Chớ Nói "Xử" Với Tôi

“Không phải là anh chỉ lo đánh đàn thôi sao?”

Nói xong câu đó Trần Hi liền hối hận, điều này rõ ràng cô không đánh mà khai,
vẽ mặt của Doãn Triệt nói cho cô biết, cô đã mắc lừa, vừa rồi chẳng qua là hắn
chỉ muốn lên mặt với cô mà thôi.

Trần Hi cắn mội một cô tí,c cảm thấy dạo này vì mình mãi lo tập trung rèn
luyện thân thể , đầu óc hình như bị ném qua một bên quên mang theo mất rồi.

“Nói như vậy là em chú ý tớ tôi?” Doãn Triệt cười đến rực rỡ, Trần Hi có chút
hoa một, nụ cười trên mặt hơn trông có chút giảo hoạt, hình dung như thế nào
nhỉ, giống như quan hệ của hai người không đơn giản. Trần Hi còn nhìn thấy gương
mặt Doãn Triệt hình như ngượng ngùng mà đỏ ửng lên, làm cho người ta thật kích
động muốn nựng một cái.

Trần Hi lắc đầu một cái, cô thế nhưng lại cảm thấy Doãn Triệt đáng yêu, chẳng
lẽ vừa rồi do quá khẩn trương làm cho thần kinh cô bị loạn lên sao, nhìn thấy
một nụ cười chân thành ấm áp như ánh mặt trời trên gương mặt của một tên đàn ông
ngông cuồng tự đại.

Tay Doãn triệt vẫn còn để trên hông Trần Hi, tay hắn như có như không nhẹ
nhàng vuốt ve phần da thịt hở ra bên ngoài của Trần Hi, tay hắn rất nóng, giống
như mang theo dòng điện, trượt theo thắt lưng của Trần Hi đi xuống.

Trần Hi cảm thấy mặt có chút phát sốt, cô lấy tay bắt cánh tay của Doãn Triệt
“Anh làm gì, đừng làm cho người khác chán ghét”.

“Vậy chúng ta đổi lại , để cho em sờ tôi?” D

oãn Triệt có chút ngượng
ngùng nói, ánh mắt hắn nhìn Trần Hi ra vẽ mong đợi.

“Tôi sờ anh?” Trần Hi bây giờ nhìn không ra người trước mặt là Doãn Triệt, cô
cảm thấy Doãn Triệt lúc này giống như đang ra sức dụ dỗ một cô nàng lolita bé
nhỏ, một khi thành công sẽ làm chuyện xấu. Nhưng mặt khác hắn lại mang theo một
tia ngượng ngùng, xem ra như là những diễn viên phim thần tượng đang trông đợi
người yêu bé nhỏ.

“Đúng, em sờ tôi, giống như đêm hôm đó …”. Doãn Triệt cúi đầu kê vào bên tai
trần Hi, hắn cố ý thổi một làn khí nóng vào mặt cô. Cảm giác tê liệt trong nháy
mắt lan truyền khắp người Trần Hi đến từng lỗ chân lông.


Doãn Triệt vô cùng nhạy cảm nhận ra biến hóa trên mặt Trần Hi, hắn mong đợi
ngẩng đầu lên nhìn vào mặt cô, giờ phút này hắn cảm giác mình không muốn thấy
biểu hiện này của cô, hắn nhìn thấy chính là vẻ mặt u mê của Trần Hi, vẽ mặt đó
rõ ràng nói cho hắn biết, Trần Hi không hiểu hắn đang nói gì.

“Không phải là em không hiểu gì chứ, ngày hôm qua lúc nói chuyện, chúng ta
còn nói tới …” Doãn Triệt cảm thấy có lẽ Trần Hi quá đơn thuần, không hiểu ẩn ý
trong lời nói của hắn, hắn không biết mình có cần thiết nhắc nhở cô gái ngu ngốc
này một chút hay không.

“Ngày hôm qua.” Trần Hi nhíu nhíu mày: “Chúng ta không phải thảo luận về vấn
đề bắn súng hay sao?”

Gương mặt Doãn Triệt đang trắng bệch lập tức chuyển qua đỏ ửng, hắn không
nghĩ đến Trần Hi có thể thẳng thắn như vậy, còn khí thế hùng hồn như thế, loại
chuyện riêng tư này, nên rỉ tai nói với nhau mới đúng, cô làm sao có thể nói ra
rõ ràng như vậy, hơn nữa âm thanh cũng không phải là nhỏ, trực tiếp nói ra ở
đây.

“Như thế nào, chúng ta tìm một chỗ làm lại?” Doãn Triệt nuốt một ngụm nước
bọt, hắn cảm thấy so với biểu tình vô tư của Trần Hi làm cho hắn có cảm giác
mình có chút gian xảo.

“Tôi không làm tốt, luôn đem đạn bắn vào bia của người khác, nếu so với người
khác, khẳng định là tôi làm không được.” Trần Hi cảm thấy rất xấu hổ, chắc cũng
không có mấy ai bắn súng tệ như cô, lúc này âm thanh của cô giảm thấp xuống,
nhưng mà Doãn Triệt một chữ cũng không bỏ sót.

Doãn Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của Trần Hi, trong lòng tâm
tư rối loạn, náo loạn nửa ngày, thì ra là ông nói gà bà nói vịt! Hại hắn làm cả
một đêm hưng phấn, thì ra căn bản là hai người không cùng nói một chuyện.

Doãn Triệt nhìn về phía Trần Hi trong đôi mắt tràn đầy buồn bã, mặt Trần Hi
căng ra, Doãn Triệt tại sao lại thay đổi nhanh như chong chóng vậy, hiện tại
giống như là một đứa bé bị uất ức, bộ dạng muốn khóc không ra nước mắt, thật
đúng là làm cho cô cảm thấy căng thẳng, không nhịn được bất chợt nghĩ muốn an ủi
hắn một chút.

“Anh làm sao vậy, không có sao chứ? Chỗ nào không thoải mái?” Mặc cho lời an
ủi của Trần Hi, Doãn Triệt cũng không cảm kích, mặt của hắn trầm xuống.

“Tôi nơi nào cũng không thoải mái, nhất là nơi đó, em đã quên là em hành hạ

tôi ra sao à?” Những lời này của Doãn Triệt rõ ràng cho thấy hắn đang tức giận,
hơn nữa giống như đứa bé đang bị cô làm cho uất ức, Trần Hi thật không biết nên
làm sao hay nói gì với hắn nữa.

“Tôi đi tìm Khương tiên sinh.” Trần Hi tìm lý do liền muốn chạy.

“Không cho phép, tôi muốn em ở cùng với tôi, chúng ta tìm một chỗ luyện tập
lại tình huống đêm đó một chút.” Doãn Triệt không buông tay lôi kéo Trần Hi.

“Buông ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Trần Hi hạ thấp
giọng.

“Em định làm gì, còn muốn đá tôi sao?” Doãn Triệt ai oán nhìn Trần Hi: “Ngày
đó lúc em uống say, không phải đã đá tôi hai cái còn gì, còn làm chọc vào mắt
của nhân viên phục vụ khách sạn, cuối cùng em còn đem tôi làm cái đó…, những
chuyện này em đều quên hết rồi sao?”

“Cái đó cái gì?” Trần Hi phát hiện mặt Doãn Triệt đỏ lên không ít.

“Dùng tay bắn súng, hơn nữa còn là em ép buộc tôi.” sau lời nói của Doãn
Triệt giống như có một quả bom nguyên tử, thiếu chút nữa nổ tung trong đầu Trần
Hi.

Ngôn ngữ Trung Quốc bác đại tinh thâm khiến Trần Hi nhận thức sâu sắc một từ
ngữ bình thường lại có bao nhiêu ý nghĩa khác nhau.

Coi như cô có ngu ngốc đi nữa, cũng biết ý của Doãn Triệt nói “bắn súng” này
không phải là “bắn súng” kia.

“Cái đó, tôi. . . . . .” Trần Hi khoa tay múa chân chính là không tìm được từ
thích hợp để nói, nhưng cô cuối cùng cũng hiểu nguồn gốc vì sao mấy ngày gần đây
Doãn Triệt lại quái dị như vậy rồi, thì ra huấn luyện của cô đạt hiệu quả bất
ngờ như vậy, bây giờ cô còn mạnh hơn cả Doãn Triệt rồi, cô không biết là nên cảm
thấy kiêu ngạo hay xấu hổ đây, cô chưa từng bao giờ nghĩ đến, mình thế mà lại có
bản tính sắc nữ, uống rượu say còn cưỡng bức đàn ông.

“Mặc kệ, em phải chịu trách nhiệm.” Mới vừa nói chuyện, không biết Doãn Triệt
từ lúc nào đã kéo Trần Hi tới góc trong đại sảnh, tất cả mọi người đang vây
quanh trung tâm xem các tiết mục biểu diễn, cũng không có ai chú ý tới bọn
họ.


Tay Doãn Triệt nắm lại thật chặt, đem Trần Hi hướng vào ngực mình: “Em cưỡng
bức tôi lần đầu tiên, em phải ghánh trách nhiệm này.”

Trần Hi vốn là còn có chút xấu hổ, lại nghe Doãn Triệt nghênh ngang nói
ra”lần đầu tiên”, ba chữ này thật là làm cho Trần Hi không biết phải nói gì, lần
đầu tiên của tên đàn ông này không biết đã sớm ném vào người nào, hắn cũng thật
biết ăn nói.

“Thế nào không cam tâm sao?” Doãn Triệt nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Trần
Hi như muốn chối bỏ sự việc, nhếch miệng cười một tiếng: “Lần đầu tiên bị em đá,
nhất là lần đầu tiên bị em cưỡng bức, em nói xem phải không, em say rượu không
những không dịu dàng mà còn rất bạo lực, làm chỗ đó của tôi đau không chịu nỗi,
hơn nữa em đối với tôi như vậy, trong lòng tôi bị một cảm giác ám ảnh.”

Một tiếng âm thanh thủy tinh vang lên loảng xoảng, Trần Hi quay đầu lại nhìn,
lại là Tiểu Hắc, hắn đang đứng đó bày biện mấy cái ly, Trần Hi khẳng định là
Tiểu Hắc đã nghe không ít.

“Tại sao không nói chuyện? Có phải em không còn nhớ gì không?” Doãn Triệt
tiếp tục truy vấn.

“Chúng ta hôm nào lại nói, trước mắt đi xem biểu diễn đã.”

“Hôm nay phải nói rõ ràng, nếu không tôi sẽ kêu lên cho mọi người biết.”

Trần Hi nhìn chằm chằm Doãn Triệt sửng sốt nói không ra lời, cô dù có nghĩ
đến hàng vạn tình huống cũng không thể nghĩ ra Doãn Triệt lại càn quấy như
thế.

“Anh. . . . . .”

“Ngoan, thật ra thì tôi cũng chỉ muốn nói chuyện vui vẻ.” Doãn Triệt cũng
không muốn chọc cho Trần Hi xù lông lên, hắn chủ động hòa hoãn không khí, ngón
tay mập mờ vuốt ve nhẹ bên má cô đến xuống cằm, cuối cùng thuận tay vuốt tóc cô
giống như sờ đầu con cún nhỏ.

Sau một loạt động tác, Doãn Triệt ho nhẹ một tiếng: “Làm bạn gái của tôi, em
đối với tôi thế nào, tôi đều hiểu, những chuyện trước đây chúng ta bỏ qua.”

Trần Hi nhìn chằm chằm Doãn Triệt, phát hiện mặc dù lời nói của hắn giống như
đang đùa giỡn, nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy nghiêm túc, cô há mồm muốn cự
tuyệt, nhưng lời nói trong cổ họng không cách nào tuôn ra ngoài được. Không biết
vì sao cô nhớ đến kiếp trước, dù cho Doãn Triệt có nói ra những lời giả dối như
vậy cô cũng nguyện ý tin tưởng đó là thật.

Hôm nay nghe được những lời nay, nhưng cô cảm thấy mình đã không còn như
trước kia, lý trí nói cho cô biết nên cự tuyệt, nhưng đáy lòng có một âm thanh
lại muốn cô đồng ý, âm thanh đó giống như bị đè nén xuống thật lâu.


Nhìn gương mặt Trần Hi đang nhăn lại, Doãn Triệt đưa tay khẽ vuốt chân mày cô
như muốn xóa đi những nếp nhăn đó.

“Cố ý làm ra bộ mặt lão bà đầy nếp nhăn là muốn cho tôi buông tha sao?” Doãn
Triệt cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán Trần Hi : “Không nói lời nào tức là em đã
chấp nhận, mặc dù vừa mới thấy dáng vẽ xấu xí của em, nhưng tôi phát hiện, tôi
rất thích em. Hơn nữa nếu làm bạn gái của tôi, em không cần kiêng kỵ những sở
thích bạo lực đó. Tôi sẽ mua một bộ dụng cụ đầy đủ, đợi em đến cưng chiều
tôi.”

Trần Hi trợn to hai mắt, những lời cuối cùng này của Doãn Triệt tràn đầy
khiêu khích, cô giống như thấy mình đang mặc quần da, tay cầm roi da, rút ra vun
vút, mà Doãn Triệt đang núp trong một góc tường, trên tay còn mang còng, gương
mặt hoảng sợ, làn da trên cơ thể đỏ ửng, miệng không ngừng cầu xin chủ nhân tha
thứ.

Trần Hi nuốt một ngụm nước bọt, cô đột nhiên dâng lên một dục vọng muốn ngược
đãi người khác, mà đối tượng ngược đãi đó chính là Doãn Triệt.

“Như thế nào, có muốn hay không, một người ức hiếp em lâu như vậy, bị em đè
phía dưới cảm giác rất sảng khoái phải không? Ngoan…. gật đầu …”

Doãn Triệt nhếch môi, mắt thấy kế sách của hắn sắp thành công.

“Anh Doãn, học tỷ, thì ra là các ngươi ở chỗ này.” Thanh âm của Trần Tuyết Lệ
lập tức kéo lý trí Trần Hi trở lại.

“Anh Doãn Triệt, cô đang đi tìm anh đấy.”

Doãn Triệt nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn lướt qua Trần Tuyết Lệ,
thái độ Trần Tuyết Lệ cũng không biến đổi, giữ vững nụ cười như cũ.

“Tôi cũng nên đi rồi, các ngươi từ từ tán gẫu.” Trần Hi chạy trối chết.

Cho đến bữa tiệc kết thúc, Trần Hi vẫn đi theo sát bên cạnh Khương Sâm, không
để cho Doãn Triệt có bất kỳ cơ hội nào đơn độc nói chuyện phiếm với cô.

“Thấy cái gì? Như thế nào?” Trên xe trở về, Khương Sâm hướng Trần Hi bên cạnh
đang có chút không yên lòng mà hỏi.

“Một người phụ nữ, dáng dấp rất có phong cách, nhưng là bà ta như sống trong
thế giới của riêng mình, chỉ là thời điểm nhìn thấy sợi dây chuyền, tôi cảm thấy
ánh mắt bà ta có chút biến hóa, nhưng là quá nhanh, làm tôi có cảm giác như là
ảo giác.”

“Quá nhanh?” Khương Sâm như đang tưởng tượng ra tình cảnh đó, nhìn ra phía
ngoài xe không nói thêm gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui