Quý Nguyên duỗi chân ở trong chăn, ngủ chung một giường với người khác khiến anh hơi mất tự nhiên, đặc biệt khi đối tượng lại là Chu Diễn.
Anh quay cái ót về phía Chu Diễn, nhìn qua không nhúc nhích giống như là ngủ thiếp đi, nhưng trên thực tế lại rất khẩn trương, ở trong chăn nén lút đưa tay kiểm tra lại nút áo ngủ đã cài hay chưa lần nữa. Bình thường anh ngủ đều quay về phía bên Chu Diễn ngủ, như bây giờ thật ra thì không quá thoải mái, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chu Diễn thích anh, Quý Nguyên anh không phủ nhận, nhưng anh không biết tại thời điểm này tình cảm của Tiểu Chu Diễn đối với mình là như thế nào. Trước đây anh vẫn cảm thấy có thể mình thích Chu Diễn nhiều một chút, nhưng sau này lại thấy hình như Chu Diễn thích anh nhiều hơn một chút.
Quý Nguyên nghĩ tới nghĩ lui có chút hồ đồ, cái loại cảm giác mâu thuẫn rối rắm đó lại hiện lên trong lòng lần nữa, khiến cho người ta phiền lòng.
Nằm như vậy hơn nửa tiếng, trong căn phòng yên tĩnh và tối đen như mực chỉ có một góc phòng được chiếu vài tia sáng từ cái đèn ngủ, hô hấp của hai người liên tiếp chập chùng, nghe vào tai hình như Chu Diễn đang ngủ thiếp đi.
Quý Nguyên đoán là như vậy, vì vậy từ từ xoay người muốn đổi cho mình một tư thế ngủ thoải mái, ai ngờ vừa quay người đã đối điện với Chu Diễn, cậu nằm sát bên gối đầu, đôi mắt nhắm lại vừa đúng lúc có thể nhìn thấy hàng mi dầy đậm, khẽ vểnh lên, khó có khi lộ ra an tĩnh và đáng yêu.
Quý Nguyên điều chỉnh ánh sáng của đèn ngủ tối hơn một chút, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của Chu Diễn.
Chu Diễn không giống mẹ của cậu, tối thiểu ở kiếp trước ấn tượng của Quý Nguyên đối với mẹ của cậu là bề ngoài có nhiều chỗ không giống Chu Diễn. Như vậy chắc là Chu Diễn giống bố rồi, mỗi một bộ phận trên mặt của Chu Diễn không tính là quá đẹp, nhưng nếu gộp chung lại thì lại trở nên anh tuấn. Mũi của cậu rất cao, đôi môi dày mỏng vừa phải, lúc nhắm mắt thu ánh sáng vào bên trong, mở mắt ra là có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong giống như nhuệ khí. Nhưng mà Quý Nguyên thích nhất là nốt mụn ruồi đen nhỏ ở bên cạnh xương lông mày trái của Chu Diễn kia, mỗi lần nhìn thấy rất muốn lấy tay đụng một cái.
Quý Nguyên quan sát cậu một lát, lại nghĩ rốt cuộc mình cũng trở lại để thay đổi những chuyện hoang đường trong quá khứ, y theo hiệu ứng bươm bướm, từ nay về sau đại khái mình sẽ không còn bao nhiêu quan hệ với Chu Diễn nữa.
Nghĩ như vậy, Quý Nguyên lại không nhịn được duỗi ngón tay ra, quơ quơ trước mắt Chu Diễn.
Chu Diễn không có phản ứng.
Quý Nguyên đánh bạo đưa tay tới đụng một cái lên cái mụn ruồi đen nhỏ ở bên cạnh xương lông mày của cậu, vừa chạm vào đã lập tức rời khỏi.
Anh tạm thời coi như là hài lòng, thu tay lại chuẩn bị đi ngủ, nhưng không nghĩ Chu Diễn lại mở mắt ra, nhìn về phía anh không rõ cảm xúc.
Bắt tại trận.
Quý Nguyên không chút sợ sệt nào, mở mắt nói dối: "Có con muỗi vừa mới đốt em, anh đập chết rồi."
"Anh Quý Nguyên, " Chu Diễn mở miệng, vẫn là giọng điệu của một đứa bé đang thương như cũ, một cái đã nắm được điểm yếu của Quý Nguyên, "Có phải anh giận em hay không?"
Quý Nguyên bị cậu nói như thế, cứng họng.
Chu Diễn tiếp tục nói: "Bởi vì bố em ở bên kia xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên đột nhiên phải trở về, không có cách liên lạc, cũng không thể bớt chút thời gian qua đây một chuyến, rảnh hai ngày này, em lập tức trở lại."
Lời này là nửa thật nửa giả.
Quả thực là không có cách nào liên lạc, nhưng nói không có thời gian trở lại tìm người cũng không hoàn toàn là thật.
Khi Chu Diễn trở lại Chu gia, thân là con ruột của Chu Hoành Uy, trong mắt mọi người "Trưởng tử" đại thiếu gia Chu gia vừa mới chết không bao lâu, trên dưới Chu gia là một mảnh hỗn loạn. Nếu không phải Chu Hoành Uy sớm đã bị thủ đoạn của Chu phu nhân làm cho không cách nào sinh con, bằng không thế nào cũng không đến lượt Chu Diễn trở về chia cho một chén này canh.
Mới đầu trong hơn nửa năm đầu, Chu Diễn cũng không được coi trọng nhiều. Cậu đánh cuộc một lần trở lại Chu gia, hiển nhiên cả ngày lẫn đêm đều không được xao nhãng. Chu Diễn biết mình thích Quý Nguyên, nhưng lúc đó cậu không nghĩ rằng mình thích Quý Nguyên nhiều như vậy. Đợi hơn một năm về sau cậu hiểu rõ tâm ý của mình, trở lại tìm Quý Nguyên thì lại có chút không thích hợp.
Chu gia hồi sinh sau sóng gió, cậu không thể không tạm thời rời khỏi Quý Nguyên để bảo đảm rằng anh không phải là điểm yếu của cậu.
"Đương nhiên là anh có chút tức giận, " Quý Nguyên rất rõ tâm tình của mình năm đó, "Nhưng mà bây giờ anh không tức giận, em cũng đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút."
Anh nghĩ sớm kết thúc đề tài này một chút, mong thời gian ngủ chung đêm nay sớm kết thúc, nhưng mà Chu Diễn ở bên kia lại đụng đụng về phía bên này của anh.
Lập tức Quý Nguyên rụt về sau một chút.
Chu Diễn dán sát lại, Quý Nguyên co lại co lại, cuối cùng nhanh chóng đẩy Quý Nguyên đến cạnh giường, anh giận: "Em làm gì thế?"
Quý Nguyên co lại đồng thời kéo cả chăn lui về phía sau, Chu Diễn tiến đến ném chăn qua một bên, lúc này da thịt đã lộ ra hơn nửa. Phần trên hở ra, đặc biệt là đường cong bắp thịt của bụng ở trong chăn như ẩn như hiện, cực kỳ hấp con mắt người khác.
"Anh Quý Nguyên, em thích anh." Giọng nói và vẻ mặt của Chu Diễn vẫn mơ mơ màng màng giống như đứa trẻ năm đó bị Quý Nguyên hôn.
Nếu cuối cùng Chu Diễn cứng rắn với anh, Quý Nguyên nhất định không đi vào khuôn phép. Nhưng anh chính là không chịu nổi cái loại tấn công yếu ớt lại đánh thẳng vào lòng người này, ngay khi nghe xong những lời này trái tim giống như bị ai đó nắm chặt lại, trái tim có chút mềm mại hơn.
"Đừng nói mò, " Quý Nguyên nói năng thô lỗ che giấu chột dạ, "Em thì biết cái gì? Liệu có thể phân định được đâu là tình bạn đâu là tình yêu không."
Anh vừa nhìn về phía thân thể lộ ở bên ngoài của Chu Diễn, mặc dù trong phòng mở máy điều hòa, nhưng mà nhiệt độ không cao lắm, ngủ như vậy vẫn sẽ lãnh, Quý Nguyên thấy Chu Diễn không động đậy, dứt khoát đưa tay chuẩn bị đắp cho Chu Diễn cái chăn phía sau cậu.
Quả nhiên anh vẫn quan tâm mình, Chu Diễn bởi vì một hành động mờ ám như vậy của Quý Nguyên, trong lòng này lập tức cháy lên ngọn lửa, nóng đến cậu không chịu nổi. Hận không được nhào tới liếm láp khẽ cắn toàn thân Quý Nguyên phát tiết vui sướng và rung động lúc này một lần.
Chính xác là Chu Diễn cũng không nhịn được.
Mà Quý Nguyên, anh không ngờ là một cái giơ tay bình thường như vậy, Chu Diễn có thể trượt vào như con cá chạch, một cái chui vào chăn của Quý Nguyên, ôm chặt lấy anh, bộ dáng nổi điên này giống như muốn ăn thịt người.
Cách quần áo Quý Nguyên có thể cảm thấy cả người Chu Diễn nóng lên, chỗ nào giống như bị lạnh.
Quý Nguyên dùng sức muốn tránh thoát, vốn nghĩ cuối cùng cũng có thể tránh khỏi thời điểm này, nhưng không ngờ sức lực của Chu Diễn lại lớn ngoài sức tưởng tượng của ảnh, ôm chặt lấy anh căn bản khiến anh không thể động đậy.
Sống lại vẫn là gà bệnh như cũ, quả thật Quý Nguyên muốn cho mình một miệng rộng.
Chu Diễn cho là mình có thể kìm chế, nhưng trong nháy mắt được ôm Quý Nguyên lần nữa, có mấy câu nói không cần suy nghĩ cũng bật thốt lên.
"Em thích anh, em muốn thượng anh... Thích." Chu Diễn hạ thấp giọng, giọng nói trầm ổn, chợt lộ ra ngoài ý vị xâm lược khiến Quý Nguyên có cảm giác giống như trở lại nhà vệ sinh dưới lầu phòng ăn của khách sạn khi đi trượt tuyết, cảm giác áp bức khi bị thành niên Chu Diễn ngăn ở góc, tùng chút từng chút hiện ra cái ót và những nơi anh bị Chu Diễn ôm, giống như sóng to gió lớn khiến anh không biết bám vào ai.
Cũng may lúc này Chu Diễn nhớ tới không thể hù dọa Quý Nguyên.
Cậu dùng sức hôn một cái trên mặt Quý Nguyên, sau đó mê man một bộ không biết tiếp theo phải làm như thế nào, cậu ngừng lại.
"Em, " Lần này Quý Nguyên bị làm cho nghẹn khuất không biết nên nói thế nào mới phải. Rõ ràng một phút trước còn như sói như hổ, lời nói ra làm cho người ta không kịp nghe, nhưng trong nháy mắt đã có thể vô tội như vậy.
Nhưng nghĩ lại, lúc này Chu Diễn chỉ thích mình cũng chỉ là suy luận kèm theo, mặc dù nói ra ngoài như dát vàng lên mặt, nhưng mà vẫn là bộ dáng đứa trẻ ngây thơ như cũ, khiến ý tưởng muốn đẩy người xuống rồi tẩn cho cậu một trận của Quý Nguyên cũng không cách nào thực hiện được.
Hai chân Chu Diễn ở phía dưới chăn mền cuốn lấy Quý Nguyên, là một tư thế hết sức lệ thuộc lại chiếm đoạt. Thân thể của hai người không thể tránh khỏi áp sát vào nhau, Quý Nguyên không thể lui được nữa, sợ nếu nhúc nhích một cái có thể đẩy hai người cùng nhau lăn xuống gầm giường, vì vậy cũng không dám cử động nữa.
Anh mắt Chu Diễn nhìn về phía anh kiên định lại chấp nhất, mang theo tính toán của mình nên không biết phải làm sao, từng chút cảm xúc như vậy khiến cho Quý Nguyên mềm lòng, Chu Diễn đều đã nắm chắc vô cùng thích đáng.
Quả nhiên Quý Nguyên nói không ra lời, mà vẫn coi cậu như làm một đứa con nít, tận tình khuyên bảo khuyên lơn.
"Chu Diễn, bây giờ em còn nhỏ, " Quý Nguyên mở miệng, cũng cảm giác Chu Diễn chọc chọc anh, tại nơi anh không quá quen thuộc nhưng cũng chạm qua vài lần, đứng lên.
Phân lượng nặng như Thái Sơn, vừa mới nói xong câu em còn nhỏ hiện tại Quý Nguyên hoàn toàn mất mặt.
"Tuổi em còn nhỏ, " Quý Nguyên sửa lại miệng, cong mông mình lên trốn về sau, "Đối với chuyện tình cảm không cần quan tâm nhiều, có thể có chút nghi ngờ."
Chu Diễn chen đầu qua, dán lên gò má của Quý Nguyên, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, giống như đang nghiêm túc nghe lời anh nói.
Trái tim Quý Nguyên nhảy bùm bùm, cảm thấy như vậy không hướng dẫn được, anh lui một bước nói: "Nói như thế, đương nhiên về sau nhất định em sẽ rất bận rộn, về sau em cũng sẽ không trở về thành phố J nữa, hai người chúng ta sẽ không gặp nhau quá nhiều, coi như bây giờ em yêu thích anh, tình cảm cũng sẽ trở lên phai nhạt"
Trải qua đời trước, cho nên anh vô cùng chắc chắn từ tối này về sau anh sẽ không gặp lại Chu Diễn nữa sẽ bỏ lỡ bảy năm trong cuộc đời anh.
Có lẽ khiến Chu Diễn nhớ mãi không quên là bởi vì lần ngủ chung năm đó của bọn họ, cho dù là nam hay nữ, đều sẽ khắc sâu ấn tượng với người ngủ chung với mình lần đầu tiên. Thêm nữa trên con đường đó cũng không ai biết tại sao Chu Diễn lại hắc hóa, cuối cùng lại thành cái đức hạnh như vậy.
Quý Nguyên nghĩ là như vậy, lúc này cũng cảm thấy đã thành công tránh cho biến thái Chu Diễn trở lên hắc hóa.
Chu Diễn nghe vậy từ từ buông lỏng Quý Nguyên ra, một lần nữa đầu của hai người chỉ cách nhau năm sau cm.
Có lẽ Quý Nguyên cũng không rõ ràng lắm, tự mình khuyên giải an ủi một chút, trong lỗ tai của Chu Diễn Quý Nguyên đều kín đáo nói ra nội tâm của mình.
Nếu như ban đầu Chu Diễn và anh không có khoảng trống sáu bảy năm kia, thật ra anh và Chu Diễn có thể có kết quả.
Chu Diễn không phải là hạt giống tốt, muốn anh nói, Chu gia có thể nuôi sống đều không phải là mầm non tốt, lại càng không nói cậu từ nhỏ đã bị ném qua một bên như vậy. Thế nên về sau khi một tay cậu nắm quyền cả Chu gia, ở sau lưng cậu những người hình dung cậu khi đó cũng không có một lời ca ngợi.
Từ nhỏ cậu đã không có gì, mới đầu cái gì cũng không tranh, thờ ơ nhìn người khác nịnh nọt dùng mắt chó nhìn người. Về sau có thể tranh, có tranh đoạt, rồi lại phát hiện những thứ danh lợi tài phú và quyền thế kia đều không phải là thứ cậu thật sự mong muốn.
Vào giờ phút này gương mặt của Quý Nguyên đỏ rừng rực, giống như là bị sốt, giống như là thẹn thùng, giống như là trái cây bắt đầu chín, hiện ra khí chất mới mẻ mê người.
Anh là thứ duy nhất mà Chu Diễn mong muốn.
Cắn xuống một cái tất nhiên ngọt đến ra nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...