Cho tớ giữ cậu trong trái tim nhé (Cổ tích pha lê)

“Két”_Một tiếng thắng chói tai vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người trên đường.
Từ trên xe bước xuống một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, gương mặt tỏ rõ sự lo âu và sợ hãi.
- Các cháu không sao chứ? Cho bác xin lỗi. Con gái bác bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện, tại bác lo quá cho nên…
- Được rồi, bọn cháu cũng không bị gì cả. Bác cứ tiếp tục vào thăm con gái đi
Cả ba không lộ vẻ tức giận trầm giọng nói.

Ông tài xế trung niên leo lên chiếc xe chở hàng cũ kĩ ọp ẹp của mình, thầm chửi một tiếng “Khốn nạn” rồi nổ máy đi. Vốn đã sắp thành công, vậy mà từ đâu lại chui ra một chiếc xe bus đang từ từ đi đến, đối diện với xe của ông, tất nhiên là khi đó thì tụi nó đang bị kẹp ở giữa hai chiếc xe. Vì bên kia là xe bus nên đi chậm, không thể cứ thế mà đâm vào tụi nó hay phóng nhanh như ông tài xế xe chở hàng. Nếu ông tài xế này cứ tiếp tục lao với vận tốc kinh hoàng như vừa nãy, không cần đắn đo, tất yếu sẽ xảy ra va chạm với xe bus, thương vong không hề nhỏ chút nào.
Đó là chiếc xe đã được Phương Tường Vy thuê, cũng không phải là cố làm cho phọt óc nát người tụi nó ra mà chỉ là cố làm cho gãy vài cái chân, vài cái tay, không thương tổn đến tính mạng.

Nam Di đứng bên ngoài Học Viện Thiên Thần nhăn mặt nhăn trán. Trường cậu cũng là trường nội trú, nhưng lại không bắt buộc học sinh không được ra bên ngoài. Còn trường tụi nó thì lại khác, cậu vốn đã quên mất điều này. Từ nãy đến giờ, không biết cậu đã tốn bao nhiêu nước bọt, bao nhiêu thì giờ để giằng co với ông bảo vệ nữa. Phải công nhận là ông này rất dai, rất lì, mà hình như mấy từ này phải dành cho cậu mới đúng.
Cả đời cậu chưa từng gặp phải một lão già nào cố chấp như ông ta. Đã phải xuất ra chiêu “cute thần chưởng” rồi mà vẫn không có tác dụng.
Thế là cậu ủ rũ trở về. Nói là trở về thôi chứ thực ra là cậu đang vòng ra đường khác, chuẩn bị cho kế hoạch vĩ đại của mình: trèo tường.
Nam Di vốn dĩ là một học sinh gương mẫu, nói không với chuyện trèo tường. Đương nhiên, không phải dễ dàng mà cậu có thể vượt qua được bức tường cao gần ba mét trước mặt này.
Phải chật vật mất một lúc, cậu mới lẳng được cái thân ảnh này sang bên kia bức tường, xém chút còn la toáng lên. Chắc cậu phải về nhà bái Băng Di mấy lạy mất, suốt ngày trèo tường trốn đi chơi mà vẫn trèo được, còn cậu thân con trai thì phải miễn cưỡng mới có thể gọi là thành công.

Trên mặt còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, Nam Di chạy nhanh đến phía phòng học lớp ‘dê’. Cậu vốn là đoán được việc Hạ Băng bị nhốt, nhưng lại không biết bị nhốt ở đâu, mà tính ra từ chỗ cậu đến phòng học nhanh hơn nên cậu đến đó trước. Cửa thì đóng kín mít, bị khóa mất rồi, mà bình thường thì cửa chỉ khép lại chứ không khóa, cả khu này cũng bị ngắt hết điện. Vậy chắc chắn là ở đây rồi Bây giờ có muốn đạp cửa thì chỉ còn nước lết vài tháng. Cách duy nhất là ra phòng bảo vệ mượn chìa khóa. Nhưng lúc nãy cậu lại đứng mất 30 phút giằng co với ông bảo vệ, hẳn là ông ta đã nhớ mặt cậu. Còn cách nào khác nữa đây?
Lúc nãy thì đứng ở ngoài ăn vạ đòi vào trường, bây giờ thì lại ở trong trường ăn vạ đòi chìa khóa. Biết giải thích với ông bảo vệ thế nào? Chẳng lẽ lại bảo cháu trèo tường vào. Nhưng chuyện cấp bách, cứ liều một phen.
- Bác bảo vệ, cho cháu mượn chìa khóa phòng học lớp 9D.
- Cậu..._Nói đến đây, ông bảo vệ thoáng chút sững sờ, ngó qua ngó lại, hết nhìn ra ngoài cửa lại quay sang nhìn bản mặt đang toát lên vẻ lo lắng kia.
- Bác ơi, cháu cần cứu người mà. Bác cho cháu mượn nhanh nhanh đi, không là có chuyện lớn thật đấy._Nam Di gấp gáp.
- Được rồi, được rồi._Nói đoạn, ông bảo vệ khẩn trương hẳn lên, vội vàng tìm chìa khóa đưa cho Nam Di.

Cậu bạn nhanh chóng chạy về chỗ lớp ‘dê’, ở đó đang có người cần cậu, đang đợi cậu. Trong phút chốc, Nam Di chìm đắm trong mơ màng đến những ý nghĩ mông lung.
- Chị Hạ Băng, chị Hạ Băng…
Cậu cầm đèn pin soi hết một lượt, rồi chợt dừng lại ở phía góc lớp. Hạ Băng trên má còn đọng lại vài giọt nước mắt sớm đã bị ngất đi, trên mặt thoáng chút sợ hãi.
Nam Di bế Hạ Băng lên, định chạy về khu kí túc xá. Vừa ra đến cửa lớp, cũng là lúc cậu bắt gặp Minh Nhật, Thiên Duy, Vũ An hớt ha hớt hải chạy vào, ai nấy đều sững sờ, ngạc nhiên cùng lo âu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui