Chó Săn

Chuyển ngữ: Hoài

Trở lại lô ghế riêng không lâu, Trình Triển Tâm nhận được một cú điện thoại.

Đối phương tự xưng mình thuộc đại đội cảnh sát hình sự thành phố S, khách khí hỏi Trình Triển Tâm, phải chăng cậu vừa chuyển tiền cho ai đó.

Trình Triển Tâm nhìn Mạc Chi Văn đã nằm nhoài lên bàn ngủ vùi, trao đổi một ánh mắt với Lục Nghiệp Chinh đang ngó chằm chằm, đáp phải.

Bên kia giải thích, xảy ra án mạng cần cậu phối hợp, lại hỏi Trình Triển Tâm, có thể nhanh chóng đến phòng cảnh sát hay không, nếu thuận tiện, thì để bọn họ đến nhà hỏi vài câu ngay bây giờ cũng được.

Âm lượng trong di động Trình Triển Tâm rất lớn, Lục Nghiệp Chinh ngồi cách cậu không xa, lời đối phương nói nghe đến rõ rõ ràng ràng, biết mình không che giấu nổi Trình Triển Tâm, thế là chen vào: “Tới nhà tôi đi.”

Trình Triển Tâm nghe xong, giật mình vì Lục Nghiệp Chinh đã tường tận nội tình, cậu dò xét Lục Nghiệp Chinh vài giây, báo địa chỉ nhà Lục Nghiệp Chinh cho cảnh sát, bảo bây giờ chưa có ở nhà, hẹn chín giờ gặp mặt.

Cúp điện thoại, Trình Triển Tâm còn chưa lên tiếng, Lục Nghiệp Chinh lại mở miệng thẩm vấn phủ đầu: “Em chuyển tiền cho ông ta?”

“Ừm.” Trình Triển Tâm nghe cảnh sát nói “án mạng”, nghĩ đến Trình Liệt vừa phô trương thanh thế bên ngoài cổng sắt, trong lòng không khỏi hoảng loạn, hỏi Lục Nghiệp Chinh, “Ông ấy… Giết người?”

“Tình nghi.” Lục Nghiệp Chinh nói, “Ông ta tìm em khi nào?”


Trình Triển Tâm lắc đầu nói: “Em đi WC, vừa vặn gặp. Đại khái ông ấy nhận ra xe anh đậu bên ngoài, muốn vào tìm em.”

Lục Nghiệp Chinh nhìn Trình Triển Tâm rất lâu, tỏ vẻ không tán đồng, Trình Triển Tâm cúi đầu nhấp một ngụm trà, hỏi Lục Nghiệp Chinh: “Tại sao không nói với em?”

Lục Nghiệp Chinh không trả lời cậu, đứng lên, nói: “Về nhà trước đi.”

Lục Nghiệp Chinh uống rượu, quán ăn có tài xế chuyên dụng, giúp bọn họ đưa Mạc Chi Văn về, lại lái đến tận nhà Lục Nghiệp Chinh.

Toàn bộ hành trình Lục Nghiệp Chinh không nói với Trình Triển Tâm được bao nhiêu câu, Trình Triển Tâm cảm giác hắn tức giận bởi mình chuyển tiền cho Trình Liệt, nhưng chẳng biết phải giải thích từ đâu.

Trình Triển Tâm tự có nguyên nhân, cậu đâu phải đóa hoa mảnh mai trong phòng ấm, quả thật không muốn kéo Lục Nghiệp Chinh vào —— Vả lại Lục Nghiệp Chinh cũng gạt cậu chuyện Trình Liệt đấy thôi?

Hai người về đến nhà vào tám giờ ba phút, cảnh sát vẫn chưa tới nơi, Trình Triển Tâm nhìn Lục Nghiệp Chinh mở cửa, mặt lạnh bật đèn đi vào, trong lòng đầy bức bối. Cậu bước vội đuổi theo, kéo tay Lục Nghiệp Chinh không cho hắn đi nhưng không lên tiếng, hai người cứ đứng đó giằng co.

Lục Nghiệp Chinh thật sự bực mình, hắn bất mãn khi Trình Triển Tâm cứ một mình tiếp tục chống đỡ mọi chuyện. Bị Trình Triển Tâm kéo tay, Lục Nghiệp Chinh hơi quay người, cúi đầu nhìn Trình Triển Tâm, chuẩn bị đưa ra vài yêu cầu bắt buộc. Nhưng nhận thấy trong mắt Trình Triển Tâm mang theo bất an lo lắng, hai mắt đen tròn mở to, như đang ngoan ngoãn nhận sai, lời trách cứ trong lúc nhất thời không thể buột ra khỏi miệng, đành hạ giọng chất vấn: “Trình Triển Tâm, đến chừng nào thì em mới đặt tôi vào lòng nhiều hơn một chút?”

Trình Triển Tâm bị rượu hun, cả người nóng bừng, vốn chưa muốn tranh cãi ồn ào, thấy Lục Nghiệp Chinh có dấu hiệu nhũn dần, nên muốn lừa dối cho qua ải, gọi hắn đầy tội nghiệp: “A Nghiệp…”

“Trình Triển Tâm em đừng ăn gian.” Lục Nghiệp Chinh ngắt lời Trình Triển Tâm, ngữ khí lại mềm đi không ít.


Chờ lâu lắm, mới nghe Trình Triển Tâm lí nhí: “Em cảm thấy ông ấy kỳ lạ, chuyển tiền là muốn giữ manh mối, nhưng em không ngờ ông ấy giết người.”

Quần áo Trình Liệt tựa hồ không thay đổi đã lâu, rối bù, thần sắc căng thẳng, vội vã muốn trốn.

Nếu như chỉ đánh bạc nợ tiền, lão đã sớm nghĩ trăm phương ngàn kế gọi điện thoại tìm Trình Triển Tâm tới, hiện tại lại muốn tiền mặt chỗ Trình Triển Tâm, có thể thấy không đơn thuần là trốn người ta, chắc chắn người khiến lão lẩn tránh khác hẳn với những kẻ lúc trước.

Trình Triển Tâm sống sót dưới tay Trình Liệt lâu nay, Trình Liệt hơi nháy mắt, Trình Triển Tâm lập tức biết lão đang nghĩ chuyện gì, thấy bộ dáng Trình Liệt trốn trốn tránh tránh, còn không dám dùng thẻ ngân hàng, lập tức đoán ra Trình Liệt phạm tội.

Trong tình hình chưa rõ ràng, Trình Triển Tâm không dám có nhiều động tác, hơn nữa cũng không muốn liên luỵ Lục Nghiệp Chinh, trước tiên chuyển cho Trình Liệt một khoản, nếu cảnh sát tìm tới cửa, ít nhất cậu cũng đưa được vài manh mối.

Nếu muốn Trình Liệt giao tài khoản ra, số tiền chuyển cho lão không thể quá ít, mà Trình Triển Tâm cũng chẳng muốn đưa quá nhiều, nên nói chỉ có năm ngàn. Trình Liệt hơi do dự xong thì nhanh chóng đọc thông tin tài khoản, cho thấy lão thật sự thiếu tiền.

“Tại sao không tìm tôi?” Lục Nghiệp Chinh hỏi cậu.

Trình Triển Tâm đáp nửa thật nửa giả: “Tìm anh ông ấy sẽ chạy.”

Lúc này, chuông cửa vang lên, Lục Nghiệp Chinh đi tới nhìn camera, đứng dưới lầu là ba người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, Lục Nghiệp Chinh mở cửa đón họ, dùng ngón tay chỉ chỉ Trình Triển Tâm từ phía xa, dùng khẩu hình nói: “Ghi nợ trước.”

Ba viên cảnh sát tới, mô tả sơ tình hình vụ án đường Hành Sơn để Trình Triển Tâm hiểu rõ.


Trình Triển Tâm nghe xong, đầu cũng hơi đau, với Trình Liệt cậu sớm cạn lòng, thường hận vì sao lão chẳng chết quách cho rồi, nhưng khi thật sự xảy ra cơ sự, lại không thể nói bản thân ôm tâm trạng ra sao, có lẽ mang vài phần thổn thức và nặng nề với việc chẳng liên quan, chỉ không cảm thấy khoái cảm cười trên đau khổ của người khác.

Viên cảnh sát họ Chu liếc mắt sang Lục Nghiệp Chinh, mới nói: “Chúng tôi biết cậu thi đại học, sợ ảnh hưởng việc cậu thi cử, vốn định sáng sớm ngày mai mới tìm, thế nhưng người chịu trách nhiệm theo dõi phát hiện trong thẻ cậu đột nhiên chuyển ra một khoản tiền mặt, nghi ngờ cậu và kẻ tình nghi có tiếp xúc, nên đành phải tìm cậu ngay trong buổi tối.”

Trình Triển Tâm kể chuyện vừa đụng mặt Trình Liệt kỹ càng, lại nói: “Có lẽ vô tình gặp được chúng tôi.”

“Trình Liệt biết cậu là đối tượng mà chúng tôi vẫn tập trung quan sát, chắc chắn sẽ không tìm cậu, vì sợ lộ tung tích.” Cảnh sát Chu nói, “Chắc là quá thiếu tiền, mới bí quá hóa liều, nhưng không ngờ chúng tôi giám sát cả số thẻ của cậu.”

Trình Triển Tâm gật đầu, cậu lấy di động ra, đọc tài khoản Trình Liệt cho họ, tên tài khoản Trình Liệt là một số điện thoại di động, Cảnh sát Chu lập tức liên lạc với đồng nghiệp đang còn tăng ca trong phòng cảnh sát, giao manh mối mới, để bọn họ định vị điều tra.

Trình Triển Tâm rất lâu không liên lạc với Trình Liệt, thông tin cung cấp chỉ có mỗi cái này, các cảnh sát lại dò hỏi đôi chút theo lệ, sau đó cáo từ.

Trước khi đi, vị cảnh sát họ Chu dặn Trình Triển Tâm: “Nếu ông ta tìm, nhất định cậu phải gọi cho chúng tôi.”

Tiễn bước cảnh sát, Trình Triển Tâm sợ bị Lục Nghiệp Chinh rầy rà, đứng cách hắn thật xa mà nói: “Em tắm cái đã.”

Lục Nghiệp Chinh gật đầu, thế là vội bỏ chạy vào phòng.

Cậu chưa quên câu nói buổi tối của Lục Nghiệp Chinh: Cho ngủ – không cho ngủ, nhưng Lục Nghiệp Chinh tức giận như vậy, chẳng biết có còn muốn cùng cậu hay không.

Bị nước nóng trong nhà tắm hun, Trình Triển Tâm khát nước, làm ướt tóc sơ sài rồi ra, vậy mà Lục Nghiệp Chinh vẫn ngồi ở phòng khách, mặt không chút cảm xúc, như một pho ôn thần.


Bước chân Trình Triển Tâm trở nên chậm chạp, đi ngang qua Lục Nghiệp Chinh, lấy lòng: “Em rót nước anh uống nhé?”

Lục Nghiệp Chinh nói không muốn, Trình Triển Tâm bèn đi lấy nước uống.

Trình Triển Tâm đứng ở một góc quầy bar, uống hết mấy ngụm nước, vừa đặt ly xuống, eo đã bị người nắm chặt. Lục Nghiệp Chinh không biết khi nào thì đi đến phía sau, ôm lấy cậu vào ngực.

Trình Triển Tâm nghiêng đầu nhìn Lục Nghiệp Chinh, hỏi hắn: “Không tức giận?”

“Không giận.” Lục Nghiệp Chinh vòng tay siết chặt Trình Triển Tâm, cằm dán vào hai má Trình Triển Tâm, đôi môi kề sát mi mày Trình Triển Tâm, nói khẽ, “Là anh không đủ tin cậy.”

Ngữ khí Lục Nghiệp Chinh mang theo thất bại hiếm hoi lắm mới thấy.

Trình Triển Tâm có thể nói rất nhiều lời an ủi hắn, tỷ như không phải Lục Nghiệp Chinh không đáng tin, chỉ là hai người vẫn chưa quen thẳng thắn với nhau, hoặc con người và chuyện Trình Liệt quá phức tạp, đây là phương thức giải quyết đơn giản nhất, một thêm một cũng không thể lớn hơn hai…

Nhưng tự chê trách lẫn nhau đâu còn cần thiết, vì vậy Trình Triển Tâm quay mặt sang, hôn khóe môi Lục Nghiệp Chinh, nói: “Chờ ông ấy bị bắt là tốt rồi.”

Lục Nghiệp Chinh hơi lùi về sau, để Trình Triển Tâm quay lại, mặt đối mặt cậu, cúi đầu hôn Trình Triển Tâm.

Quầy bar không bật đèn, Trình Triển Tâm tựa lưng vào gạch men lạnh lẽo, ngực và bụng dán sát tấm thân ấm nóng của Lục Nghiệp Chinh, Lục Nghiệp Chinh nắm khuỷu tay cậu, hôn một hồi, đột nhiên bế Trình Triển Tâm lên, đi về phía cầu thang.

Tay Trình Triển Tâm móc trên cổ Lục Nghiệp Chinh, tim đập như sấm, cậu biết Lục Nghiệp Chinh muốn làm gì, lần này tình ái sẽ không còn khiến Trình Triển Tâm dày vò buồn nôn nữa.

Lục Nghiệp Chinh đá văng cửa phòng đóng kín, cẩn thận đặt Trình Triển Tâm trên giường mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui