Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Mùi cà phê tràn ngập cả gian phòng khách, Trần Hi đưa tay nâng tách cà phê
lên, nhìn đồng hồ quả quýt trên tường, thời gian đã là hơn một giờ chiều, lúc
này chắc hẳn là Mẹ Doãn đang gặp mặt Trần Tuyết Lệ.

Không còn bao lâu nữa, cô có thể khiến cho Trần Xương nhận được báo ứng mà
ông ta phải ghánh lấy, bên cạnh tay Trần Hi có một bao thư, những tấm hình lộ ra
bên ngoài tựa hồ đang tự thuật một câu chuyện cũ, một câu chuyện xưa do người
khác tỉ mỉ an bài.

Trần Hi uống một hớp cà phê, theo thứ tự đem từng tấm hình xếp ra thành
hàng.

Bên cạnh một con hẻm nhỏ u ám, một chiếc xe hơi màu đen ngừng lại, cửa kính
xe được kéo xuống lộ ra một cánh tay, trên tay người đó đang cầm một điếu xì gà,
chiếc nhẫn cưới lâu năm trên ngón tay đã tố cáo thân phận của ông ta.

Trong con hẻm nhỏ đang diễn ra cơn ác mộng kinh khủng nhất của một người phụ
nữ, giấc mộng kia ngoại trừ khổ sở, tuyệt vọng đè nén ra không còn gì khác.

Mấy tên đàn ông với gương mặt thỏa mãn từ trong hẻm đi ra, người bên trong xe
đưa ra một phong bì, nhìn qua có vẽ khá dày.

Đợi đến khi đám đàn ông đó tản đi, một thân thể mập mạp từ trong xe đi ra,
ông ta rất nhanh đi vào trong con hẻm, khi trở ra thì trong ngực đã có thêm một
người phụ nữ quần áo xốc xếch, gương mặt cô ta dưới ánh đèn hiện ra rất rõ
ràng.

Đầu tóc cô ta rối bời không ra hình dáng gì, gương mặt hình như đã bị đánh
qua không ít nên sưng đỏ lên. Nhưng hình dáng nhìn thoáng qua rất quen
thuộc.

Trần Hi bày hình ra đầy cả bàn trà, ngay sau đó cô lấy điện thoại di động ra
bấm số.

Cho đến bây giờ Mike luôn nghe điện thoại của cô rất nhanh, chưa bao giờ đợi
đến tiếng chuông thứ ba.

“Là tôi, người phụ nữ này là Trương Nghiên có đúng không, nếu như tôi đoán
không sai, người đàn ông kia là Trần Xương?” Trần Hi đã có kết quả, nhưng cô vẫn
muốn xác nhận lại.

“Đúng vậy, người phụ nữ đó chính là Trương Nghiên, tất cả đều đúng như cô
nhìn thấy, quá trình là như thế, không có gì che giấu.” Thanh âm bình tĩnh của
Mike từ trong điện thoại truyền ra.

“Tôi hiểu rõ rồi, cảm ơn.” Trần Hi muốn cúp điện thoại.

“Cô muốn làm thế nào?” Mike lại hỏi cô.

Trần Hi cười cười, trong tiếng cười có chút khổ sở, có chút bất đắc dĩ: “Yên
tâm, tôi sẽ không thất bại trong gang tấc, Trần gia vẫn còn đang giam giữ Trần
Cẩm Sắt, Roger còn muốn đền bù lỗi lầm của ông ấy, tôi sẽ cho ông ấy cơ hội
này.”

Trần Hi nhìn những tấm hính, trong lòng không nói ra được có chút chua xót,
coi như trước đây cô và Trương Nghiên bất hòa, nhưng kết quả này đối với Trương
Nghiên mà nói là quá nặng.


Cô không tự cho là mình đồng cảm, hay thương hại, hay là giả vờ đặt mình vào
hoàn cảnh người khác, cảm động cho họ, nhưng chính là Trần Hi cảm thấy, sau khi
xem những tấm hình này cô rất không thoải mái.

