Hạ Băng nghiêng người nhìn xung quanh, đi được mấy bước lại dừng lại kiểm tra kĩ càng. Cặp mắt hung tợn bất chấp hiên ngang mà đi vào, chốc chốc dùng cặp mắt sắc bén liếc mấy tên tò mò nhìn vào cô bạn khó hiểu. Trên ngực nhỏ đeo tấm thẻ thành viên Vip màu đỏ, thẻ này chỉ có một trong bộ ba trọng yếu của tổ chức mới được cấp. Ở cổ tay trái đã săm sẵn mấy vệt nhỏ như sao băng. Bọn họ tưởng rằng Hạ Băng được gọi tới nên không ai dám chắn đường. Nhỏ đi vào một phòng khác, phòng này tập hợp những người mạnh nhất của tổ chức, cũng không đông lắm và cũng là những thủ hạ thân cận của POCCDUIS nên biết rõ Hạ Băng không phải là được gọi tới mà là đột nhập vào tổ chức, nhỏ không được quyền tự do ra vào như những người kia vì nhỏ không hoạt động ở trụ sở chính. Cô nàng lướt mắt sang bên trái, bộ dạng chán chường gập người ra phía sau tránh cú đấm mạnh bạo của một tên trong đó, nhanh như thoắt mà di chuyển qua người bọn chúng, đạp vào ngực mỗi tên một phát, cố gắng đánh vào những dây thần kinh trọng yếu để bọn chúng nhanh chóng gục xuống. Cứ thế chiến đấu cho đến lúc bọn chúng ngã nhào hẳn ra nền đất. Nhỏ lại đi tiếp, lại đánh, lại đi tiếp. Trước Hạ Băng lúc này chỉ còn hai người con trai khác hẳn với những tên đã bị nhỏ đánh trọng thương đằng sau. Nhỏ chỉ hơi mỉm cười mà bước tới.
- Xin chào.
Hạ Băng nói, rồi không để hai người kia nắm rõ tình hình, thân ảnh Hạ Băng đã lao vụt tới như tên lửa, luồn qua hai người mà chạy ra đằng sau. Khi đó, nhỏ khẽ thì thầm một câu, cho dù có camera, máy ghi âm cũng không thể nghe và thấy rõ:
- Chúng ta có phải nên nói chuyện?
Rồi bọn họ bắt đầu một cuộc chiến thật sự, một cuộc chiến như phim trưởng Hồng Kông. Nhìn có vẻ rất ác liệt nhưng những cú đánh của bọn họ lại cố gắng điều khiển để giảm xuống sự đau đớn cho nhau. Vì, họ là những người đồng đội.
Trong những đòn đánh ấy, là những giây phút nghiêm túc để bọn họ nói chuyện, có điều lại không để người khác kịp nhận ra. Ba người dẻo dai luồn lách qua những cú đánh mà có lẽ tất cả bọn họ đều đã rất quen thuộc, chỉ là như kiểu mèo vờn chuột trước mặt người khác.
- Em muốn chấm dứt mọi chuyện ở đây._Hạ Băng ánh mắt kiên quyết nhìn hai người đồng đội.
- Em định làm gì?_Một người trong đó hỏi.
- Em muốn lấy tài liệu để chứng minh POCCDUIS là tổ chức phi pháp, luồn lách qua các cửa khẩu mà không có giấy tờ xác thực, mang hàng cấm, các loại chất hiếm thế giới chưa ang rộng rãi ra ngoài, những kế hoạch bất chính đồi bại phi pháp.
- Tại sao phải làm thế?
- Vì em muốn sống như một con người. Em quá mệt rồi, em không muốn bị cô lập, em không muốn mất hết tương lai.
- Xin lỗi, nhưng em không thể.
Hai người không thực sự trêu đùa với Hạ Băng nữa mà là đánh những đòn mạnh bạo nhanh như chớp khiến đối phương không chịu được mà gục xuống.
Cô bạn cố gắng khống chế những đòn đánh một cách khó khăn. Mồ hôi trút ra như mưa. Trong những giây phút ấy, khi Hạ Băng đã sắp ngã xuống thì nhỏ vẫn cố để nói ra những lời thật lòng nhất từ sâu trong tâm khảm. Từng hơi thở mệt nhọc trút xuống, nhỏ sắp không còn sức để chống đỡ được nữa. Nhưng nhỏ vẫn phải nói.
- Chẳng lẽ các anh không cảm thấy khó chịu? Chẳng lẽ các anh thực sự không muốn thoát ra khỏi cuộc sống này? Chẳng lẽ các anh một chút cũng không cần đến tương lại?
Hai người kia vẫn đánh, Hạ Băng vẫn tiếp tục.
- Các anh cũng giống em thôi, cũng cần tương lai, cũng cần một cuộc sống tốt hơn mà không trái với lương tâm, cũng muốn có bạn bè, có gia đình và không muốn bị người đời quở trách, khinh thường. Nhưng vì lí do gì đấy mà chúng ta mới lâm vào bước đường này. Chúng ta vẫn còn tương lai, không phải sao? Chúng ta đã cùng tập luyện vất vả như thế nào, trải qua những khó khăn như thế nào và cùng chiến đấu như thế nào. Nếu các anh coi em như em gái thi xin hãy giúp em.
Những cú đánh kia không còn mạnh bạo như trước nữa, ánh mắt bọn họ có phần nao núng.
- Xin các anh, em cần tương lai. Em không muốn làm kẻ phản bội với những người em thực sự yêu quý. Các anh có mong em sẽ được sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của một đứa trẻ chưa trưởng thành hay không?
Bọn họ dừng lại, nhìn Hạ Băng ngập ngừng:
- Em đi đi. Bọn anh sẽ giúp em thành công an toàn ra khỏi đây.
Rồi bọn họ chia ra hai ngả hành động. Về phía Hạ Băng, cô nàng trực tiếp đi tới phòng giữ tài liệu, còn hai người kia đến chỗ phòng theo dõi camera. Bọn họ đến phòng theo dõi rồi dùng tay đánh ngất mấy người đang theo dõi màn hình camera, rồi phá hỏng luôn hệ thống camera, không lưu lại bất kì đoạn nào đánh nhau của bọn họ, cũng như không thể biết Hạ Băng đang làm gì và ở đâu.
Hạ Băng bên kia lấy từ trong túi ra một hộp phấn, quét vào bảng mật mã, theo đó mà mở được cánh cửa ra. Căn phòng trống trơn, bờ tường có lót kim loại bên trong nên không thể phá ra, màu trắng toát mang đến cảm giác ớn lạnh, chỉ duy ở giữa có đặt một chiếc hòm nằm ngang, mặt trên là một chiếc đầu sư tử. Đó chính là căn cứ bí mật dùng để cất giữ tài liệu, thoạt nhìn sẽ không thể biết đó là cái gì, nhìn lại vô cùng phức tạp, trang hoàng đủ các hình rồng uốn lượn. Hạ Băng chỉ biết trong đó có thứ mà nhỏ cần, nhưng cách mở ra lại không thể biết. Nhỏ thở dài một cái rồi bước qua cánh cửa đi vào. Ở giữa cánh cửa vốn đã có hệ thống cảm ứng kích hoạt bẫy nhận dạng mặt người. Một loạt những lưỡi dao sắc nhọn được phóng ra liên tiếp. Vì không có phòng bị nên Hạ Băng bị một lưỡi dao sượt trúng cánh tay trái, máu từ đó rỉ ra, truyền đến cảm giác nhức nhối, đau đớn. Nhỏ liên tiếp nhảy lên đá trúng những lưỡi dao còn lại, nhờ đến tiếng gió như xé ra giữa không khí mà đá chân.
Mặc kệ sự đau đớn trên cánh tay, Hạ Băng lần này đã cẩn thận hơn liền nhanh chóng bước vào giữa căn phòng, lần mò khắp tất cả những chỗ trên hòm.
Vì tên trùm của POCCDUIS quá tự tin vào năng lực của những người thủ hạ nên ông ta luôn ở trong một phòng cách âm có hệ thống an ninh điện tử vô cùng tiên tiến, không lắp báo động đỏ, không cần theo dõi camera, và không quan tâm đến mọi chuyện ở bên ngoài. Ông ta tách biệt như một thế giới riêng, ông ta không cho phép thủ hạ được làm phiền ông ta, bất kể chuyện lớn bé nhỏ to vì ông ta vô cùng tự cao, chỉ khi ông ta gọi đến thì mới được vào. Tất cả những việc ông ta cần làm là ở trong phòng, lo về những kế hoạch cần làm, một tay sắp đặt. Đến bây giờ, ông ta vẫn nhàn nhã cầm trên tay con ấn của Geut mà vui sướng, hoàn toàn không biết ở ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Ở chỗ Hạ Băng, nhỏ vẫn đang cố gắng tìm ra điểm khác biệt của chiếc hòm. Lúc này, hai người kia cũng bước vào. Những lưỡi dao sắc nhọn cũng đồng loạt phi ra, nhưng với thân thủ nhanh nhẹn, bọn họ thoát được.
Hạ Băng không mấy quan tâm đến hai người bọn họ, nhỏ bỗng nhiên nhìn chăm chú vào mắt của một con rồng được khắc tinh xảo ở một bên chiếc hòm. Nếu là long nhãn thì hai tròng đen trắng phải phân minh, đuôi mắt dài và hơi xếch, nhưng ở đây hai tròng đen trắng nhìn qua sẽ thấy phân minh, nhìn kĩ lại sẽ thấy ở tròng đen còn có những đường nhỏ màu đỏ ẩn dưới, rất khó phát hiện, sáng bóng đến nỗi phản chiếu chiếc cửa ra vào. Hạ Băng quan sát thêm những con rồng khác, nhưng duy chỉ có con rồng này mới có điểm đặc biệt đó. Hơn nữa, long nhãn một bên còn có vẻ như không xếch bằng bên kia, sự chênh lệch không lớn lắm, khiến người khác sẽ nghĩ rằng chỉ là trong quá trình sản xuất xảy ra lỗi. Cô bạn không nghĩ thế. Nhỏ giơ tay chạm vào đuôi mắt có phần không chếch bằng, rồi vuốt nhẹ một cái ra sau, giống kiểu kéo cho xếch lên bằng nhau. Đó chính là hệ thống cảm ứng kích hoạt mở ra bảng mã điện tử. Tiếng “ting” kêu lên, một phần của chiếc hòm mở ra, tiếp tục mở ra một bảng mật mã nữa. Đây là kiểu chỉ mở được một lần, nếu sai thì hệ thống sẽ tự động khóa lại, không mở được nữa.
Từ nãy đến giờ, điều khiến Hạ Băng chú ý nhất là hình ảnh phản chiếu chiếc cửa ra vào trong chiếc long nhãn kia. Kích thước vô cùng chuẩn xác, chỗ đặt long nhãn cũng thế. Liệu có phải là một sự trùng hợp nữa hay không? Nhỏ quay lại nhìn hai người đứng đằng sau, rồi đứng dậy, bước về phía cánh cửa quan sát. Hai người kia cũng căng thẳng quan sát tìm cách giải mã. Bọn họ lần mò từng trạng thái trên cánh cửa, chăm chú từng chút một.
- Em nghĩ sẽ là cái gì đây?
Hạ Băng nhìn vào hình ảnh phản chiếu từ mắt rồng. Nếu khi phát hiện ra sự khác lạ ấy, nhìn vào sẽ là hình ảnh cánh cửa. Ta đứng trước con rồng kia một khoảng cách gần, đủ để quan sát thấy những tia đỏ trong tròng đen, dù ở vị trí nào thì hình ảnh phản chiếu vẫn là cửa ra vào. Điều này phải sắp xếp vô cùng khéo léo và phải tính toán vị trí một cách chi tiết, cũng như độ to nhỏ và độ cong xuống của mắt rồng mới có thể chứ không phải do vô tình. Chiếc cửa ra vào này vốn không có gì đặc biệt, chỉ đặc biệt ở chỗ nó có thể phi ra những lưỡi dao sắc nhọn. Những chiếc lưỡi dao kia mỗi lần phóng ra lại là một màu khác nhau. Nhỏ chăm chú nhìn vào vị trí của những chiếc lưỡi dao ấy.
- Đúng rồi, là vị trí của những lưỡi dao này. Bọn anh quan sát đi. Những lưỡi dao sắp xếp tạo thành hình gì? Có phải là vô tình hay không?
Rồi bọn họ lại tiếp tục quan sát. Được một lúc, cả ba đều quay sang nhìn nhau, ánh mắt kinh ngạc, lẩm nhẩm:
- Pusibras (*).
Những lưỡi dao cắm xuống nền đất tạo thành một hình giống như số 8 nằm ngang, khiến tất cả bọn họ đều liên tưởng tới hình dạng của nước Pusibras, đó cũng là một trong những quốc gia đã bị POCCDUIS tấn công thành công. Tính đến kích thước, tỉ lệ, độ lồi - lõm đều rất giống Pusibras.
Bọn họ có thể khẳng định Pusibras là chìa khóa cuối cùng bọn họ phải giải để có thể mở được chiếc hòm kia, nhưng giải được nó cũng là một vấn đề.
- Là mã điện thoại? Hay xếp thứ về trình độ phát triển trên thế giới?
- Tôi nghĩ không phải. Tôi đoán đây là dạng mật mã thay đổi theo số người bước vào, bởi ở đây những lưỡi dao này, mỗi người lại là một màu khác nhau, số người thay đổi thì những lưỡi dao đó cũng xếp thành những hình khác nhau. Cậu nghĩ ông ta sẽ ghi nhớ hết tất cả những thứ vặt vãnh đó sao. Tôi nghĩ phải là một thứ gì đó liên quan đến tổ chức.
- Đất nước này POCCDUIS đã từng ra tay đúng không? Là đất nước thứ bao nhiêu chúng ta hành động? Số người cử ra trong lần đó? Số người chết? Vẫn không phải..._Hạ Băng cau chặt mày suy nghĩ._Vậy ngày chúng ta hành động thì sao?
- Em nghĩ là thế sao?
- Em không chắc. Nhưng em nghĩ cái đó là thuyết phục nhất, ông ta chắc chắn sẽ phải ghi nhớ ngày hành động đối với từng nước còn hơn sinh nhật mình.
Tên thanh niên quay sang nhìn đồng đội của mình, ánh mắt như dò hỏi. Tên đó gật đầu. Nếu lần này bọn họ nhập mật mã sai, tin chắc rằng sẽ có vô số lưỡi dao nữa được phóng ra, rồi cũng phải bỏ mạng lại đây.
Nhưng bọn họ không còn thời gian. Cùng lắm thì cả ba cùng chết.
- Ngày 13 tháng 10.
Bọn họ căng thẳng toát mồ hôi lạnh. Không biết lúc nào những lưỡi dao sắc nhọn lại được phun ra nữa. Không biết lúc nào những lưỡi dao sắc nhọn sẽ lại ghim vào bọn họ để rồi tất cả cùng ngã xuống. Sợ hãi, chờ đợi cái chết đến gần, càng lúc tim càng đập nhanh ảnh hưởng đến các dây thần kinh khiến tay chân bọn họ tê cứng.
Giây phút chờ đợi.
Cuối cùng, chiếc hòm cũng mở ra. Bọn họ nhìn nhau mà như sắp khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...