Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Ngoài miệng nói quá không tin, nhưng trí tưởng tượng phong phú trong đầu của Quý Nguyên đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh cha của anh không nói một lời đã động thủ với Chu Diễn. Mặc dù cha anh tự xưng là người làm công tác văn hoá, nhưng nghe nói năm xưa cũng là có chút tính tính tình nóng nảy, về phần Chu Diễn, mặc dù tính khí không coi là tốt, nhưng Quý Nguyên biết nhất định cậu đối với ba mẹ mình là sẽ không có cái kiểu hai lời kia..., nếu như xảy ra va chạm thật sự, giống như mẹ anh nói đánh người, vậy cũng nhất định là ông Quý đánh Chu Diễn.

Nhưng mà trên thực tế vào giờ phút này ông Quý đang lái xe, không khí hòa bình hơn nhiều so với tưởng tượng của Quý Nguyên.

Cha Quý Nguyên cái người này không có yêu thích gì khác, ngồi đầu phòng làm việc trong cơ quan, tuổi cũng coi như là người có thâm niên, ở trong đơn vị vốn chính là một chức vụ nhàn hạ lại càng nhàn rỗi hơn. Ở dưới chơi cờ thưởng thức trà, lướt điện thoại di động xem một vài tin tức cơ bản của quốc gia cũng là công việc hàng ngày của ông.

Chu Diễn hiểu rất rõ sở thích của ông, dọc theo đường đi nói chuyện từ lá trà tới trà cụ, một bộ nói xong ông Quý hoàn toàn không nghĩ ra cái khác, cùng Chu Diễn bàn luận viễn vông giống như là gặp được tri kỷ.

Chờ đến khi đến bãi đỗ xe đỗ được xe, quay đầu nhìn thấy Chu Diễn đang ở bên cạnh kéo hành lý, lúc này ông Quý mới nhớ tới hình như mình không phải muốn bày ra sắc mặt tốt. Nhưng mà lúc trước đều đã bày ra khuôn mặt tươi cười, hiện tại đột nhiên lại nói lời độc ác với người ta, ông Quý cũng cảm thấy rất kỳ cục, vì vậy trong lòng cất giấu phiền não, quay đầu dẫn Chu Diễn lên lầu.

Ông Quý ra khỏi thang máy, vừa muốn nhấn chuông cửa, lập tức cửa phòng được mở ra từ bên trong thật nhanh. Mặt Quý Nguyên khẩn trương đứng ở phía sau cửa, vừa liếc mắt nhìn ông Quý vừa liếc nhìn Chu Diễn, sau đó lập tức lại lui về phía sau hai bước, nhường ra không gian cho ông đi tới.

Tay Chu Diễn nắm rương hành lý có chút căng lên, đôi mắt chăm chú đuổi theo Quý Nguyên đang đi vào trong nhà, một đường đi tới trong miệng không có cảm giác gì bỗng nhiên lại có cảm giác khát khô cổ, đột nhiên cảm thấy cần thu lấy dưỡng khí rồi.

Đôi môi của Quý Nguyên nhìn rất đẹp, nhìn qua mềm mại vểnh lên vểnh lên, không biết có phải là do lúc trước mới vừa uống nước xong hay là khẩn trương mà liếm đôi môi hay không, lúc này tầm mắt của Chu Diễn nhìn sang, miệng Quý Nguyên như được nước bôi trơn bóng, đáng yêu mê người quả thật muốn mạng của cậu.

"Cháu chào bác." Dù vậy, Chu Diễn vẫn duy trì khắc chế lớn nhất, dùng giọng nói bình thản chuyển sang chào hỏi Mẹ Quý Nguyên ở bên cạnh.

Mẹ Quý Nguyên đứng dậy, tâm tình thật tốt: "Ngồi máy bay mệt không, để cho Viên Viên mang hành lý của cháu vào trong phòng đi."

Quý Nguyên quay đầu lại, ánh mắt có chút khao khát nhìn về phía Chu Diễn. Anh không che giấu nhớ nhung của mình đối với Chu Diễn chút nào, càng phát ra khiến Chu Diễn có chút không thể nhịn được nữa. Nhưng bây giờ người lớn còn đang ở trước mặt, không thể mất hình tượng, Chu Diễn vì kềm chế nội tâm kia khát vọng giống như sợi dây muốn phá lồng ra, đầu cũng không nhìn về phía Quý Nguyên ở bên cạnh mà quay vòng.


Loại thời điểm này nhìn thấy Quý Nguyên nghe được giọng nói của Quý Nguyên cũng sẽ khiến cho Chu Diễn bị ảnh hưởng rất lớn.

"Trước tiên để em lấy quà tặng ra đã." Chu Diễn tránh khỏi ánh mắt của Quý Nguyên, cũng nhẹ nhàng kéo xuống bàn tay đang đặt trên tay cậu xuống, hơn nữa ánh mắt cũng không có giao nhau với Quý Nguyên.

Điều này khiến trong lòng Quý Nguyên có chút thất bại, hơn nữa bắt đầu hoài nghi có phải Chu Diễn có chút không vui khi nhìn thấy mình hay không, hoặc là nói cũng không vui như mình vậy đấy.

Nghi vấn một khi sinh ra, sẽ không tự chủ quan sát hành động của một người, dùng cái này đi so sánh với suy nghĩ nội tâm là đúng hay sai.

Chu Diễn nửa ngồi trên đất, mở ra rương hành lý, bên trọng lộ ra đầy đồ, thì ra trong rương hành lí 28 inch vốn không phải đựng mấy loại đồ như quần áo mà ông Quý dự đoán, mà là mấy hộp quà. Quần áo của bản thân Chu Diễn chỉ chiếm một chỗ rất nhỏ bên trong.

Là lá trà và trà cụ lúc trước đã nói qua với ông Quý khi ở trên xe, Chu Diễn tự mình mang theo một bộ đầy đủ.

"Nó được thiết kế bởi các bậc thầy chuyên nghiệp, nhưng mà dùng vài biện pháp để cấyvào, nghe nói danh sách cũng xếp hàng đến năm sau rồi." Chu Diễn nói.

Ông Quý thích những thứ đồ này, sao có thể không phân biệt tốt xấu. Ông đi theo sau ngồi xuống, vuốt cái hộp quà đó yêu thích không buông tay, suy nghĩ một chút vừa khẩn trương nói: "Trong thời gian này luôn có tin tức chuyền ra là gửi đồ đường hàng không rất bạo lực (ý ở đây là có một số hãng hàng không khi chuyển vali ký gửi của khách họ toàn vất, quăng vali của khách nên rất dễ vỡ đồ, vỡ vali), có thể bị vỡ hay không?"

Ông nghĩ như vậy trong lòng lại giật mình, nếu như thật sự bị vỡ, vậy quả thật giống như cắt một miếng thịt trong lòng ông vậy.

"Cháu đã bảo người ta gói kỹ rồi, giảm xóc phòng chấn động, không sợ." Chu Diễn mở hộp quà ra, quả nhiên lộ ra bên trong là tầng tám trong tầng tám ngoài, chỉ hận một cái chén nho nhỏ có thể đặt trong lòng bàn tay không thể bọc thành cái bánh bao lớn.


Mở ra mấy cái bánh bao lớn bên trong lại có bốn cái chén nhỏ cùng một cái bình trà nhỏ, đặt làm đầy đủ, cảm nhận và vật liệu đều là đứng đầu. Mặc dù ông Quý không keo kiệt, nhưng mà bỏ mấy vạn tệ mua cái loại không phanh được xe này cũng phải dằn lòng, huống chi bộ này nhìn xinh xắn, nhưng thủ nghệ đều ở bên trong, trên hai số 0 có thể phanh lại xe cũng coi là không tồi rồi.

Thủ đoạn của Chu Diễn như vậy, một cái đã khiến cho ông Quý đầu hàng rồi. Lập tức trong lòng cậu thoải mái đến nói cái gì cũng không có.

Trong lòng Quý Nguyên ở bên cạnh còn nói lảm nhảm, thông qua biểu hiện trong toàn bộ quá trình của Chu Diễn cũng không có nhìn qua mình lại càng không nói chuyện với mình này đưa tới kết luận cái đồ chó Chu Diễn này không nhớ mình chút nào, đang thương tâm ở một bên nghĩ muốn đạp người, ông Quý ôm tiểu bảo bối mới của mình chỉ huy gọi anh tới: "Giúp đỡ Chu Diễn dọn dẹp một chút, dừng có chỉ đứng ở bên cạnh nhìn."

Đồ đưa cho mẹ Quý Nguyên cũng có, có ích lợi thực tế hơn nhiều so cha Quý Nguyên, là một bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp rất thích hợp với độ tuổi này của bà, mẹ Quý Nguyên cũng vô cùng yêu thích.

Quý Nguyên thật sự rất tủi thân, anh kéo rương hành lý lên nhìn thoáng qua hai bên trái phải một chút, bên trái là phòng khách, bên phải là phòng của anh, anh giận dỗi, muốn kéo rương hành lý sang phía phòng khách.

Ông Quý ở phía sau gọi anh lại: "Làm gì, còn muốn sai bảo ba à?"

Lúc trước mẹ Quý Nguyên nói nếu ngủ phòng khách thì ông Quý phải đi trải giường chiếu, hiện tại cái gì ông Quý cũng không muốn làm, chỉ muốn rửa bộ trà cụ mới lại dùng lá trà ngon nhất mình giấu về pha một ấm.

Trong lòng Quý Nguyên cũng có một mũi tên, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn ba mẹ mình, hai người đều là rất vui mừng cùng Chu Diễn nói chuyện, cái gì mà mấy giờ lên máy bay, trong đó có mệt hay không, có phải ở xa cũng may mắn và đau khổ hay không?

Không chỉ có ông xã không phải là ông xã, mà hiện tại ngay cả con trai cũng không phải là con ruột rồi sao?

Bong bóng không vui bay ra khỏi người của Quý Nguyên, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Chu Diễn khi nói chuyện với mọi người nhưng thỉnh thoảng lại rơi trên người anh giống như là muốn nhân lúc còn nóng cởi bớt quần áo của anh.


Anh theo sáng trong phòng, kéo rương hành lý đến bên tường dựa vào tường đứng ngay ngắn, lại nhìn chằm chằm rương hành lý nhìn một lúc, anh lặng lẽ ngồi xuống coi rương hành lý này như Chu Diễn, ở trên đầu vỗ hai cái, ở bên vừa vỗ vừa nói: "Đồ chó, anh đánh chết em."

Quý Nguyên vừa dứt lời, một cái bóng đen từ đính đầu anh phủ xuống, che mặt anh trong bóng tối.

Chu Diễn tựa vào cạnh cửa, ánh mắt giống như lửa, nóng đến đốt người, mặc dù không có đi về phía trước, nhưng cảm giác bị áp bức lại như hình như bóng ôm lấy Quý Nguyên.

Mặc dù bị ánh mắt của Chu Diễn nhìn vào là đùi đã mềm, nhưng Quý Nguyên nghĩ một đằng nói một lẽo, khó chịu ngột ngạt giả bộ hung ác dọa người: "Nhìn cái gì vậy, cẩn thận anh móc mắt em ra."

Cái miệng này của Quý Nguyên, đặc biệt là vào lúc này nhảy ra thường thường đều là nói mát, huống chi anh cũng nói thật vì sao mình không vui ra cho Chu Diễn rồi. Tâm tình của Chu Diễn phập phồng dao động, giống như sóng biển chợt bị tác động, vỗ ra một cơn sóng thần.

Chu Diễn đang muốn mở miệng, mẹ Quý Nguyên từ phía sau đi tới, đầu tiên nhìn thấy Quý Nguyên còn đang ngồi trên mặt đất một tay còn vỗ vào trên cái vali, không khỏi thúc dục anh: "Nhanh lên rửa mặt một chút, tắm xong ngủ, con không mệt nhưng Chu Diễn còn mệt hơn đấy."

"Ai nói con không mệt, " bây giờ Quý Nguyên nghe thấy Chu Diễn như thế nào, sẽ mở miệng tranh luận.

"Con mệt mỏi cái gì, " Mẹ Quý Nguyên trừng anh, "Ở nhà nằm uống sữa cũng mệt mỏi sao, vậy không phải con là tàn phế rồi hả?"

Đỉnh đầu Quý Nguyên muốn bốc lửa, bởi vì bị hỏi ngược lại đến không có lời nào để nói đây mới là tức giận nhất, đặc biệt là ở trước mặt Chu Diễn, lúc này có một loại cảm giác rất mất mặt, trên khuôn mặt cũng xuất hiện một vài điểm đỏ không tự nhiên.

Quý Nguyên cảm thấy cực kỳ mất thể diện, Chu Diễn là cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Trong phòng rửa tay nho nhỏ, Quý Nguyên ngồi ở trên bồn cầu ngâm chân, mẹ anh ở bên cạnh kiểm tra toàn bộ lại tìm bàn chải đánh răng và khăn lông cho Chu Diễn. Chu Diễn đứng ở bên cạnh ngoan ngoãn chờ, lòng nhìn như không có tạp niệm, thật ra thì ánh mắt rơi vào trên chân của Quý Nguyên ở trong chậu, rất muốn muốn ngồi xuống lấy tay sờ sờ, nói không chừng khi đó Quý Nguyên lập tức đỏ mặt mắng cậu một câu biến thái, cả trái tim cậu đều muốn mềm rồi.

Quý Nguyên không biết Chu Diễn nghĩ đến cái gì, cố ý cong môi trêu chọc lưỡi: "Mẹ không phải cần tìm đâu, da mặt em ấy dày, rửa mặt không cần khăn lông."


Chu Diễn quang minh chính đại nhìn anh một cái, theo lời nói của Quý Nguyên nói ra: Vâng, bác không cần làm tìm đâu, cháu với Viên Viên dùng một cái là được."

Mẹ Quý Nguyên vừa nâng người lên vừa kỳ quái: "Ai, rõ ràng hình như mẹ có để ở đây mà, khăn lông bỏ ở chỗ nào rồi hả?" Dừng một chút bà lại quay đầu đưa tay muốn bấm Quý Nguyên, "Chỉ con có thể nói, mẹ xem da mặt của con mới là dày nhất."

Quý Nguyên hừ một tiếng: "Dù sao con cũng không quên chuyện này, da mặt dày thì dày thôi."

Lúc này mẹ Quý Nguyên mới vừa nói thầm một lần đi ra ngoài, để cho bọn họ tự mình rửa.

Bà mới đi ra khỏi, cửa nhà vệ sinh vốn rộng mở lập tức bị Chu Diễn lấy tay không biến sắc đóng vào.

Đúng lúc Quý Nguyên ngâm xong chân, đang tính đổ chậu nước đi, bàn tay Chu Diễn có lực đã bắt được cổ tay của anh, kéo người từ trên mặt đất đứng lên. Quý Nguyên không có phòng bị, càng không có dự đoán được, một phát đã bị Chu Diễn kéo vào trong ngực, vẻ khiếp sợ trên mặt cũng không kịp thu.

Hai tay Chu Diễn đặt ở trên lưng Quý Nguyên, dùng sức ấn anh vào trong ngực mình, tiếp theo đầu cúi xuống, hôn lên, vội vàng mút vào xâm chiếm.

Quý Nguyên hơi sững sờ, ngay sau đó cũng phản ứng kịp. Hai người chiều cao tương đương, nhưng mà hình thể và thể lực chênh lệch một chút. Chân Quý Nguyên chân vẫn chưa kịp đeo dép, trơn bóng đứng trên mặt đất, trên bàn chân còn có nước, bộ dáng thật ra thì có chút nhếch nhác.

Nhưng mà việc này cũng không ảnh hưởng động tác thân mật của hai người chút nào, dùng sức ôm, dùng sức hôn, hoặc là còn cần một chút tiếp xúc thân mật hơn mới có thể chứng minh cảm giác chân thật khi tiểu biệt thắng tân hôn.

Về phần chờ sau khi Quý Nguyên bị Chu Diễn lôi kéo mặt nghiêm chỉnh từ nhà vệ sinh đi ra, mà sau khi quay lại phòng đóng cửa phòng lại lúc bị người ta lôi kéo ở cửa ra vào mò mẫm mơ hồ anh mới biết. Thì ra không phải là Chu Diễn không muốn anh, nhưng mà người này rất có thể trang bức.

Ta đi tìm nghĩa của từ trang bức thì là kiểu: có tiền, có quyền, có thực lực nhưng lại giả nghèo giả khổ, giả ngu giả dại yếu ớt rồi đến một lúc nào đó mới thể hiện ra để áp bức người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui