Khuất Hoàn đúng là dẫn hắn đến công ty. Diêm Vi cho rằng anh chỉ nói đùa mà thôi. Đám nhân viên đi ngang qua, từng người từng người đều nhiệt tình chào hỏi, còn thường thường hiếu kỳ liếc mắt về phía hắn làm Diêm Vi hơi mất tự nhiên.
Diêm Vi bị đưa đến phòng làm việc của tổng giám đốc, không gian cực kỳ rộng rãi, cho mấy chục bác giá đến đây tập nhảy còn thừa.
Khuất Hoàn chỉ chỉ cho hắn cái bàn chéo với bàn của anh. “Bàn làm việc của cậu.”
Diêm Vi vừa nhìn, trên mặt bàn trống trơn chỉ có ống đựng bút và một cái notebook. Diêm Vi phiền muộn nhìn Khuất Hoàn, đây không phải là tạm thời mua thêm đấy chứ.
“Anh còn chưa nói cho tôi biết anh muốn tôi làm gì?” Vô hình trung, Diêm Vi dường như đã cam chịu làm việc cho Khuất Hoàn.
Anh đứng lên, rời khỏi bàn công tác, cầm theo một tập tư liệu rất dày: “Thẩm tra đối chiếu số liệu.”
“Đơn giản như vậy?”
“Trợ lý tổng giảm đốc, không có gì đặc biệt thì đều phải theo bên người tôi.”
Chuyên ngành không đúng nha, Diêm Vi nhớ là hắn học ngành quảng cáo chuẩn bị mà, sao lại cứ như cùng ngành với Khuất Hoàn thế này. Diêm Vi đột nhiên nhớ tới thanh niên bị khổ bức kia, vội vã hỏi: “Kính …. Tiểu Đồng không phải là trợ lý của anh sao?”
Ánh mắt Khuất Hoàn sâu thẳm nhìn thẳng Diêm Vi: “Từ chức rồi.”
Sắc mặt Diêm Vi thoắt cái trở nên rất khó coi. “Anh rất không phúc hậu, người ta tốt như vậy, cứ thế bị anh đuổi rồi.” Diêm Vi nghĩ chính mình cũng là đầu sỏ gây nên chuyện, vị trí này không phải đã bị hắn chiếm rồi sao?
Khuất Hoàn vốn đang trong trạng thái xụ mặt, vừa nghe, thần tình lại trở nên nghiêm túc lạ thường. “Cậu đối với hắn có ấn tượng rất tốt?”
Diêm Vi vội vàng nói tốt cho thanh niên đeo kính đó: “Cấp dưới làm việc hết trách nhiệm như cậu ta không nhiều lắm, anh đuổi cậu ta là rất đáng tiếc mà, tuyệt đối là tổn thất của anh.”
“Thế tôi thì sao?”
“A?” Diêm Vi nhất thời không hiểu nổi vấn đề này, sửng sốt trong thóng chốc mới kịp phản ứng lại, sau đó có điểm dở khóc dở cười. Ngay chính diện hỏi hắn vấn đề ấn tượng của hắn đối với mình, anh ta là muốn nghe nói thật hay nịnh hót a dua đây. Diêm Vi liếc Khuất Hoàn một cái, mới nói: “Tuổi tác không lớn, cả ngày không cười không nói, như một hũ nút, ở cạnh anh nhất định sẽ không được tự nhiên.”
Nghe được câu trả lời của Diêm Vi, ánh mắt Khuất Hoàn trở nên sâu dần, khó thấy anh xấu hổ giơ tay sờ sờ sống mũi. Khuất Hoàn về lại chỗ ngồi của mình, Diêm Vi còn tưởng bản thân đã nói quá thẳng rồi, dù sao tính cách mỗi người cũng bất đồng. Chỉ là xem Khuất Hoàn cũng không phải là tức giận lắm. Thế thôi vậy.
Quay về máy tính, thẩm tra đối chiếu số liệu kỳ thực rất đơn giản. Diêm Vi làm xong liền nhàn rỗi không có việc gì, bò lên treo chim cánh cụt, định tiêu khiển một hồi.
Acc chính QQ đã lâu không log, đành mò vào acc clone dùng cho công việc, vậy nên có rất nhiều tin offline. Có một cái là vừa được gửi đến.
Lí Tử: Diêm Vi, cậu rốt cục cũng login rồi!!!
Ặc, Diêm Vi đột nhiên nhớ đến, từ sau trò khôi hài ở hôn lễ, hắn vẫn chưa liên hệ với Lí Tử, lại bị Khuất Hoàn quấy rầy, càng khiến hắn bỏ quên chuyện xin lỗi.
Diêm Vi: Onl rồi, xin lỗi nha, làm xáo trộn công việc hôm đó của cậu.
Lí Tử: Tôi đã nói vì cái lông gì tôi cứ thấy chú rể quen mắt như vậy, thì ra là người trước đây quen cậu, cặn bã nha!! Diêm Vi, cậu làm tốt lắm.
Sự việc phát triển như vậy thật ra có hơi bất ngờ nha.
Diêm Vi: Không có liên lụy đến công việc của cậu chứ?
Lí Tử: Không có, lãnh đạo phê bình miệng một chút mà thôi, chỉ có điều cậu phải mời tớ một chầu.
Diêm Vi: Không thành vấn đề.
Lí Tử: Vậy nhớ nha, tối chúng ta đến Thế Kỷ Giai Viên gặp nhau.
Được lắm, ông anh đến cả địa điểm cũng chọn được rồi.
Cả buổi chiều đều cùng Khuất Hoàn ở chung một căn phòng, thư ký có ghé vào mấy lần, Khuất Hoàn vẫn ngồi ở vị trí của mình xem tài liệu. Gần gũi quan sát một lúc, Diêm Vi mới phát hiện sự khổ cực của lãnh đạo. Hắn không có việc gì để làm, cũng không biết mấy giờ là tan làm, đành ngồi xem mấy tập phim truyền hình trong im lặng, lúc buồn chán gần chết, mới nghe được Khuất Hoàn tuyên bố tan tầm.
Diêm Vi muốn trực tiếp đi, bất đắc dĩ bị Khuất Hoàn gọi lại hỏi hắn ăn cơm tối ở đâu. Nghe ra có vẻ Khuất Hoàn muốn mời khách, Diêm Vi vội vàng lôi bạn bè ra chắn.
“Buổi tối có hẹn với bạn ăn ở Thế Kỷ Giai Viên rồi, tôi đi trước.”
Không ngờ Khuất Hoàn lại nói: “Vừa lúc, tôi cũng đi.” Sau đó anh để Diêm Vi đứng ở cửa công ty chờ anh đánh xe đến, mà Diêm Vi thật không biết lời anh nói có ý tứ gì.
Là thuận đường muốn cùng nhau đến Thế Kỷ Giai Viên hay là muốn cùng mình và bạn bè ăn cơm. Diêm Vi vốn nghĩ cứ thế mà đi, nhưng Khuất Hoàn đã nhanh chóng đánh xe đến trước mặt hắn.
Tạm thời coi như là vì nguyên nhân thứ nhất đi.
Hiển nhiên Diêm Vi nghĩ quá đơn giản rồi. Lúc bọn họ đến Thế Kỷ Giai Viên, Lí Tử đã chờ ở cửa rồi. Vừa chạm trán đã thấy những gương mặt thân quen, cũng có chút kinh ngạc. Lí Tử cho dù có nhận ra vị thân thích đứng ra xử lý việc công ty trước hôn lễ của đôi mới cưới nào đó kia, cũng làm bộ không nhận ra.
Lí Tử vốn muốn kéo Diêm Vi đến nói nhỏ, nhưng Khuất Hoàn đứng quá gần, nếu làm động tác sẽ rất rõ ràng.
Đầu tiên, Khuất Hoàn vươn tay làm quen, ngữ khí ôn hòa, nét mặt hiện rõ nụ cười thân thiện. “Xin chào.”
Diêm Vi và Lí Tử không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến một vấn đề. Người này sao lại khác với trong ấn tượng nha!
Rốt cuộc Khuất Hoàn và bọn Diêm Vi vẫn ăn cùng nhau. Diêm Vi và Khuất Hoàn ngồi cùng một bên. Bởi vì có Khuất Hoàn ở đây, hai người Lí Tử và Diêm Vi đều có chút không được tự nhiên cho lắm, tuy rằng lúc này Khuất Hoàn luôn biểu hiện bình dị gần gũi, nhưng vẫn vô thức phát ra áp lực.
Cũng chỉ có thể tranh thủ lúc Khuất Hoàn đi vào nhà vệ sinh, hai người mới dám nắm chặt thời gian trao đổi.
“Anh ta là bạn trai mới của cậu.”
“Không phải.”
“Tớ thấy anh ta có ý với cậu.”
“Cậu nhìn nhầm rồi.”
“Người ta không tồi nha, nhiều tiền lại ôn nhu, có thể cân nhắc một chút.”
“Anh ta chỉ là ông chủ của tôi mà thôi.”
“Nhóc con cậu bây giờ lăn lộn không tồi nha.”
“Ha ha.”
“Anh ta tới, không nói nữa ….”
Khuất Hoàn đưa Diêm Vi về tận nhà, Diêm Vi mới ấp ứng nói, “Anh…..” Thoắt một cái liền thấy Khuất Hoàn quay lại cười với mình, “Anh có thể đừng cười không?” Chỉ sợ người khác không biết hắn dường như muốn ** người.
“Cậu không thích?”
Chính xác, Khuất Hoàn và anh vừa mới rồi so sánh ra bình dị, gần gũi hơn biết bao nhiêu. Diêm Vi từ trước đến nay luôn có cái gì nói cái đó, huống chi hiện tại chỉ có hai người bọn họ. “Khuất Hoàn, anh là đang cưa tôi sao?”
Bầu không khí bên trong xe rất an tĩnh, đèn trong xe tản mát lên gương mặt Khuất Hoàn, khắc họa rõ từng đường nét tinh tế trên gương mặt anh. Lần này được quan sat với cự ly gần, Diêm Vi mới phát hiện lông mi của Khuất Hoàn rất dài, run run lên trông rất dễ thương.
Khuất Hoàn cũng nghiêm túc cho một đáp án khẳng định.
Diêm Vi trước đi để lại một câu cho anh, “Tôi đã nhìn lầm một đoạn tình cảm rồi, không muốn nhìn sai lần thứ hai.”
*****
Thật lòng mà nói Diêm Vi rất ghét bệnh viện, đặc biệt không chịu nổi mùi thuốc sát trùng. Hắn ngồi trên ghế nhỏ ngoài lối đi, luôn liếc nhìn mấy bệnh nhân nằm trên giường bệnh được đẩy qua.
Tử vong, đây là từ làm cho người ta rất ghét. Rốt cục cũng gọi đến số của Diêm Vi, hắn vừa mới vào, bác sĩ đã nhíu mày.
“Nhóc con, cậu là đánh nhau mới người khác à?”
Diêm Vi ngại ngùng cười nói: “Trên đường gặp cướp, bác sĩ xem mũi của cháu có phải đã bị cắt đứt rồi không, rất đau.”
Diêm Vi ngồi xuống để bác sĩ kiểm tra, đúng lúc chuông điện thoại ngân vang. Diêm Vi với tay cách quần ấn tắt máy, tiếng chuông lại tiếp tục vang.
Sợ là có chuyện gì quan trọng, Diêm Vi đành lấy điện thoại ra nghe, để thuận tiện còn mở loa.
“Tôi ở nhà cậu, cậu không ở?”
Diêm Vi không nghĩ tới Khuất Hoàn sẽ đến tận nahf mình, rõ ràng lấy lý do sinh bệnh, cần nghỉ ngời nên gọi điện thoại xin nghỉ mà. Diêm Vi ấp úng mãi mà nghĩ không ra một cái lý do nào hợp lý để nói cho Khuất Hoàn, mà cũng không biết có phải bác sĩ không có chút năng lực kiến giải nào hay không mà lại tự chủ trương giúp hắn trả lời: “Bạn cậu đang ở bệnh viện nè, bị cướp.”
Điện thoại lập tức bị Khuất Hoàn ngắt máy, Diêm Vi cau mày nhìn bác sĩ. Bác sĩ hiểu sai ý của hắn, còn tưởng rằng Diêm Vi không muốn làm bạn bè lo lắng.
Mũi Diêm Vi bị người đánh hơi nghiêm trọng, làm cho hắt hơi một cái cũng đau thấu xương, cũng may chưa gãy xương. Lúc Khuất Hoàn đến, Diêm Vi còn bưng kín mặt không muốn nhìn thấy anh, vì trạng thái bây giờ của hắn quá chật vật.
Khuất Hoàn hỏi hắn: “Là Đoạn Thành?”
Diêm Vi lắc đầu, không muốn nói gì nhiều.
Nhưng Khuất Hoàn biết, thực sự là cướp sẽ không ra tay độc ác đến thế. Mục đích của bọn họ chỉ có tiền tài, sẽ không muốn kéo thêm phiền phức. Hiển nhiên là có người sai sử mới theo dõi Diêm Vi. Khuất Hoàn liền dễ dàng liên tưởng đến Đoạn Thành.
Diêm Vi cả người ốm yếu, phờ phạc trở về nhà, cũng không có khí lực cản Khuất Hoàn. Chỉ thấy Khuất Hoàn xông vào phòng ngủ, Diêm Vi tự gắng sức bò lên đến giường, “Tôi mệt chết đi được, anh tự tiện đi.”
Nói xong liền đưa lưng về phía Khuất Hoàn, nằm trên giường nghỉ ngơi. Phòng ngủ im ắng hẳn. Không có chút động tĩnh đi lại, Khuất Hoàn còn chưa rời đi, Diêm Vi lại nhịn không được.
Hắn trở mình đối mặt với Khuất Hoàn, biểu tình đáng thương hề hề phối với mấy vết bầm tím trên mặt. “Đúng là Đoạn Thành, thật không nghĩ đến hắn để ý như vậy, chúng ta coi như huề nha.” Thanh âm càng nói càng nhẹ. “Đáng tiếc mũi bị thương không được khóc, bằng không sẽ rất đau.”
Khuất Hoàn đột nhiên quẳng điện thoại của mình cho Diêm Vi. Vốn Diêm Vi còn tưởng anh để hắn đập điện thoại cho bớt giận, không ngờ vừa nhìn lên màn hình đã thấy, “2014?
“Có biết chơi 2014 không?” Khuất Hoàn hỏi.
“Rất đơn giản.”
“Tôi không biết chơi.”
Diêm Vi cười khúc khích, chê cười một câu “Anh thật kém cỏi.” liền ngồi chơi 2014 trên điện thoại của Khuất Hoàn.
Ngón tay Diêm Vi thành thạo lướt qua lướt lại trên màn hình điện thoại, cúi thấp đầu, mắt cũng không chớp, chuyên chú nhìn màn hình. Khuất Hoàn cứ vậy đứng một bên nhìn hắn. Đang lúc nghe thứ nhạc nền cũng có thể coi là dễ nghe, Diêm Vi đã giúp anh chơi đến 2014 rồi.
“Này, phá cả kỷ lục của anh.”
Khuất Hoàn tiếp nhận lại điện thoại, bỏ vào túi.
Diêm Vi mỉm cười, gương mặt xán lán: “Cảm ơn, hiện tại tâm tình tôi tốt hơn rồi.”
“Muốn cảm ơn thì lấy thân báo đáp đi.” Không nghĩ tới Khuất Hoàn nói một câu như thế, Diêm Vi giật nảy mình, ngây ngẩn cả người. Lời cảm ơn của hắn chỉ là lời khách sáo thôi mà. Con mắt Diêm Vi nháy nháy, “Chiêu này của anh không phải là được học từ cuốn sổ tay cưa cẩm đấy chứ?”
Khuất Hoàn gật đầu.
Diêm Vi 囧囧 nhìn anh, Khuất Hoàn tán tỉnh thật đúng là da mặt dày, gọn gàng, dứt khoát.
“Mệt mỏi, muốn ngủ rồi.” Diêm Vi tránh né vấn đề này, trực tiếp nằm thẳng cẳng về giường, vẫn đưa lưng về phía Khuất Hoàn như cũ. Phòng ngủ lại một hồi yên tĩnh, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng bước chân ra ngoài của Khuất Hoàn. Lúc này Diêm Vi mới động thân quay lại phía cửa phòng, não bổ nghĩ đến vẻ mặt chăm chú chơi 2014, bộ dáng vì chơi quá kém mà thất bại của Khuất Hoàn, quả thực buồn cười chết đi được.
…
Có lẽ do lần thụ thương trước đó đã thành một cơ hội, chí ít, Diêm Vi thấy Khuất Hoàn cũng có điểm thuận mắt. Có đôi khi ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt hai người chạm vào nhau, luôn do hắn không chịu nổi trước mà thu hồi đường nhìn. Bởi vì chỉ cần Diêm Vi nhìn Khuất Hoàn, Khuất Hoàn nhất định cũng sẽ nhìn chằm chằm lại, tựa như đánh trận giằng co lâu dài, Diêm Vi bởi vì da mặt mỏng mà hoàn toàn đại bại. Khuất Hoàn lại giành giật từng giây để tiếp tục chuyên chú làm việc.
Thời gian quen biết Khuất Hoàn càng lâu, hắn càng phát hiện người đàn ông này cũng có một mặt hài hước, hoàn toàn sẽ không giống như nhân viên trong công ty thảo luận: Khuất tổng rất dọa người!
Còn có một điểm khác khiến Diêm Vi mở rộng tầm mắt, chính là Khuất Hoàn online chat cư nhiên dùng icon!
Hai người add QQ, là do chính Khuất Hoàn xin add hắn. Ban đầu vẫn bình thường, chữ cái giới thiệu ngắn gọn, thẳng thắn, trực tiếp, rất phù hợp với cá tính của Khuất Hoàn. Chẳng hiểu sao, Khuất Hoàn chậm rãi vượt qua trào lưu, trở nên moe moe.
Khuất Hoàn: 0.0 Tối cùng nhau ăn?
Diêm Vi: …..
Khuất Hoàn: QAQ
Diêm Vi: Ông chủ, đừng moe thế…
Khuất Hoàn: > < Gần đây mở một nhà nhà Pháp mới, cùng đi nha.
…
Diêm Vi: Được ^_^
Khuất Hoàn: =3=
Diêm Vi dự đoán chiêu này nhất định cũng là xem giáo trình học được đây mà. Diêm Vi nâng đầu, ngắm nghĩ người đàn ông cách đó không xa đang làm việc như cũ, moe moe …vv…vv.., căn bàn không hợp acc!
Diêm Vi nhịn không được nở nụ cười, nhưng khẽ đến như không có âm thanh, bằng không sẽ bị Khuất Hoàn nghe được. Nhờ phúc của Khuất Hoàn, mấy ngày gần đây của hắn đều trôi qua rất thú vị.
Cùng đi làm, cùng tan ca, cùng ngồi trong một văn phòng, có bộ phim điện ảnh nào mới ra thị trường, hai người cũng cùng đi xem, tự nhiên, mỗi lần Khuất Hoàn nhắc tới, luôn là đến cả vé cũng mua rồi, khiến Diêm Vi không thể nào từ chối. Trạng thái hai người bọn họ cùng xuất hiện nhiều đến nỗi, mấy lần có người hiều lầm rằng bọn họ đang yêu nhau, tuy là Diêm Vi chỉ là đơn thuần đi ké, ăn ké.
Cứ tự nhiên như vậy, Diêm Vi dần dần tiếp đón mỗi lời mời của Khuất Hoàn. Tiết tấu này, người ngoài thấy không tưởng là hẹn hò mới lạ.
…
Diêm Vi: Lí Tử, tôi có phải là rất hoa tâm hay không TUT
Lí Tử: Làm sao
Diêm Vi: Mới cùng người cũ chia tay không bao lâu, tớ đã có ý mới một người đàn ông khác.
Lí Tử: Người cũ là cặn bã, tớ chúc mừng cậu đã tìm được mùa xuân mới.
Diêm Vi: *gật đầu* Phương thức theo đuổi của anh ta quá hung mãnh, tớ có điểm chịu không nổi.
Lí Tử: Khẳng định là cực kỳ yêu cậu mới có thể triển khai mãnh liệt tiến công như thế, lần trước thấy anh ta liền biết là một người đàn ông tốt, không nên vì gả được đi mà đắc ý nha.
Diêm Vi: Một bữa cơm liền mua được cậu rồi, không có tiền đồ!
*****
Cơm nước xong xuôi, theo như thường lệ, Khuất Hoàn lại đưa Diêm Vi về đến nhà, chỉ là lần này, xe đã dừng rồi mà Diêm Vi vẫn chưa xuống, dường như đang đợi điều gì đó.
“Anh….”
Cảm nhận được ánh mắt của Diêm Vi, Khuất Hoàn quay đầu lại, hỏi. “Làm sao vậy?”
“Sau này có dự định kết hôn không?” Diêm Vi hỏi.
Nhân lúc tình cảm chưa quá sâu đậm, Diêm Vi muỗn tự tin thoát thân.
Khuất Hoàn nhìn Diêm Vi, nói: “Nếu em nguyện ý, chúng ta liền kết hôn.” Sau đó ngay lúc Diêm Vi còn chưa tiêu hóa xong những lời này, nhanh tay lồng một chiếc nhẫn vào ngón áp út của Diêm Vi.
Diêm Vi nâng tay vuốt ve chiếc nhẫn lành lạnh, không có cự tuyệt.
Diêm Vi ngầm đồng ý đồng thời tượng trưng cho mối quan hệ của hai người lúc đó không hề bình thường.
Khuất Hoàn mỉm cười, “Ngủ ngon.”
Lúc này Diêm Vi lại thành bất lực với việc Khuất Hoàn vẫn chẳng hiểu gì, thẳng thắn nhổm dậy hướng về phía Khuất Hoàn. Chỉ là đầu thình lình đụng vào trần xe, tống thẳng Diêm Vi về lại ghế phó lái.
Diêm Vi giật giật môi, thấp giọng nói: “Đồ ngốc.” Sau đó xuống xe.
Khuất Hoàn đột nhiên nhẹ nhàng lôi kéo khuỷu tay Diêm Vi hướng vào lòng mình, Diêm Vi lập tức nhắm mắt lại.
Cái hôn ôn nhu rơi trên môi, mang theo bao lưu luyến. Khuất Hoàn cũng không để đầu lưỡi xâm nhập vào trong, chỉ là nhè nhẹ ma sát lên hai cánh môi, đã có chút vị đạo liêu nhân rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...