di ảnh đen trắng. Cũng vì đám tang, trong nhà mới mua thêm một chút kẹo hiếm hoi. Có một gói được đặt trên mặt quan tài.
Trần Chiêu Từ rất muốn ăn, nhưng có rất nhiều người đang nói chuyện hoặc đang lau nước mắt, chẳng có ai để ý đến anh ta. Cuối cùng cũng đợi được đến khi chỉ còn một mình bố bèn kéo tay áo ông nói: “Bố ơi con muốn ăn kẹo!”
Người bố ngẩng đầu, khuôn mặt hung tợn như dã thú, mắt đỏ sọng tia máu và hơi thở nồng nặc mùi rượu tung một cú tát lên mặt cậu bé Trần Chiêu Từ, mắng chửi: “Thằng súc sinh không có lương tâm!”
Anh ta khi đó còn nhỏ xíu bị đánh lăn trên nền đất, bên cạnh có người khuyên ngăn ông bố, cũng có người chỉ đứng nhìn anh ta. Trần Chiêu Từ bé nhỏ mồm miệng méo xệch òa khóc, kết quả nhận được chỉ là một trận đòn đau hơn.
……
Từ đó Trần Chiêu Từ bắt đầu ghét cay ghét đắng tang lễ, cũng căm ghét tất cả những người tham gia tang lễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...