Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Doãn Triệt vẫn cố nén hỏa khí, nhưng không phải là lửa giận mà là lửa muốn,
đêm đó còn thiếu một chút xíu là có thể thành công rồi, lại đôt nhiên bị mẹ Trần
làm hỏng chuyện.

“Ai. . . . . .” Doãn Triệt lần nữa buồn bã bi thảm mà than vãn, hắn trẻ tuổi
cơ thể cường tráng như vậy, thế nhưng không có nơi dụng võ. Tiểu nữ kia thật là
biết lãng phí của trời.

Doãn Triệt quay mặt liếc mắt nhìn Trần Hi, sa

u đó lại chuyển tâm cầm tay
lái. Và an toàn của hai người, hơn vẫn là nên chuyên tâm tốt một chút. Hắn cảm
thấy thời gian một tháng ở đây dù sao cũng rất đáng giá, ít nhất hai người so
với trước kia đã thân thiết hơn rất nhiều, và luận là cơ thể hay trong lòng. Hắn
cảm thấy Trần Hi đã bắt đầu tiếp nhận hắn, chỉ là cô còn chưa hoàn toàn mở lòng
mình ra, ít nhất giường này vẫn chưa thể tùy tiện lên, bước kế tiếp hắn nhất
định phải đối xử thật tốt với cô.

Doãn Triệt lái xe, xe của bọn họ đang dong ruỗi trên xa lộ cao tốc, Trần Hi
ngồi bên ghế phụ, ánh mắt cô nhìn phía ngoài cửa sổ, phong cảnh quen thuộc đang
dần dần trở nên xa lạ.

Thời gian sống nhẹ nhàng tự tại không biết sau này còn được như vậy hay
không, cũng không biết sau này chờ đợi cô sẽ là cái gì, tóm lại trước hết chuyện
cần làm, chính là phải hỏi Khương Sâm một chút, hắn rốt cuộc biết được chuyện
gì, rốt cuộc muốn cô làm những gì.

Khoảng cách giữa hai thành phố cũng hơn một ngàn cây số, nhanh nhất cũng phải
lái xe hơn mười giờ mới có thể đến nơi, xe chạy trên đường nhàm chán, Doãn Triệt
lái xe hết ngáp lên lại ngáp xuống.

“Trở về cùng đến ở chỗ của tôi được hay không, tôi cảm thấy mối quan hệ của
chúng ta cũng nên công khai.” Doãn Triệt liếc Trần Hi một cái, hắn bắt đầu nói
chuyện nhảm.

Trần Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn Doãn Triệt, hắn vẫn là dáng
vẽ không tim không phổi, suy nghĩ trong đầu đúng là do xem phim nhiều quá rồi,
dời đến nhà hắn, quỷ còn biết hắn nghĩ muốn làm cái gì.

Vẫn là một người như vậy, đời trước cô đã bị hạ gục trong tay hắn, đời này
tại sao lại còn cùng hắn dây dưa không rõ.

“Tôi còn có chuyện muốn làm.” Trần Hi ngụ ý chính là cô không có ý định
chuyển ra khỏi nhà Khương Sâm.

Doãn triệt không nói thêm gì nữa, hắn chuyên tâm lái xe, hắn vẫn luôn là quấn

quít chặt lấy cô , đột nhiên yên lặng khiến Trần Hi cảm giác rất kỳ quái, điều
này thật không giống như là phong cách của hắn.

Bên trong xe rất yên tĩnh, Trần Hi đưa tay mở nhạc, khúc dương cầm dịu dàng
vang lên trong xe, âm nhạc rất thuần khiết, làm lòng người trống trãi thoải
mái.

Một đường im lặng, mãi cho đến buổi trưa, Doãn Triệt xe lái vào khu phục
vụ.

Cơm ở khu phục vụ rất khó ăn, cơ hồ không có gì để lựa chọn, miễn cưỡng chỉ
có thể làm no bụng. Doãn Triệt mua phiếu cơm 100 đồng, hắn lấy cho mình một bát
mì, còn phiếu giao lại cho Trần Hi.

“Ăn cái gì, tự mình lấy đi.” Doãn Triệt nói xong liền tim một cái bàn không
có người ngồi xuống.

Trần Hi quay một vòng, bụng mặc dù đói, nhưng nhìn những thứ đố ăn này thật
không thấy đói nữa, cô chọn cho mình một phần thức ăn nhanh, phần tiền còn dư
đến quầy đổi lại tiền mặt.

Trần Hi đem tiền lẻ đặt trước mắt Doãn Triệt: “Cất tiền vào đi.”

Không khí giữa hai người rất quỷ dị, giống như hai đứa trẻ đang giận dỗi.

Rất nhanh sắc mặt Doãn Triệt đã tốt hơn, hắn lấy đũa ra, đem tương hành trên
mặt trộn đều, ăn từng ngụm từng ngụm.

Trần Hi còn chưa bao giờ thấy Doãn Triệt ăn thức ăn bình dân như vậy, trước
giờ vẫn biết hắn là người rất kén ăn, tương để trộn mì ở chỗ này trước đó đã
được xào lại, bên trong tuyệt đối có hành gừng tỏi là những thứ Doãn Triệt tuyệt
đối không ăn, hắn tại sao lại có thể chịu được mùi đó?

“Làm gì vẫn nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, cho em cơ hội ngày ngày được nhìn
thì lại không chịu.” Doãn Triệt cầm ly nước bên cạnh uống một hớp, nói xong câu
đó, hắn lại cúi đầu ăn mì, bát mì nhanh chóng được nằm gọn trong bụng hắn.

“Anh ăn hành?” Trần Hi hỏi.

“Không thích, lúc còn bé tôi thích đem hành trong đồ ăn mà lựa bỏ ra ngoài,
sau đó mẹ tôi ép phải ăn, còn nói không biết ăn thì chịu đói, tôi liền nhịn đói
ba ngày, cuối cùng cũng chiến thắng.” Doãn Triệt nhếch miệng cười, nhớ tới khi
còn bé ngây thơ như vậy, thật đúng là có chút niềm vui thú.

“Vậy bây giờ thế nào anh lại ăn?”


“Tôi phát hiện, chỉ cần không bị buộc phải ăn, thì tôi cũng không còn cảm
giác không thích nữa.” Thoạt nhìn Doãn Triệt có bộ dạng vô cùng vô lại.

Trần Hi đột nhiên không biết là nên tức hay nên cười, cô đột nhiên cảm thấy
kiếp trước mình trong mắt hắn chính là hành lá, cô buộc hắn tiếp nhận mình, nghĩ
hết phương pháp lấy lòng hắn, nhưng chung quy lại cô chính là cưỡng bức hắn ăn
hành, làm cho hắn chán ghét lại càng chán ghét.

“Đúng rồi, em hỏi cái này để làm gì?” Doãn Triệt liếc mắt nhìn Trần Hi.

Trần Hi nhìn Doãn Triệt một chút, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh biết tôi
thích ăn nhất là cái gì không?”

Doãn Triệt lắc đầu.

“Bánh rán cuốn hành chấm tương, ăn xong tìm một người nào đó, ha…..hà hơi một
cái, cảm giác thật sảng khoái….” (Chị này cũng bệnh nặng à nha!!!!!)

Doãn Triệt nhún nhún vai, hắn phát hiện Trần Hi nói chuyện ngày càng thần bí,
làm cho người ta thật khó hiểu, thật là gần mực thì đen, nhất định là ảnh hưởng
từ Khương Sâm rồi, sau này trở về hắn nhất định phải trông coi cô thật kỹ.

Bởi vì lên đường sớm, khi Doãn Triệt đưa Trần Hi đến nhà của Khương Sâm, mới
vừa hơn tám giờ tối, trừ bữa cơm ở khu phục vụ kia, Doãn Triệt cũng chưa ăn thêm
gì.

Doãn Triệt ngược lại mua cho Trần Hi một đống đồ ăn vặt, để cho cô nhàn rỗi
có thứ để mà ăn.

Doãn Triệt vẫn là luôn lái xe, còn Trần Hi nhàm chán ăn đồ ăn vặt, sau khi về
đến nhà cô không có cảm giác mệt mỏi, ngược lại tinh thần vô cùng sảng khoái.
Nhưng Doãn Triệt lại rất đói bụng. Lúc Trần Hi ăn đồ ăn vặt cũng không cho hắn
ăn một miếng, cứ để hắn bụng đói mà lái xe.

Đền nhà của Khương Sâm, Doãn Triệt đói đến mức muốn gục xuống, hắn nhìn thấy
Trần Hi không quan tâm gì đến mình mà xách hành lý đi lên, cũng vội vã khóa xe,
đoạt lấy hành lý của cô, đi theo. Làm tài xế một ngày, trả công một bữa cơm cũng
là có thể thôi.

Doãn Triệt như vậy Trần Hi cũng hết cách, trên đường về cô đã gọi điện thoại
báo cho Khương Sâm, cũng không biết hiện tại người này có ở nhà không. Trong tủ

lạnh đoán chừng cũng không có gì để nấu ăn. Nhưng mà không phải Doãn Triệt muốn
ăn cơm sao, cô quyết định cơm tối nay sẽ nấu món hành lá cắt thật nhỏ.

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, đèn trong phòng khách rất sáng, còn có một mùi
thuốc lá xa lạ, trong phòng khách ngoại trừ Khương Sâm còn có một người đàn ông,
một đầu tóc vàng, mắt xanh lam, ngũ quan rất tuấn tú, vô luận là theo cách nhìn
của Trung Quốc hay phương tây, hắn nhất định có thể được xưng tụng là đại soái
ca tóc vàng mắt xanh.

“Trở về rồi, đi làm cơm đi, đồ ăn Tiểu Hắc đã mua xong rồi, để trong phòng
bếp.” Đây là câu nói đầu tiên Khương Sâm mở miệng khi nhìn thấy Trần Hi.

“A. . . . . .” Trần Hi đáp một tiếng, không để ý người phía sau. Cô biết mơ
ước món hành lá cắt nhỏ trước mặt đã tan vỡ.

“Làm nhiều một chút, tôi cũng đói bụng.” Thanh âm Doãn Triệt từ sau lưng Trần
Hi truyền đến. “Cậu nhỏ, con ở lại đây ăn cơm tối.”

Khương Sâm nhìn lướt qua Doãn Triệt không có lên tiếng, coi như là chấp
nhận.

Doãn Triệt thoải mái đi đến phòng khách, hắn quan sát người đàn ông tóc vàng
cùng ngồi trong phòng khách.

Trên bàn trà có một chai rượu, bên trong còn một ít rượu đỏ được đặt trong
thùng đá, còn có hai cái ly cùng với một hộp xì gà, mùi thuốc lá khác thường này
chắc hẳn là tư vị của xì gà.

Thấy Khương Sâm không có ý giới thiệu người đàn ông tóc vàng với mình, Doãn
Triệt cũng không tiện hỏi, hắn đi tới quầy rượu, cầm lấy một cái ly, rót cho
mình một ly rượu, dùng điều khiển mở tivi, nhàn nhã xem.

Người không thoải mái nhất trong phòng chính là Jess, hắn có chút không hiểu
đối với vai vế thân phận của người Trung Quốc, nhưng hắn cũng biết người vào nhà
là có quan hệ thân thích với Khương Sâm. Hơn nữa người này lại có mối quan hệ
thân thiết rất tốt với người phụ nữ của Khương Sâm.

Hắn nhìn nhìn Khương Sâm, lại quay sang liếc Doãn Triệt, hắn cảm thấy nghi
ngờ, đây rốt cuộc là mối quan hệ lộn xộn gì?

“Anh cũng thật hào phóng a, người phụ nữ của mình cũng mang ra chiêu đãi.”
Jess cố ý dùng tiếng Pháp nói câu này với Khương Sâm.

“Tôi mới là người đàn ông của cô ấy.” Doãn Triệt dùng tiếng Pháp tiếp lời
hắn, đầu cũng không quay lại tiếp tục xem tivi.

Jess lại thấy rất không thoải mái, hắn cảm giác mình bị xem thường rồi, hắn
cỡ nào cũng là một người đàn ông chói mắt, hắn vẫn cảm thấy Khương Sâm đã là một
quái thai, không nghĩ tới càng nhìn tên trẻ tuổi này lại càng cảm thấy quái,
đúng là cái nhà này thật kỳ quái.

Ánh mắt của hắn hướng về phòng bếp, ngồi ở đây cũng nghe được âm thanh xào

nấu trong bếp. Ở nước ngoài, hắn chưa từng trải nghiệm qua kiểu sinh hoạt này,
căn nhà nhỏ như vậy, phòng khách cũng nhỏ, bàn ăn ngay cạnh phòng bếp, không
những nghe được âm thanh nấu ăn, còn cảm nhận được mùi hương, mặc dù rất thơm,
nhưng Jess vẫn cảm thấy rất quái dị.

Khương Sâm vẫn luôn sinh hoạtt như một thân sĩ, ít nhất trong mắt của hắn,
Khương Sâm chính là như vậy, hắn tại sao có thể tiếp nhận kiểu sống này.

Jess suy nghĩ gãi gãi đầu, lại cảm thấy hành động của mình rất ngây thơ, hắn
kiềm chế chuyện mờ ám của mình, cầm ly rượu lên uống một hớp, sau đó nhìn về
phía Khương Sâm: “Chúng ta nói đến đâu?”

“301. . . . . .” Khương Sâm nói một con số.

“A, đúng, tiều thiếp thứ 301 của quốc vương Dubai đó mới mười hai tuổi, thế
nhưng lại nhiều chiêu trò như vậy, chính là một cực phẩm….” Jess bắt đầu thao
thao bất tuyệt.

Doãn Triệt mắt xem tivi, tai nghe Jess đang nói đến chủ đề mà đàn ông đều yêu
thích, hắn cảm giác khí nóng của mình bắt đầu bốc lên, hắn ảo tưởng người trong
bếp kia, cũng có thể hầu hạ hắn như vậy, thật là một màn tốt đẹp dường nào….

Trong phòng khách ngoại trừ âm thanh tivi, chính là âm thanh của Jess, hắn từ
301 Dubai kể đến 502, Doãn Triệt nghe được mà miệng đắng lưỡi khô.

Âm thanh của Jess không nhỏ, nhưng hắn xen lẫn Trung Pháp, điều này làm cho
Trần Hi thỉnh thoảng mang thức ăn ra ngoài, cũng không nghe ra bọn họ nói gì,
chỉ là nghe được rất nhiều địa danh.

“Cơm chín rồi, tới đây ăn đi.” Cuối cùng một dĩa cá hấp lên bàn, Trần Hi hô
một tiếng, thanh âm của Jess mới dừng lại.

Mọi người cùng ngồi bên bàn ăn, Trần Hi dọn đũa xong, lấy cho từng người một
chén cơm đầy.

Bữa cơm này có một đặc điểm, chính là trong mỗi thức ăn có rất nhiều hành.
Doãn Triệt khẽ cau mày, liếc mắt nhìn mặt Trần Hi đang hả hê tự đắc, hắn không
khỏi nghĩ,

sớm biết lúc chiều đã nói mình thích ăn hành rồi, vậy buổi tối hôm
nay sẽ hoàn mỹ cở nào.

Khương Sâm ý vị sâu xa cười cười, nụ cười của hắn rất phức tạp, như có chút
mất mác.

Jess đang tác chiến cùng đôi đũa, hắn cảm thấy vật này thật phức tạp, sau khi
miếng cơm đầu tiên được bỏ vào miệng, lễ nghi trên bàn ăn của hắn cũng không
còn, cái muỗng trở thành vật hắn thích nhất.

Trong đầu Trần Hi thoáng qua một hình ảnh, cô đang ra sức cắt hành, hành lá,
hành tây đủ loại, giống như bông tuyết bay đến hướng Doãn Triệt, làm cho miệng,
mũi hắn, khắp người hắn đều là hành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận