Nhưng mặc dù Chu Diễn chưa từng vì vậy mà mất hứng, bộ phim truyền hình này đã phát sóng hơn một nửa, cậu cũng không có ngưu bức đến mức có thể dùng một câu nói khiến cho tỉ lệ người xem TV của bộ phim truyền hình và mức độ đề tài ở các đại Đài Truyền Hình và các kênh trên Internet giảm xuống.
Không chỉ có như thế, mỗi lúc trời tối Quý Nguyên cũng không xem Gió xuân say nữa. Dù sao mình cũng biết nội dung bộ phim và hình ảnh rồi, anh bắt đầu xem《Yêu say đắm hương thảo》. Bắt đầu xem từ tập 1, từ cuộc sống vườn trường của nữ chính và nam phụ đến việc xem mắt bị cắt đứt, lâm vào cảnh rối rắm giữa nam phụ và nam chính.
Ông lớn Quý Viên Viên mỗi ngày đều cà lơ phất phơ ôm đồ ăn vặt xem ti vi, bộ dáng giống như là không bị ảnh hưởng chút nào từ nội dung không hợp lí của bộ phim trên TV còn nhìn Chu Diễn rất là vặn vẹo, thỉnh thoảng còn cười ha ha ha ha ha ha.
Chu Diễn nhịn hai ngày, phần duy nhất trong lòng không có cảm giác an toàn với Quý Nguyên kia lại một lần nữa manh nha nhô đầu ra. Quý Nguyên cảm thấy nội dung bộ phim như vậy là có ý tứ, có phải đại biểu anh cảm thấy nội dung bộ phim như vậy là có thể nhận được đúng không?
Vừa nghĩ tới cái vai nam chính dịu dàng ân cần nào đó, ý tưởng muốn ăn thịt người của Chu Diễn cũng có cả rồi.
Ban đêm.
Quý Nguyên nghiêng cổ nằm ở trên ghế sa lon làm biếng, trong màn hình cứng nhắc vang lên bài hát chủ đề của《 Yêu say đắm hương thảo》. Chu Diễn vốn là ra ngoài rót ly nước, lúc này không khỏi cầm cốc nước đứng lại trước cửa.
Chu Diễn hỏi ra câu mà mình vẫn giấu trong lòng: "Không phải là anh cảm thấy nội dung bộ phim này có chút kỳ lạ sao?"
Quý Nguyên ngước mắt lên nhìn cậu: "Chỗ nào kỳ lạ?"
"Một nửa phía trước, " Chu Diễn cực kỳ cường điệu bốn chữ này, "Thật giống chúng ta, phía sau thì hoàn toàn không giống nhau."
Chữ quan trọng cậu đều lên giọng, tách biệt Quý Nguyên lệch khỏi bộ phim truyền hình.
"Chỗ nào giống, " Quý Nguyên cứng nhắc nhảy sang bên cạnh, ngoắc ngoắc tay đối với Chu Diễn, "Cho anh một hớp nước."
Chu Diễn đến gần đưa cốc nước cho Quý Nguyên, mắt nhìn Quý Nguyên uống một hớp sau đó ngồi xuống cạnh cậu.
"Đầu tiên, " Quý Nguyên lau khóe miệng nước, phân tích tỉ mỉ cho Chu Diễn nghe, "Em xem khi bọn họ trung học, nam phụ rất dịu dàng rất quan tâm nha, em thì sao?"
Nhưng mà câu thứ nhất, Chu Diễn đã bị hỏi ngược lại đến cứng họng.
Lúc Quý Nguyên học cấp ba Chu Diễn vẫn còn học trung học, mới bị đuổi khỏi nhà họ Chu đi đến Thành phố J, suy nghĩ không trưởng thành không nói, còn ở tuổi phản nghịch kỳ, cả ngày đều hận không được (mong muốn) giống như con nhím. Nói nhiều một câu cũng không được, ngược lại rất hay dùng nắm đấm. Dù là đối với Quý Nguyên, vừa bắt đầu Chu Diễn cũng không có sắc mặt tốt gì, nhiều lắm bởi vì là người ở nhà đối diện, Mẹ Quý Nguyên cũng coi như chăm sóc cậu, lúc này mới nói chuyện với Quý Nguyên.
"Em dịu dàng quan tâm sao" Ông lớn Quý Viên Viên uy hiếp, lại hỏi lại.
"Không dịu dàng, không quan tâm." Chu Diễn bất đắc dĩ, thẳng thắn thừa nhận.
"Tiếp theo, " Quý Nguyên nói tiếp, "Nửa đường nam phụ mất liên lạc là bởi vì tai nạn xe cộ mất trí nhớ, còn em, em mất trí nhớ sao?"
Đặc biệt là cái này sao còn dùng để gây khó dễ chứ, đối với biên kịch viết ra cái loại nội dung này trong lòng Chu Diễn cảm thấy rất phiền, nhưng vẫn bị Quý Nguyên hỏi đến á khẩu.
"Không có."
Rõ ràng là muốn oán trách tình tiết nội dung bộ phim, làm thế nào để biến thành cơ hội quảng cáo bản thân Chu Diễn cũng không quá rõ ràng.
"Cuối cùng, " ông lớn Quý Viên Viên giải quyết dứt khoát, nhíu mày hỏi ngược lại, "Người nam phụ này cũng bởi vì len lén nghĩ về nữ chính mà khóc, còn em, em có suy nghĩ muốn anh rồi khóc sao?"
Cái này. . . . . .
Quả thật là Chu Diễn không có vì chuyện tình cảm mà khóc. Theo cậu nước mắt là mềm yếu cũng không thể làm gì, mà với cậu mà nói đạo chính lý là Mạnh mẽ đoạt lấy không có đúng sai. Nếu như thứ mình có thể chắc chắn nắm trong lòng bàn tay, vậy tạm thời là không nắm được thì có việc gì phải rơi lệ đâu.
Mặc dù Quý Nguyên chắc chắn Chu Diễn không có rơi lệ đi, nhưng sau khi hỏi xong vấn đề này lại hơi có chút mong mỏi chờ đợi. Nếu thật sự đồ chó từng nghĩ đến mình mà khóc, vậy thì rất đáng yêu!
Ở trong lòng Quý Nguyên len lén sờ soạng đầu chó của Chu Diễn một cái, sau đó ánh mắt mong đợi nhìn Chu Diễn.
"Không có khóc." Chu Diễn thẳng thắn nói, "Sau mười tuổi đã không còn khóc nữa."
Quý Nguyên có hơi thất vọng, đưa tay tùy tiện xoa lên tóc của Chu Diễn, không quá vui vẻ: "Em là người máy sao, vậy trước kia lúc em cực kỳ nhớ anh thì làm thế nào?"
"Em có rất nhiều hình và video của anh, " Chu Diễn cong gối cùng Quý Nguyên chen người làm biếng trên một cái ghế sa lon, đầu ngón tay đụng phải mu bàn tay của Quý Nguyên, có hơi nóng, "Lúc nghĩ đến anh em sẽ tự thẩm, "
Hành động ngây thơ như vậy, ý tưởng vàng như vậy.
Quý Nguyên ho khan hai tiếng: "Còn gì nữa không?"
"Sau khi thẩm lại nghĩ lúc nào có thể ngủ cùng anh." Bàn tay của Chu Diễn từ từ nắm chặt, tay của Quý Nguyên cũng bị nắm ở bên trong, nóng vô cùng. Lúc nói chuyện cũng không thể không biết cái loại phương pháp này của mình có chỗ nào không đúng.
Quý Nguyên kìm nén lên mặt cậu: "Không biết xấu hổ."
Dùng nhiều cách để cứu vãn, cộng thêm nội dung bộ phim bắt đầu đi vào tình tiết bùng nổ, ngược lại tỉ lệ người xem TV của《 Yêu say đắm hương thảo》bắt đầu hơi tăng lên rồi.
Rốt cuộc hai tập nam phụ tổng giám đốc xảy ra tai nạn xe cộ chết này là tập được đánh thu hoạch được nhiều nhất của bộ phim, người xem không biết nội tình còn cho là dây dưa giữa nam phụ và nam chính giống như bị gõ một gậy vào đầu.
"Mẹ nó? Việc gì đây? Người này sẽ sống trở về chứ?? Còn có cái kiểu chết đặc biệt như vậy nữa? Thật đã chết rồi?"
"Lành lạnh. . . . . ."
"Tổng giám đốc của tôi! Đã nói rồi đấy Long Ngạo Thiên đâu rồi, làm sao lại chết như vậy?"
"Biên kịch cô ra ngoài chúng ta nói chuyện một chút, tôi nhất định không cầm đao thọt cô."
"Mặc dù lúc trước có nhìn thấy qua giới thiệu vắn tắt nội dung bộ phim. . . . . . Nhưng tôi vẫn cho là trừng trị kẻ ác . . . . . ."
Trên thực tế nội dung bộ phim được sắp xếp như vậy hoàn toàn chính xác không phải là vô cùng hợp lý. Bộ phim《 Yêu say đắm hương thảo》này là chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết xuất bản mấy năm trước, nội dung trong tiểu thuyết cũng không có đi theo hướng như vậy, mà là viết nữ chính giữa dây dưa không ngừng với hai người đàn ông, cuối cùng tiến vào kết thúc, để lại cho người đọc một không gian tưởng tượng. Không ngờ sau khi chuyển thể thành phim truyền hình lại bị cưỡng chế thành đầu voi đuôi chuột, tạo ra một cái kết kỳ lạ như vậy.
Sau khi Chu Diễn tan lớp lái xe về vừa đúng lúc Quý Nguyên kết thúc công việc, chỗ cạnh tài xế, Quý Nguyên cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với Vũ Dật Phi.
Ngày mồng một tháng năm bay: anh với em nói, vừa bắt đầu không phải quyết định như vậy, vừa bắt đầu tính làm như tiểu thuyết, kết quả anh nghe dì anh nói, Trần Hách Anh không muốn cùng người khác đóng phim có hai nam chính, kết quả bắt người ta viết nam phụ chết.
Ông xã của đồ chó: lại còn như vậy.
Ngày mồng một tháng năm bay: đúng nha, Trần Hách Anh chính là cưỡng ép chuyện này, vô cùng đáng ghét.
Vũ Dật Phi không có cô phụ cái danh hiệu bát quái tinh mà bình thường Quý Nguyên đặt cho anh ta, vừa nhắc tới Trần Hách Anh đã lôi ra toàn bộ chuyện người ta đã làm từ tám trăm năm trước nói một lần. Ngay cả việc anh ta ở trong đoàn phim mập mờ với nữ diễn viên nào... Chuyện cũng rất rõ ràng.
Quý Nguyên bị sự giải thích khôi hài của Vũ Dật Phi chọc cười, không nhịn được cười ra tiếng ở trong xe.
Chu Diễn vừa quẹo cua vừa hỏi anh: "Cười cái gì?"
Quý Nguyên bỏ xuống di động: "Vũ Dật Phi nói với anh tổng giám đốc trong phim 《 Yêu say đắm hương thảo》 vốn là không cần phải chết, kết quả bởi vì Trần Hách Anh, ha ha ha, anh ta nói không muốn cùng người khác đóng phim có hai nam chính, tạo áp lực khiến cho người ta phải thay đổi nội dung bộ phim."
Chu Diễn: "A."
Vốn Chu Diễn đã rất ghét Trần Hách Anh, lập tức lại tìm thêm được một lý do đáng ghét của anh ta nữa.
Dưới tay Ngũ Hồ vốn ký với không ít diễn viên có thực lực, ví dụ như Lâm Nhiễm và Trình Húc Đông đóng 《 gió xuân say 》, trước đó bọn họ đã đóng không ít phim truyền hình, bàn về lai lịch mà nói đều là già. Nhưng mà bởi vì một vài vấn đề trên đường diễn và lăng xê, vẫn không có ai đỏ.
Hiện tại người nóng bỏng nhất của Ngũ Hồ chính là Quý Nguyên rồi, trừ mấy cái đường ba phải trái, còn dư lại đều muốn rơi ra mười tám đường cơ bản, Weibo vài chục vạn fan nhưng cơ bản trong những cái bình luận khen ngợi này đều không nhìn ra ai là thật lòng.
Vốn lúc ký với Quý Nguyên cũng rất do dự con đường phát triển này của Quý Nguyên với bên trên là phù hợp hay không phù hợp hiện tại cũng thấy may mắn không thôi, dù sao cũng ký với Quý Nguyên rồi, bằng không mắt thấy thành cây rụng tiền của người khác, đó không phải là phải nghẹn mà chết sao.
Cái này Trần Phàm Kiều cũng rất thoải mái. Trước kia nghệ sĩ dưới tay của anh đều giống như nhau, lăn lộn đấy tốt nhất cũng chỉ là vạn năm nam phụ mà thôi, hôm nay bởi vì Quý Nguyên là người dưới tay của anh, công ty cũng coi trọng anh hơn nhiều.
Từ góc độ của Quý Nguyên mà nói, anh cũng không có chút hậu hối hận nào khi ký hợp đồng với Ngũ Hồ.
Đầu tiên là độ tự do của Ngũ Hồ rất cao, nhiều khi Quý Nguyên đưa ra ý khiến khác bọn họ cũng sẽ không ép buộc, đây là thứ mà Công Ty lớn khác sẽ không cho anh. Tiếp theo là Ngũ Hồ nghiêm túc ra tác phẩm, đây cũng là bầu không khí táo bạo vẫn còn thiếu của ngày nay.
Trôi qua thời gian truyên truyền, Quý Nguyên có chút rãnh rỗi. Năm ngoái là một năm bận rộn, một bộ gió xuân say cùng hai bộ điện ảnh, cơ bản có thể khiến cho mức độ đề tài cần có của anh có thể chống đỡ được trong một năm này.
Có thể nhìn thấy hơn nửa năm nữa là Quý Nguyên tốt nghiệp rồi, trong khoảng thời gian này anh tính sẽ không nhận phim nữa, thỉnh thoảng tham gia chương trình là được. Vì vậy Quý Nguyên trải qua cuộc sống đi sớm về muộn, phim truyền hình chiếu hàng ngày cũng có thể trực tiếp xem rồi.
Anh muốn xem 《 Yêu say đắm hương thảo》, lại biết đối với bộ này phim này Chu Diễn cũng không quá thích, vì vậy Quý Nguyên còn cố ý lôi kéo cậu tới xem cùng.
"Ai, năm phút đồng hồ nữa cái nam phụ lạnh lùng này sẽ bị xe đụng chết rồi." Quý Nguyên ôm ly trà cắn cái miệng nhỏ, bình chân như vại ở bên cạnh nhắc nhở Chu Diễn.
Chu Diễn: ". . . . . ."
"Là chiếc kia xe màu đỏ kia, " Quý Nguyên chỉ vào màn hình TV, cười trên nỗi đau khổ của người khác đâm vào trái tim của Chu Diễn, "Sau khi bị đâm chết nữ chính sẽ phải đi cùng đàn ông khác sinh con cái rồi."
Chân mày của Chu Diễn đã nhíu chặt lại rồi, tay đã duỗi đến gáy của Quý Nguyên, lạnh lùng sờ lên.
Quý Nguyên còn không sợ chết: "Ai nha nha, sao bỗng nhiên cảm thấy dáng dấp của em và nam phụ còn có chút giống như đây?"
Đây rõ ràng chính là cố ý.
Gan bàn tay của Chu Diễn bóp chặt gáy Quý Nguyên, cậu cúi đầu qua nhẹ nhàng hôn lên vành tai của Quý Nguyên một cái, có chút mất hứng : "Có phải anh muốn bị đánh hay không?"
Cậu vẫn không bỏ được Quý Nguyên, trong lời nói chỉ có một chút dọa người mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...