Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại


Chu Diễn uất ức khuất, uất ức này sẽ phải thông qua một vài kênh đặc thù để phát tiết ra ngoài.

Quý Nguyên mang theo cái lưng đau nhức vội đi studio.

Anh hối hận lúc trước không nên nổi sắc tâm, kết quả tiện nghi không có chiếm được ngược lại bị người thu thập. Quý Nguyên cúi đầu nhìn chằm chằm, cảm thấy mất mát nhiều nhất chính là không sờ được cái gì, ngược lại là Chu Diễn bên kia sờ nhiều hơn anh.

Anh đang ngồi ở ghế sau xe, kéo ra áo lông của mình, cúi đầu nhìn vào một cái, rồi sau đó đưa tay len lén sờ sờ bộ ngực mình.

Tối hôm qua chỗ bị người ta sử dụng qua độ kia còn có chút sưng đau, ấn một cái cũng có thể làm cho anh hít ngụm khí.

Đồ chó Chu Diễn này.

Chu Diễn chú ý tới động tác Quý Nguyên, từ trong kính chiếu hậu nhìn anh một cái: "Nhìn cái gì chứ?"

Quý Nguyên cũng không thể nói thẳng là mình đang nhìn ngực mình bị cậu sờ mà sưng lên, anh mím môi nhìn cậu chủ: "Anh động động cổ, hoạt động xương cổ."

Vì vậu Chu Diễn thu hồi mắt.

Quý Nguyên hơi giận, anh ngồi ở ghế sau giống như kéo một cái xác tự do, lại nhớ tới chuyện ngày đó, vẫn có chút không phục. Quý Nguyên suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: "Có phải bây giờ em còn tức giận hay không?"

Chu Diễn còn chưa kịp nói chuyện, Quý Nguyên lại tiếp một câu: "Bây giờ anh nhìn mặt em cũng không có tức giận."

Lúc nói chuyện đôi mắt muốn lật tới trời, Chu Diễn thấy vậy muốn cười.

"Không thoải mái?" Chu Diễn hỏi, "Nếu không xin phép nghỉ một chút cũng được."

Nghĩ đến ít nữa là lễ mừng năm mới, phần diễn của mình càng phải nắm chặt quay cho tốt. Trần Phàm Kiều ở bên kia cũng giúp đỡ một chút, thuận lợi để Quý Nguyên có thể trải qua một lễ mừng năm mới tốt lành, không cần ở studio đẩy nhanh các loại tốc độ, loại thời điểm này tại sao có thể nghỉ ngơi.

"Không nghỉ ngơi, " Quý Nguyên nói, lại cố ý hù dọa Chu Diễn, "Vì hiệu suất quay phim về sau và hiệu quả quay phim tốt hơn, chính em đến phòng nhỏ ngủ đi, trước khi anh quay xong không nên quay lại.


Ít nhất còn phải quay hơn nửa tháng, đương nhiên là Chu Diễn không chịu làm hòa thượng lâu như vậy. Dĩ nhiên Quý Nguyên nói là một sự việc, rốt cuộc Chu Diễn có làm hay không lại là một chuyện khác.

"Có đói bụng hay không?" Chu Diễn quẹo khúc quanh, nói ra những lời đã sắp xếp từ trước.

Hai người đi trên đường sẽ đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng trong hẻm nhỏ, rất nổi tiếng, hai người ăn mấy lần rồi, thật sự là không phụ dang tiếng của họ ở bên ngoài.

Nhưng mà Quý Nguyên không xuống xe được, đều là Chu Diễn đi mua về sau đó ngồi ở trong xe ăn.

"Hừ." Quý Nguyên từ trong khoang mũi toát ra cái âm thanh, mắt cũng nghiêng theo. So sánh với bất ổn của anh, tinh thần của Chu Diễn sảng khoái hơn nhiều. Mặc dù cũng coi như không ngủ được bao lâu, nhưng cả người nhìn qua đều là tinh thần sáng láng.

Bởi vì ban ngày không hài lòng, đồ chó này có thể đứng lên giày vò anh hai buổi tối. Không phải là anh nói muốn sờ ngực sao, vốn là chuyện này cậu cũng đồng ý với mình rồi, hiện tại trong lòng Quý Nguyên cảm thấy có chút uất ức, nhìn Chu Diễn thư thái như vậy, càng là lỗ mũi không phải lỗ mũi ánh mắt không phải ánh mắt.

Khi tâm trạng của Chu Diễn không tốt cũng sẽ không cùng Quý Nguyên so đo, lúc này thì càng không để bụng. Cậu dừng xe lại, cởi dây an toàn ra mở cửa xe, quay đầu về phía Quý Nguyên nói: "Chờ em lập tức trở lại."

Quý Nguyên nghĩ đến nhà hàng bán đồ ăn sáng kia có vằn thắn nhỏ vùng với bánh quẩy tào phớ, lúc này mới từ từ gật đầu một cái, ý bảo mình biết rồi.

Chu Diễn biết thật ra là anh muốn ăn, nhưng mà hiện tại mạnh miệng, mang theo tươi cười trên mặt đóng cửa xe đi.

Trên đường người đến người đi, có người đang vội vàng đi làm, cũng có nhóm học sinh vội vàng đến lớp, vô số người đi ngang qua bên cạnh xe, bên tai Quý Nguyên cũng có thể nghe tiếng bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất. Còn có người khi đi ngang qua coi cửa sổ xe thành gương, nhìn vào phía bên trong thật lâu, Quý Nguyên bị dọa sợ cho là bọn họ đang nhìn mình, tranh thủ đội cái mũ của áo lông lên.

Cũng chỉ có người đi đường bên ngoài không biết, cách một cái cửa xe, có một minh tinh là Quý Nguyên đang ngồi ở phía sau.

Đại khái Chu Diễn đi khoảng hơn mười phút, sau đó mang theo túi lớn túi nhỏ trở lại.

Cậu còn mua một ít đồ mà lúc kể ra không có, căn bản từ lâu đã chọn mỗi thứ một ít trong cửa hàng, mua chồng chất trước mặt Quý Nguyên, để cho anh giống như Hoàng đế tùy tiện chọn.

"Mua nhiều như vậy lại ăn không hết, " Quý Nguyên há mồm phải nói cậu, "Cũng không phải là lần đầu tiên mua, ước chừng một chút cũng không có."

Chu Diễn đưa mấy thứ cho Quý Nguyên, để cho anh để ở ghế sau: "Anh xem một chút thích ăn thì ăn, không thích ăn thì để lại cũng được, không có cái gì mà không được."


Loại thời điểm này Chu Diễn chính là bày ra không bỏ sót chút nào hình tượng thiếu gia kiêu xa dâm dật của mình.

"Trên thế giới còn có nhiều người đến cả cơm cũng không có mà ăn như vậy, " Quý Nguyên vô cùng đau đớn, nhưng mà chóp mũi lại ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, lại nghĩ lập tức ăn một miếng.

Chu Diễn nhỏ giọng cười, cảm thấy bộ dáng nghiêm túc của Quý Nguyên lúc này cũng thật đáng yêu, cậu nói: "Lập tức đến nơi rồi, có thể lúc này cũng có nhiều người chưa ăn sáng, anh cầm theo để mọi người cùng nhau ăn cũng không phải là giống nhau sao?"

Quý Nguyên suy nghĩ một chút giống như là có chút đạo lý, tạm thời đồng ý.

Đến studio, Ngô Lượng cũng vừa chạy tới. Hiện tại quả thật anh ta rất thoải mái, thứ nhất là Quý Nguyên cũng không cần mình làm tài xế, kể từ sau khi Chu Diễn thi bằng lái, căn bản rất lâu rồi chỉ cần Chu Diễn không có việc đều là Chu Diễn tự mình tới chở người đi. Thứ hai là về mặt sinh hoạt bình thường Quý Nguyên cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, trợ lý Ngô Lượng này ngày ngày trôi qua hết sức thoải mái.

Quý Nguyên đến sau đó đặt bữa sáng trong phòng nghỉ, tự mình chọn mấy thứ mình thích ăn để qua một bên, còn lại gọi Ngô Lượng đến ăn: "Anh chưa ăn sáng chứ?"

"Chưa ăn đấy." Ngô Lượng đi tới, "Nhiều như vậy à?"

Trên bàn cơm bày tràn đầy, không biết còn tưởng rằng toàn bộ đồ ăn của đoàn phim đều để ở đây.

"Ừ, một lát anh đi ra ngoài hỏi xem có người nào chưa ăn sáng không, hiện tại vẫn còn nóng, sớm đến đây ăn."

Ngô Lượng đang cảm thấy đói bụng, lúc này vội vàng gật đầu, anh ta lại nhìn Quý Nguyên đang ngồi thong thả ung dung ăn cơm một chút, thấy sắc mặt của cậu không có tốt như mấy ngày trước, đầu tiên là nghĩ đến việc quay phim mệt mỏi.

Sự khác biệt lớn nhất của Quý Nguyên với những minh tinh đang hồng mà anh ta gặp trước đây chính là ở chỗ anh nghiêm túc thực hiện công việc của mình. Cả tổ phim cũng quá rõ ràng, mặc dù cũng không phải là phần diễn đặc biệt nguy hiểm gì, nhưng mà đổi thành minh tinh khác có thể sẽ dùng người đóng thế, cơ bản là Quý Nguyên có thể tự mình lên trên máy bay I. Đưa khuôn mặt xinh đẹp giống như không khí.

"Nguyên nhi, có phải gần đây em mệt mỏi không?" Ngô Lượng ngồi ở bên cạnh Quý Nguyên nâng bánh bao lên cắn.

Ánh mắt của anh ta ân cần, nhìn chằm chằm Quý Nguyên.

Quý Nguyên uống một hớp canh, không biết Ngô Lượng hỏi chính là phương diện nào, lòng có chút trống rỗng: "A, có chút thôi."


Nói xong ở trong lòng mắng Chu Diễn một lần.

quay tới buổi trưa, nghỉ ngơi một lát không sai biệt lắm. Nhưng mà bởi vì muốn đuổi tiến độ, ăn cơm cũng phải thật nhanh, ngay cả trang điểm cũng không thể tháo, mang theo trang điểm ăn cơm lại chụp thêm hai cảnh sau đó, lại sắp xếp phóng viên phỏng vấn.

Quý Nguyên ở trong phim vẫn tính là vai phụ, nhưng mà phần diễn cũng rất nặng, cộng với việc là nghệ sĩ đang hồng gần đây, trên người rất có đề tài, phóng viên hỏi sẽ tương đối nhiều.

Hỏi kinh nghiệm diễn trong bộ phim này, sau đó quẹo vào tiến độ đóng phim.

"Lễ mừng năm mới cũng không dừng lại được, " một vị diễn viên khá là có tư cách đáp lại phóng viên, "Chuyện đuổi tiến độ cũng không có biện pháp."

"Vậy không phải là lễ mừng năm mới cũng phải ở lại đây sao?"

Quý Nguyên thấy người đưa mic cho mình, cũng nói thẳng: "Lễ mừng năm mới nếu hoàn thành tiến độ diễn viên có thể trở về nhà, phần diễn của mấy thầy khá nặng, sẽ khá vất vả một chút."

"Viên Viên lễ mừng năm mới tính toán về nhà sao?" Phóng viên hỏi.

Quý Nguyên Gật đầu cười: "Ba mẹ thúc giục tôi về nhà."

Vốn chính một đoạn phỏng vấn đơn giản như vậy, nhớ cũng không có nói gì, Quý Nguyên cảm giác mình cũng không có nói gì, chỉ là chuyện không quan trọng mà thôi.

Mà Phương Linh ở bên kia, lúc này cũng không giống như tốt hơn Quý Nguyên.

Sau khi phát sóng tập một Đi trên đường dư luận đối với cô đã không phải là đặc biết hữu nghị, kết quả không ngờ phát sóng tập thứ hai, gần như là dư luận trên internet thiên về một bên diss cô, khiến cho việc muốn khống chế bình luận của fan cũng không khống nổi, gần như là trong nháy mắt bình luận ác ý cuốn sạch Weibo của cô.

"Cũng quá buồn cười đi, thật coi mình làm công chúa nhỏ? Trước chương trình mà thôi, mọi người đều là một kiểu minh tinh cùng khởi đầu, ai còn kiếm khuyết thế nào, sẽ làm bộ làm tịch."

"Đau lòng với người cùng nhau tham gia chương trình, vừa bắt đầu cứ như hoa tuyệt thế, dọc đường đi khiến người chịu bao nhiêu tức?"

"Oa, cái thái độ đó thật sự là làm cho người ta mở rộng tầm mắt rồi."

Phương Linh thật là một người rất có tài, không ngờ tâm lại cao như vậy, trước kia cô ta ra ngoài ánh sáng không có nhiều như vậy, thỉnh thoảng một cái đỗi nhân đều được fan coi là có cá tính. Kết quả bây giờ bị người ta bới ra đến trước tầm mắt của công chúng, cảm giác giống như bị Kính Chiếu Yêu chiếu vào, lộ ra nguyên hình.

Những fan cũng không ngồi yên, ai lại muốn bổn mạng của mình bị người ta mắng đi mắng lại trên internet như vậy, cách thức tẩy trắng tốt nhất là đừng quá mức dời đi sự chú ý, ngăn đề tài này lại, hoặc là trả đũa.


"Cũng không biết rốt cuộc là ai không có lễ phép, rõ ràng là một nhóm người cùng nhau khi dễ người ta, hiện tại mặt khác Phương Linh, lần đầu tiên nhận thức được hiểm ác trong Làng Giải Trí, quá đau lòng cho Phương Linh."

"Coi một người có tài như vậy, đại khái Phương Linh cũng không có nghĩ đến việc sẽ gặp được chuyện như vậy chứ? Người quá đơn thuần quá sạch sẽ thật không thích hợp lẫn vào giới, những yêu ma quỷ quái kia tự nhiên có một trăm loại phương pháp làm người ta buồn nôn."

"Trừ Trì Lập An và cô Tô Văn ra, còn dư lại Vạn Giai Giai và Vũ Dật Phi Quý Nguyên là cái gì? Quay mấy bộ phim nát là lên trời rồi."

Vốn dư luận đang ồn áo náo nhiệt như vậy lại bởi vì cái loại ngôn luận này tạo ra một đợt bọt nước mới, trong khoảng thời gian ngắn bị đè ép không thể tách rời ra.

Sự chú ý của Quý Nguyên đã quay trở lại, không quá chú ý những bát quái này, cập nhật xu hướng mỗi ngày căn bản đều là bát quái tinh Vũ Dật Phi này lộ ra với anh lúc nói chuyện phiếm.

Thật ra thì chính anh lại càng thích đi dạo diễn đàn một chút, xem xem những câu chuyện lịch sử nhỏ một chút, nội dung thú vị một ít kiến thức hấp dẫn.

Quay xong một ngày sau đó đùa giỡn đến chín giờ, Ngô Lượng lái xe đưa Quý Nguyên về nhà, Quý Nguyên ở phía sau sắp xếp nhắn tin với Vũ Dật Phi.

Ngày mồng một tháng năm bay: hải.

Ông xã của đồ chó: cái gì.

Ngày mồng một tháng năm bay: em lạnh lùng đâm bị thương trái tim của anh.

Ông xã của đồ chó: da gà nổi lên cũng bị anh nói rớt xuống.

Hai người nói chuyện mấy câu, Quý Nguyên nói chuyện bởi vì có fan mà Chu Diễn cũng có thể ghen, vô cùng tức giận bất bình.

Ông xã của đồ chó: anh nói có phải cậu ấy quá nhạy cảm rồi không.

Quý Nguyên rất muốn tìm được một chút tán thành.

Ngày mồng một tháng năm bay: là có chút, nhưng mà nếu đổi lại suy nghĩ, ngày ngày thầy Trì ở bên ngoài cùng với fan ôm, ngày ngày tiếp nhận fan thổ lộ, anh cũng sẽ ghen như vậy【 đỏ mặt 】

Ông xã của đồ chó: 【 dao găm 】rốt cuộc anh đang đứng ở bên này vậy?

Ông xã của đồ chó: 【 dao găm 】【 địa lôi 】【 đầu khô lâu 】 cẩn thận em đánh anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui