“Chuyện đêm đó, cậu sẽ không quên chứ hả?”
Diêm Vi bày vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, mê man hỏi: “Chuyện gì?” Sao lại có cảm giác trọng tâm câu chuyện đã nhảy lên người khác rồi, ông anh, anh chả lẽ muốn làm quen với tôi?
Ánh mắt sắc sảo của Khuất Hoàn găm lên người hắn, Diêm Vi vẫn thành thật không dám nhúc nhích, mặc anh quan sát.
Đột nhiên, tay của Khuất Hoàn không chút ngoan ngoan tập kích nút áo Diêm Vi, khiến hắn hoảng sợ nắm lấy cái tay đang hướng về cổ áo của mình.
Ánh mắt của Khuất Hoàn trầm xuống, lạnh lùng cười: “Khẩn trương như vậy làm gì, trong lòng có quỷ?”
Diêm Vi lại cậy mạnh nói: “Một người đàn ông đang động tay động chân với tôi, tôi có thể không khẩn trương sao?”
Ánh mắt lợi hại của Khuất Hoàn lê trên người hắn đánh giá một lượt, tựa như đang thưởng thức một món hàng cao quý, ánh mắt càn quấy như vậy làm Diêm Vi cực kỳ không hài lòng.
“Không phải là cậu thích đàn ông sao?”
Lòng Diêm Vi khẽ run lên, nhưng hắn rất nhanh đã thu gọn tâm tư rối loạn lại, làm ra vẻ mặt ung dung là thứ hắn am hiểu nhất.
“Cho nên tôi còn phải vui vẻ chịu đựng quấy rối của một người đàn ông khác?” Giọng nói của Diêm Vi khi nói ra những lời này khô khốc.
“Thật khéo, tôi cũng thích đàn ông.”
Nghe nói đến đây, sắc mặt Diêm Vi hoàn toàn vặn vẹo rồi. Thích đàn ông thì thích đàn ông, có cần thiết phải come out trước mặt tôi không. Diêm Vi hoàn toàn không để ý tới manh mối mà người kia vừa nói đến.
Anh vừa nói xong câu đó liền đơn giản thả Diêm Vi ra, ánh mắt từ trên người Diêm Vi chậm rãi rời đi, sau đó bản thân cũng quay người ra ngoài.
Diêm Vi nhịn xuống kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Khuất Hoàn, bĩu bĩu môi, cửa nhanh chóng khép lại.
Trên đường trở về, Diêm Vi tự nhiên phải gọi cho Trương Lỵ một cuộc điện thoại, mang theo ý vạn phần xin lỗi muốn trả lại tiền cho cô. Trương Lỵ cũng chỉ nói hắn vài câu, sau đó liền say sưa kể lại màn phát sinh tại hôn lễ. Trong giong nói mang theo chút hả hê, Diêm Vi nghe Trương Lỵ ở đầu kia nói tào lai mà nhíu mày, thầm nghĩ bạn thân cũng chỉ đến thế.
Còn có Lí Tử kia, hắn thừa nhận bản thân đã lợi dụng tình bạn giữa hai người. Nếu như hại Lí Tử vì thế mà mất việc, Diêm Vi thực sự day dứt. Vì một người đàn ông bỏ rơi mình quay đầu kết hôn với đàn bà, hắn còn lợi dụng bạn tốt tốn tâm tư đi trả thù loại người như thế.
Diêm Vi, đáng giá sao? Câu hỏi này không khỏi quanh quẩn trong lòng hắn.
Con thuyền thời gian trôi xa, đoạn tình yêu ngây thơ trong sáng đó cũng sẽ không trở về. Nó chỉ có thể trở thành một phần trong trí nhớ, không ngừng nhắc nhở hắn lúc đó hắn có bao nhiêu buồn cười và vô tri.
Diêm Vi ngay tại lúc nhận ra mình là gay đã nhanh chóng chấp nhận. Về việc bản thân có tính hướng khác với bình thường, nếu không thể thay đổi, vậy đành thừa nhận thôi. Kết hợp với các loại chuyện thực tế đã thấy, tuy rằng con đường đồng tính luyến ái này không dễ đi, nhưng đối với người mong muốn có được tình yêu lâu dài như Diêm Vi mà nói, hắn rất mong muốn tìm được một người bầu bạn chung thân.
Hắn và Đoạn Thành quen biết trong hội bóng bàn của trường học, lúc đó bị phân cùng một tổ, ăn nhịp với nhau nên dần dần trở bên quen thuộc. Cho dù không cùng chuyên ngành, nhưng số lần giao lưu cũng nhiều lên. Diêm Vi vốn quen cô độc, thế mà một tuần ít nhất cũng phải có hai phần ba thời gian là cùng Đoạn Thành đi ăn cơm.
Nhờ phúc của Đoạn Thành, Diêm Vi cũng lột được cái xác trạch nam.
Đoạn Thành khi ở cùng Diêm Vi cực kỳ chủ động, quan hệ của hai người cũng vào lúc Đoạn Thành tỏ tình mà bắt đầu. Chỉ là không biết có phải ôn nhu giả tạo của Đoạn Thành quá mức thật, khiến Diêm Vi luôn tưởng người đàn ông này sẽ không phản bội mình.
Còn chưa tốt nghiệp, hắn đã chủ động chia tay, nói sau này hắn muốn kết hôn. Một đồng tính luyến ái, còn muốn kết hôn với phụ nữ, nói cũng buồn cười. Nhưng cảm tình đã bị nghiền nát chung quy mãi cũng không trở lại.
Từ đó, định nghĩa về Đoạn Thành trong lòng Diêm Vi đã được gắn với cặn bã. May là chỉ bị lừa tình, còn chưa cùng hắn lên giường. Diêm Vi tự thấy may mắn vì sự khuyết thiếu sinh hoạt trong lúc hai người hẹn hò.
Thấy Diêm Vi buồn bã ỉu xìu trở về, mọi người cho rằng tình hình chiến đấu có vẻ không tốt. Diêm Vi thu thập chút đồ đạc xong đã đi, chờ đến khi không còn thấy bóng dáng hắn, mọi người mới quây lại bàn tán. Vì sao không nói lúc Diêm Vi vẫn ở đây mà bát quái, đại khái là vì quan tâm đến thể diện của hắn thôi. Người ta đã rất đau lòng rồi á, không nên kích thích hắn thêm nữa.
Ở bên ngoài giải quyết xong cơm nước, Diêm Vi liền chạy về phòng trọ của mình.
Diêm Vi ngồi trong bồn tắm lớn ngâm nước nóng, lúc hơi cúi đầu, đường nhìn quét qua thân trên của mình. Tuy rằng đã qua mấy ngày, nhưng mấy vết tích nhàn nhạt chỗ này một cái, chỗ kia một cái vẫn còn đó, cũng may phía dưới không còn đau nữa.
“Lần đầu tiên cư nhiên cho tên khốn kiếp đó aaaaaaaaa!” Diêm Vi rít gào trong phòng vệ sinh không người, tay cầm nắm bọt vung loạn xạ.
Chuyện mà Khuất Hoàn nói kia hắn đương nhiên nhớ rõ. Tuy rằng quá trình hoàn toàn mờ mịt. Nói chung ngày đó, Diêm Vi vì bị người đá mà tâm tình không tốt, chạy đến quán bar uống rượu giải sầu. Đến khi tỉnh lại thì phát hiện đang nằm trên giường với người lạ. Các loại vết tích nào đó hoàn toàn có thể chứng minh hắn đã cùng người ta 419. Diêm Vi sợ đến nỗi lập tức chạy trối chết, liều mạng quên cho sạch chuyện này.
Mặc dù lúc tìm hiểu tin tức về cô dâu lại đồng thời tra được người xa lạ kia chính là Khuất Hoàn, nhưng Diêm Vi vẫn ôm hi vọng nơi đó người nhiều, khẳng định không đụng mặt nhau mà không chút sợ hãi đến tham dự đám cưới.
Không nghĩ tới xui xẻo thế nào lại đụng phải, Diêm Vi khóc không ra nước mắt. Thù mới hận cũ tụ vào một chỗ, Diêm Vi đối với Khuất Hoàn cũng hận nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng Khuất Hoàn nhìn qua là một biểu tượng hoàn mỹ cho người đàn ông tốt, Diêm Vi mấy lần hoài nghi chính mình có phải chăng là say rượu nên nhầm lẫn, bởi đã không nhớ gì mà còn đòi đi tìm Khuất Hoàn tính sổ đòi nợ, đến lúc đó lỡ thành tự vả vào mặt mình thì hay.
Diêm Vi tràn đầy phiền muộn nhanh chóng tắm rửa rồi ra ngoài.
Chuyện Đoạn Thành và cô gái đó coi như xong, Diêm Vi giải tỏa được hết cơn giận, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Hắn vừa muốn ủi mình vào giường nghỉ ngơi thì tiếng chuông cửa thanh thoát vang lên.
Phòng trọ của hắn bình thường chẳng có ai đến thăm. Sẽ không phải là chủ nhà đến thu tiền nhà chứ ·﹏·
Nghĩ vậy, Diêm Vi không chút phòng bị lập tức mở cửa.
Nhác thấy người đến nhà, Diêm Vi cấp tốc đóng cửa cái rầm, đồng thời kẹp luôn cái tay đang thò vào ngăn chặn. Diêm Vi vừa nghe thấy tiếng kêu thất thanh đau đớn, lại hoảng loạn mở cửa ra.
Xong xong, không làm người ta thành tàn tật chứ.
Biểu tình xấu xí chợt lóe lên trên khuôn mặt của Khuất Hoàn, đến lúc nhìn Diêm Vi đã trở lại là bộ dáng cool ngầu. Diêm Vi biết anh nhất định là đang giả vờ.
Lần này bản thân ra tay có hơi độc ác, Diêm Vi đuối lý, đành bắt chuyện mời Khuất Hoàn vào ngồi trên sô pha chờ hắn băng bó. Vừa quay người lại, Khuất Hoàn đã lặng yên không chút động tĩnh đứng ngay phía sau, dọa Diêm Vi nhảy dựng lên.
“Anh đến làm gì!” Hắn đẩy Khuất Hoàn ra ngoài, làm như phòng hắn là khuê phòng của các thiếu nữ thời cổ đại không thể cho đàn ông tiến vào.
Diêm Vi mở hòm thuốc đưa tới, thế nhưng Khuất Hoàn lại không có chút tự giác tự mình bôi thuốc. Diêm Vi nghĩ nghĩ, đại thiếu gia phỏng chừng là muốn có người hầu hạ rồi. Hắn thầm nhủ nhanh chóng đuổi tổ tông này cút đi, tay cầm thuốc giảm đau, tay cuốn ống tay áo của Khuất Hoàn lên.
Khuất Hoàn cũng mặt dày nhận sự hầu hạ của Diêm Vi như không.
Cừ thật, không xem không biết, vừa nhìn mới thấy thật đáng sợ. Bởi vì hắn dùng tới tám phần mười sức lực, cánh tay của Khuất Hoàn bị rách một vết dài, lộ ra vệt máu đỏ tươi.
Diêm Vi thấm thuốc vào bông y tế, động tác nhẹ nhàng cẩn thận xoa lên vết thương cho anh. Khuất Hoàn cũng rất giỏi chịu đựng, anh chỉ hơi cau mày mà không rên lên một tiếng nào, cũng ít đi phần nào nghiêm túc dọa người trong lần tranh chấp trước.
“Đêm đó, cậu là lần đầu tiên?” Người đàn ông vẫn luôn trầm mặc không nói này lại đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu kinh người như không dọa chết người ta không được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...