“Cô không sao chứ?” Giọng nói Mike tràn đầy quan tâm.

“Không có việc gì, những tấm hình này sao không đưa tôi sớm hơn một chút,
không chừng tôi có thể làm gì đó, ít nhất Trương Nghiên không cần phải phục vụ
ông ta hai năm qua, cô ấy có thể tránh xa người đàn ông khốn nạn này.”

“Hình là do Khương Sâm đưa cho chúng tôi, đây là anh ấy điều tra được, vừa
mới đưa mấy ngày trước, vốn là không định đưa cho cô xem, chuyện đã xảy ra, xem
cũng không làm được gì, sẽ chỉ đau lòng. Nhưng Roger lại nói hãy để cô biết thì
tốt hơn.” Giọng của Mike rất nhẹ nhàng, mặc dù như là đang kể lại chuyện, nhưng
cũng giống như đang an ủi tâm tình Trần Hi.

“Thay tôi cảm ơn Roger, đúng là tôi nên biết.” Trần Hi cười cười, kẹp điện
thoại giữa cổ và bả vai, tay thu dọn những tấm hình.

“Thật ra thì, nếu cô có thể gọi Roger một tiếng cha, ông ấy sẽ rất vui mừng.”
Mike dừng một chút, không nghe được đáp án của Trần Hi. “Còn nữa, cô cũng đừng
oán trách Khương Sâm, đây không phải là nghĩa vụ của anh ấy.”

“Ừm. . . . . .” Trần Hi đáp một tiếng, nhấn nút tắt máy.

Chuyện cũng đã chuẩn bị kết thúc, sau khi tổng hợp lại kết qua điều tra, càng
ngày càng có nhiều chuyện được đưa ra ngoài ánh sáng.

Trần Hi đột nhiên phát hiện có một cảm giác sợ hãi, không phải lo lắng vì kế
hoạch sẽ thất bại, mà là sau khi thành công rồi, những người dính vào chuyện này
sẽ sống tiếp tục như thế nào.

Cô phát hiện mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng.

Giả thiết Mẹ Doãn không cùng với cha Doãn một chỗ, có lẽ Trần Cẩm Sắt cũng
không gặp Roger, cũng sẽ không có chuyện chưa kết hôn mà có con.

Nếu như Trần Cẩm Sắt không có chưa kết hôn mà có con, bà cũng sẽ không gả cho
Trần Xương, trở thành một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.

Và nếu như Trần Cẩm Sắt không cương quyết cự tuyệt ở cùng Trần Xương, ông ta
có lẽ cũng sẽ không phạm phải nhiều sai lầm như vậy.

Trần Hi tìm thấy tấm ảnh của Trần Xương khi còn trẻ, quần áo ông ta mộc mạc,
trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, nhưng trong mắt tràn đầy ý chí, dáng dấp cũng
được coi như là đẹp trai, khi ấy chắc cũng là bạch mạ hoàng tử trong lòng nhiều
cô gái.

Cô lại nhìn tấm hình hiện tại của Trần Xương, một người lăn lộn thương trường
lâu năm, trăm phương nghìn kế tính toán, đã làm thay đổi bộ dáng của ông hoàn
toàn, quần áo mặc dù hoa lệ khí phái, nhưng đôi mắt ông không còn nét trong sáng
thay vào đó là vẩn đục, thậm chí không còn nhận diện ra một nét nào trên gương
mặt ông, rượu thuốc lá cùng với tuổi già đã làm gương mặt ông phình to ra, tóc
cũng trở nên thưa thớt.

Trần Hi hít sâu một hơi, rút tấm ảnh lúc nhỏ của Trần Tuyết Lệ ra, trên hình

cô mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, gương mặt mang theo mơ ước của tuổi
thơ.

Tấm ảnh đầu tiên là lúc Trần Tuyết Lệ ở cô nhi viện, tựa hồ là vẻ đẹp trời
sinh, tỷ như có thể lấy được lòng người, Trần Tuyết Lệ trong tấm ảnh chụp cùng
những đứa bé khác trông thật nổi bật, cô có đôi má lúm đồng tiền, làn da trắng
noãn, đôi mắt to đen.

Tấm ảnh thứ hai, là cô chụp cùng với Trần Xương, nhìn hình như là tham gia
hoạt động gì đó, trong tay Trần Tuyết Lệ ôm một con búp bê, vẫn mặc kiểu váy
công chúa như cũ, nhưng trong mắt cô như đã có gì đó thay đổi, có một chút vui
sướng, là một loại cảm nhận được tình thân ấm áp, nhưng cũng có chút lo sợ mơ
hồ.

Trần Hi cảm giác trên mặt có chút ươn ướt, cô rút khăn giấy ra lau nước mắt,
cô thậm chí không biết mình là vì người nào mà khóc, rốt cuộc là vì bản thân
mình hay vì những người trong hình kia.

Có lẽ chỉ cần thay đổi hoàn cảnh, thay đổi thái độ sống, mọi chuyện sẽ khác
bây giờ rất nhiều.

Trần Hi không khỏi nghĩ, nếu như cô không phải được trọng sinh lại, có lẽ tất
cả những điều này, cô sẽ không bao giờ biết đến, tất cả sẽ theo cô mà biến
mất.

Nhưng cho dù là như vậy, Doãn Triệt bị lừa dối cũng không hẳn là chuyện không
tốt, có lẽ anh thật sẽ cùng Trần Tuyết Lệ hoặc là Trương Nghiên hay bất kỳ một
người nào đó xây dựng một gia đình hòa thuận.

Nhưng tất cả đều không thể nói trước được việc gì, bởi vì cuộc sống chính là
như vậy, mỗi một bước đi của chúng ta sẽ mang theo một loạt những sự việc xảy ra
tiếp theo.

Mà những chuyện phía sau đó, là tốt, hay là xấu, không ai có thể biết trước.
Bởi vì cuộc sống chính là một sự trùng hợp, các cơ hội ngẫu nhiên đan xen vào
nhau. Một câu nói cũng có thể thay đổi cuộc sống của một con người.

Nghe tiếng điện thoại, Trần Hi ấn nút nghe, cô nhìn thời gian, không nghĩ
mình nhìn hình ngẩn ngơ đã mất cả buổi chiều.

“Dì a, như thế nào, có thuận lợi không?” Sau khi mở miệng, Trần Hi mới phát
hiện thanh âm của mình có chút khàn khàn.

“Tất cả đều trong kiểm soát, Trần Tuyết Lệ đã thừa nhận tất cả sai lầm, dì đi
ngay nha.” Giọng nói mẹ Doãn có chút hưng phấn, bà kể lại cho Trần Hi tất cả chi
tiết gặp mặt với Trần Tuyết Lệ.

“Vờ tha để bắt thật, gừng càng già càng cay.” Trần Hi ngoài miệng tán thưởng,
nhưng trong lòng không tránh được chua xót.

“Dì đi dạo siêu thị, b

iết con không thể dễ dàng ra khỏi nhà, buổi tối

muốn ăn gì, dì sẽ mua về.”

Trần Hi tưởng tượng, mẹ Doãn đi xuyên qua các quầy hàng, trong lòng không
khỏi chắc lưỡi. Cô đã từng gả vào Doãn gia năm năm, chưa bao giờ nhìn thấy mẹ
Doãn đi siêu thị. Thậm chí bà còn giáo huấn cô, nếu có đồ gì cần mua, người giúp
việc sẽ làm, ngay cả một cái quần lót, cũng phải hạn chế đi mua, mới gọi là phẩm
vị.

“Dì à, con cũng không kén ăn, cái gì cũng được, dì chọn là tốt rồi, dù sao tủ
lạnh nhà Doãn Triệt cũng khá lớn, bên trong cũng không có đồ ăn gì.”

“Được, vậy để dì xem, ở đây tín hiệu không tốt.”

Điện thoại truyền đến tiếng tít tít cắt ngang, Trần Hi dở khóc dở cười.

Giọng nói vừa rồi của mẹ Doãn rõ ràng cho thấy bà rất ngạc nhiên, giống như
tìm thấy một chuyện vô cùng thú vị. Siêu thị đối với bà mà nói có lẽ là xa lạ,
nhưng lại hoàn toàn có thể trở thành một thú vui mới để khám phá. Một khi mà bà
muốn khám phá thì những thứ như phẩm vị hay phong cách đều không đáng để tâm
nữa.

Thôi, không nghĩ nữa, Trần Hi lắc lắc đầu, đem tất cả mọi chuyện gạt sang một
bên.

Chuông cửa đúng lúc vang lên, Trần Hi nhìn màn hình, ngoài cửa là Khương Sâm,
anh mang mắt kính, mặc một chiếc áo sơ mi, nút áo phía trên tùy ý mở ra.

“Anh tới một mình?” Trần Hi mở cửa chính ra.

“Em muốn mấy người, trước kia ở cùng nhau lâu như vậy, cũng chỉ có hai người,
em còn sợ tôi ăn em sao?” Giọng nói Khương Sâm có chút bất mãn, chỉ là điều này
làm Trần Hi thư thái không ít, tựa hồ như Khương Sâm đã có chút “nhân vị”, không
giống như trước kia bộ dạng cao không với tới.

Trần Hi lấy đôi dép mang ờ nhà từ trong tủ giày ra đặt trước chân Khương
Sâm.

“Sau khi em đi rồi, tôi cũng không còn hưởng thụ qua phục vụ như vậy, có phải
bây giờ cũng phục vụ Doãn Triệt như vậy?” Lời nói của Khương Sâm khiến Trần Hi
không biết trả lời thế nào, cô cảm thấy có chút xấu hổ.

“Trêu em thôi, tôi làm sao có thể tranh giành với cháu của mình?” Khương Sâm
đổi giày, cất bước đi vào phòng khách. “Tôi tới nói cho em một chuyện, Jess đã
đến, Roger và Mike đang ở cùng hắn.”

“Vậy sao, ngày đó anh ta đến dùng cơm cũng rất vui vẻ, Jess cũng không phải
là người ngoài.” Trần Hi có chút vui mừng, năm năm trước mặc dù cô và Jess giao
tình không sâu, nhưng cô vẫn nhớ anh chàng với đầu tóc vàng như bờm sư tử kia
trông rất ngây ngốc đáng yêu.

“Ha ha. . . . . .” Khương Sâm cười khan mấy tiếng, thái độ nhìn Trần Hi giống
như đang mỉa mai cô. “Em cho rằng Jess tới đây là chuyện tốt?”

Trần Hi không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm Khương Sâm, những lời tiếp
theo của Khương Sâm khẳng định là đáp án không hay.

“Em có biết không, Jess chính là con trai của Roger, bọn em là cùng cha khác
mẹ?” Khương Sâm hỏi.

Trần Hi gật đầu một cái.

“Vậy em có biết, năm năm nay Roger vẫn ở cùng với em?” Khương Sâm lại
hỏi.

Trần Hi lại gật đầu một cái.


“Vậy em có biết, Jess đã từng nói nếu hắn phát hiện đối tượng bên ngoài của
Roger, sẽ tự tay mình giết cô ta.”

“Anh nói đùa à?” Trần Hi trợn to hai mắt.

“Tôi là người thích nói đùa sao?” Khương Sâm nhìn về phía Trần Hi.

Trần Hi lại gật đầu một cái.

“Lúc này tuyệt đối không nói đùa, mẹ của Jess lúc đó bị chứng uất ức, chính
là sau khi biết Roger có người ở bên ngoài, Jess không giống như em có thể nhìn
thấy ông ta như vậy.”

Khương Sâm mở tủ lạnh ra, thấy bên trong trống không không có đồ ăn gì, gương
mặt anh thoáng thất vọng, lại mở ra ngăn nhỏ ở dưới, đảo đồ vật bên trong nói
tiếp: “Roger bồi thường cho em năm năm, nhưng số lần tổng cộng Jess có thể nhìn
thấy Roger, dùng mười ngón tay mười ngón chân đếm là đủ, coi như hắn không có ý
định giết em, nhưng là làm cho em sống không bằng chết vẫn là có khả năng. Cho
dù tôi, Roger hay Doãn Triệt có thể ở bên em, nhưng có một số việc không thể
tránh khỏi, cho nên em nhất định phải cẩn thận một chút.”

Phát hiện trong tủ lạnh cái gì cũng không có, Khương Sâm hết sức buồn bực,
anh nhìn Trần Hi: “Tủ lạnh trống rỗng như vậy, buổi tối em ăn cái gì?”

“Dì đi mua rồi.” Trần Hi nhìn xem thời gian, đoán chừng mẹ Doãn cũng sắp về
đến.

“Hai người thuê giúp việc sao, vẫn là cẩn thận một chút, để cho giúp việc về
nhà nghỉ ngơi vài hôm, chờ giải quyết xong việc của Jess đã.” Khương Sâm đóng
cửa tủ lạnh lại.

“Không phải giúp việc, là mẹ của Doãn Triệt, cũng chính là chị của anh, dì đã
đi mua rồi.” Trần Hi giải thích.

“Em đang đùa tôi à?” Khương Sâm nhìn về phía Trần Hi, vẻ mặt cô rất thành
khẩn.

“Tôi đi trước, đừng nói tôi đã đến.” Khương Sâm nói xong muốn đi.

“Doãn Triệt nói anh vẫn luôn ứng phó được với mẹ anh ấy, thì ra là anh cũng
biết sợ sao!”

“Doãn Triệt đã từng nói với em chưa, chị ấy chỉ cần nhắc đến đề tài cưới vợ,
là có thể liên tục nói trong mấy giờ không cần uống nước.” Khương Sâm nhìn Trần
Hi.

“Có nói qua, cho nên Doãn Triệt mới nói là anh lợi hại, người anh ấy sùng bái
nhất chính là cậu nhỏ”.

“Sau khi Roger sống lại, tôi phát hiện, con người không nên quá tích cực, khi
nào nên buông lỏng thì không nên gắng gượng.” Biểu tình Khương Sâm có chút cứng
nhắc, không tự nhiên như vừa rồi. Anh hít sâu một hơi, lại nhìn Trần Hi thật
lâu. “Tôi đi đây, mọi việc nên cẩn thận, Roger sẽ sắp xếp người bảo vệ em.”

Không khí trong phòng khách có chút ngột ngạt, Trần Hi cảm thấy như muốn thở
không thông, cô không nhận ra được tình cảm của mình với Khương Sâm là loại nào,
có lẽ nếu không quen biết Doãn Triệt………..

Nhưng mà làm gì có nhiều cái “có lẽ” như vậy, Trần Hi lắc lắc đầu.

“Tiểu Sâm, sao em lại tới đây?” Mẹ Doãn gói lớn gói nhỏ đi vào nhà, nhìn thấy
Trần Hi và Khương Sâm trong phòng khách, bà chần chờ một chút, sau đó trên mặt
là nụ cười vô cùng hoàn mỹ: “Tối nay ở chỗ này ăn cơm, em cũng đã biết Trần Hi,
Tiểu Triệt đã có đối tượng kết hôn rồi, khi nào thì em mới có thể mang về một cô
gái cho chị xem đây……..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận