Cho Tới Bây Giờ Tùy Em

"Ai nha, Trần Tang, anh mà cứ lề mà lề mề như thế này là không đuổi kịp được chị Uy đâu á, anh phải lấy dũng khí theo đuổi chị ấy nha, mời chị ấy đi ăn một bữa cơm cũng được, chị Uy là một cô gái tốt, anh hẹn chị ấy nhiều thêm vài lần nhất định sẽ thành công á."

Xa xa, nghe được tiếng trợ lý chụp ảnh Tiểu Quân đang vây lấy Trần đạo diễn thì thầm, Hình Lỗi vốn không có để ý tới, bởi vì hiếm có khi nào được hợp tác cùng với Uy Uy, cô đang giúp anh trang điểm thì anh câu được câu không nghe thấy tiếng Tiểu Quân đang trò chuyện, Tiểu Quân này giọng nói thật sự quá lớn, khiến anh không muốn nghe cũng không được.

Nhưng để cho anh thật sự nhận ra chị Uy mà cô bé kia nói tới chính là chỉ Uy Uy, là bởi vì cô ngay sau khi nghe được những lời này, đột nhiên không được tự nhiên mà trở nên cứng nhắc.

"Vị đạo diễn này muốn theo đuổi em?" Anh cũng cảm thấy tò mò, quay đầu muốn nhìn một chút người nọ.

Cô quay mặt anh lại, "Không nên lộn xộn."

"Hả?" Anh nhíu mày hỏi.

"Không biết, em không có chú ý." Mặt cô không biểu cảm nói.

Nhìn vào gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của cô, anh nhíu mày nói: "Nghe nói anh ta đã mấy lần đoạt giải."

"Hình như vậy, em không rõ lắm." Cô cất miếng mút trang điểm đi, tránh cho việc mình không nhịn được mà bổ nhào vào mặt anh mà trát phấn. ddlqd


Trầm mặc một hồi, anh giật nhẹ khóe miệng, "Em hình như đã thật lâu rồi không có hẹn hò."

"Quá bận rộn, không rảnh." Sống lưng cô căng thẳng, thuận miệng nói qua loa.

"Thả lỏng một chút thì không có cái gì là không được, nghe anh Trương nói Trần đạo diễn là một người đàn ông tốt."

Cô nhẹ nhàng đóng hộp phấn trang điểm lại, nhìn anh khẽ mỉm cười, "Thật sao? Hình như là như vậy đi, anh có phải là đang nhắc nhở em, có lẽ em nên cùng anh ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm, làm cái gì đó giống như một buổi hẹn hò sao."

Hình Lỗi nghe vậy, chẳng nói đúng hay sai nhún nhún vai.

Cái nhún vai này khiến khóe miệng Uy Uy co quắp tới nỗi không nhận ra được, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, chỉ là cô ngược lại không có bộc phát ra, gót chân quay lại, trên gương mặt nở một nụ cười dễ chịu, đi thẳng tới trước mặt Trần đạo diễn."Đạo diễn, tối nay anh có rảnh không?”

"Có a." Thấy Lâm Khả Uy đột nhiên đi tới, Trần đạo diễn sửng sốt một chút, chỉ là ngược lại cực kì biết điều, mỉm cười trả lời.

"Vậy thì tốt quá, tôi vẫn luôn muốn đi Maokong uống trà, nhưng đối với nơi đó lại không quen, tôi nghe Tiểu Quân nói anh thường hay đi, cho nên muốn tìm anh đi cùng, không biết có làm phiền tới anh không?"

"Không, tất nhiên là không." Trần đạo diễn nghe thấy vậy liền vội lắc đầu, mở cờ trong bụng.

"Vậy thì tốt, tôi chờ anh." Cô cười ngọt ngào rồi mới xoay người trở về bên cạnh Hình Lỗi, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Như vậy anh cảm thấy có khả năng không? Gà mẹ."

Khóe miệng Hình Lỗi khẽ nhếch, đè nén sự khó chịu bực tức trong lồng ngực đột nhiên toát ra, nói: "Anh chỉ cảm thấy em nên đi ra ngoài dạo một chút."

Nhìn vẻ mặt tự cho là đúng của anh, một bộ dạng vì muốn tốt cho cô, Uy Uy chỉ muốn cầm thứ gì đó đập anh, đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ, cô tất nhiên sẽ không biến điều đó trở thành hành động, không thể vì nhất thời xúc động mà phá hỏng tình bạn mười năm, cho nên chỉ có thể tiếp tục giả cười nói, "Vậy nha, thật đúng là cám ơn anh vì đã quan tâm."

Phía trước truyền đến thông báo chuẩn bị bắt đầu.

"Không cần khách khí." Anh cười cười đứng dậy, vỗ vai cô rồi mới xoay người đi tới trước ống kính, một lần nữa bắt đầu chụp hình cho quảng cáo.

Trời ạ, thật khiến người ta tức muốn hộc máu!

Uy Uy liếc mắt, vô lực ôm ngực đứng ở một bên, vừa chờ đoàn người chụp xong, vừa âm thầm buồn bực tại sao anh lại có thể chậm chạp đến như thế.


Cô nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sớm muộn thể nào cũng sẽ có ngày phát điên.

Tại quán cà phê của Bạch Vân.

Trong quán, mọi thứ được làm từ gỗ khiến người ta cảm thấy ấm áp, ánh đèn mờ ảo, trong không khí nồng đậm hương cà phê.d.d.l.q.d

Uy Uy nhìn Bạch Vân trước mặt đang tự đắc, thành thạo pha cà phê, khẽ mỉm cười, "Cậu từ trước tới nay không có chuyện gì phiền não sao?"

Gảy nhẹ lông mày, Bạch Vân trêu ghẹo mà nói: "Không có chuyện phiền não phải là A Phương chứ?"

Cho thêm một chút sữa tươi, Uy Uy khuấy cốc cà phê, dương dương khóe miệng cười nói: "Cậu vẫn là người bình tĩnh nhất trong số chúng ta đi, mỗi lần nhìn cậu làm việc từng bước rồi từng bước, đều đâu vào đấy, giống như dù trời có sập xuống, cậu vẫn như cũ có thể bình chân như vại, làm người ta rất khó để không nghĩ như vậy nha. Còn nữa, A Phương mặc dù hay ngây ngô cười, còn hay sợ hãi, nhưng cậu ấy vẫn có những chuyện phiền não của mình, cậu gần đây không có đọc báo sao?"

"Báo gì? Chuyến đi của cậu ấy xảy ra vấn đề sao?" Bạch Vân sửng sốt một chút.

"Không phải." tròng mắt đen của Uy Uy sáng lên, nói: "Nhớ chúng ta lúc còn ở trường cấp ba, cậu ấy cả ngày trong miệng lẩm bẩm cái gì đó. . . . . . Cậu ấy nói thế nào nhỉ, bại hoại? Ác ma? Satan?"

"Cậu là đang nói tới cái tên ma vương tàn ác xấu xa vô địch kia á?" Bạch Vân vừa cười vừa nói, nhớ tới lúc A Phương chỉ là nghe được tên của người nọ thôi mà cũng đã run rẩy, lông tóc dựng ngược hết lên.

"Ha ha ha, đúng đó, chính là anh ta."

"Anh ta không phải vào lúc chúng ta đang học lớp mười hai thì đi ra nước ngoài học đại học, sau vẫn ở lại đó để làm ăn hay sao? Thế nào, anh ta trở về rồi?" Đóng máy pha cà phê lại, Bạch Vân tự rót cho mình một cốc cà phê.


"Đúng vậy a, anh ta mấy năm trước ở nước ngoài mở mạng lưới công ty kinh doanh vô cùng sinh động, lần này trở về nghe nói là tới cùng một công ty khác để hợp lại làm một."

"A Phương có biết không?" Bạch Vân tò mò hỏi.

Uy uy nhấp nhẹ một ngụm cà phê, nhướn nhướn mày, "Cậu nói thử xem? TV báo chí hầu như mỗi ngày đều phát tin tức của anh ta, cậu ấy vừa nhìn thấy mặt người đàn ông kia, cả hôm đó liền không dám trở về nhà, chạy đến nhà tớ xin ngủ nhờ, sau đó liều chết cầu nguyện lần này anh ta chỉ dừng tại Đài Loan một chút mà thôi, sẽ không biết đến sự tồn tại của cậu ấy."

Bạch Vân cười khẽ một tiếng, "A, anh ta thật sự đáng sợ đến như vậy sao? Nếu có cơ hội tớ lại muốn nhìn một chút xem anh ta là cái hạng người gì, có thể đem A Phương nhà chúng ta bị dọa sợ tới mức phải chạy trốn."

"Yên tâm, cậu sẽ có cơ hội thôi." Uy Uy một tay chống cằm, nói: "Hai ngày trước tớ đây đã muốn gặp qua anh ta một lần, ngày hôm qua La Lan gọi điện thoại cho tớ cũng nói anh ta tới chỗ chị ấy hỏi về A Phương, cho nên tiếp đó, đại khái không phải cậu thì cũng chính là tớ đi."

"Thật sao? Vậy thì chờ xem thế nào." Bạch Vân hứng thú cho thêm chút đường phèn vào trong cà phê."Đúng rồi, người kia của cậu gần đây như thế nào?"

"Đừng nói nữa." Uy Uy cầm đĩa bánh ngọt lên, đôi mày thanh tú nhíu chặt, tức giận nói: "Nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy thật vô lực."

"Thế nào?" Nhìn cô mặt oán hận, Bạch Vân kỳ quái hỏi.

"Hai ngày trước ở studio, anh ấy nghe thấy vị đạo diễn ở đó muốn theo đuổi tớ, thế mà lại khích lệ tớ cùng người kia đi hẹn hò, thật là ——"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui