Ngày nay người có tiền càng nhiều, người đi xe hơi cũng không ít, người đi xe
hơi thể thao lại càng không thiếu, nhưng chưa có ai lái xe thể thao ở nơi này
nửa đêm điều hiệu trưởng tới được.
Địa Trung Hải rõ ràng có chút không tin tưởng, ra dáng vẽ chất v n, đôi mắt
nhỏ tròn bộ mặt cao ngạo có chút khinh thường nhìn chầnm chầm Khương Sâm cùng
Trần Hi.
Trần Hi cũng cảm thấy sững sờ, trường này nói thế nào cũng thuộc vào hàng ngũ
đại học hạng nhất cả nước, hiệu trưởng được bổ nhiệm chắc hẳn cũng phải do chính
phủ an bài. Cô vẫn cho Khương Sâm chỉ là người làm ăn, còn có phần không minh
bạch, nhưng nếu hắn có thể gọi cả hiệu trường ra nói chuyện, vậy xem ra cô nghĩ
vẫn còn quá đơn giản.
Phòng ngủ nữ sinh xưa nay chưa từng thấy không tắt đèn, vậy mà giờ này tất cả
cửa sổ đều mở toang, lúc nhúc những cái đầu chen chúc nhau trên ô cửa. Cảnh này
mà để giáo sư thấy được tuyệt đối sẽ ôm đầu mà khóc, vì sao lúc trên giảng đường
không thấy họ có bộ dạng hiếu kỳ như vậy.
Khương Sâm nhìn lướt qua Địa Trung Hải, xoay người lấy từ trong xe ra một
bình nước, rút hai tờ khăn giấy đưa cho Trần Hi.
“Lau cho sạch sẽ đi, nếu không hôm nay tôi cho cô chạy bộ về nhà”. Nói xong
hắn còn cố tình n
hìn Địa Trung Hải một cái.
Khiêu khích, đây là trắng trợn khiêu khích, Trần Hi hít thật sâu, đè xuống sợ
hãi trong lòng, hàng ngày cũng không biết có đáng tin hay không, nếu như hắn
không đáng tin cậy, hôm nay đi theo hắn, ngay cả một chút đường sống quay lại
cũng không có.
Qua gần một tiếng đồng hồ, mới thấy hiệu trưởng thở hổn hển gấp gáp đến
nơi.
Ông vừa xuống xe, liền chạy thẳng đến chỗ Khương Sâm, gương mặt tươi cười như
hoa “Khương tiên sinh, sao hơn nửa đêm cậu lại đến nơi này, có chuyện gì điện
thoại một tiếng là được.”
Trần Hi vừa nhìn thái độ của hiệu trưởng, cũng biết, ôi. . . . . . Có đường
sống rồi!
Sống lưng Trần Hi cũng không khỏi tự chủ mà cứng đờ ra, trong lòng thầm run
lên, cô thậm chí có cảm giác mình có chút lờ mờ mà trừng mắt nhìn Địa Trung Hải
một cái.
Địa Trung Hải nhìn hiệu trưởng mới đến , gương mặt không nụ cười của hắn lập
tức trở nên hòa ái dễ gần, hắn vây quanh hiệu trưởng cùng Khương Sâm bên cạnh
cười theo, cái lưng vốn thẳng của hắn hơi khom xuống. Trần Hi nhìn Địa Trung
Hải, tưởng tượng những cử chỉ vừa rồi của mình, không dám nói, thật đúng là xấu
hổ chết đi được, cô quyết định, về sau bất cứ lúc nào, cô cũng đều sẽ không cúi
đầu cầu xin ai nữa.
“Trương hiệu trưởng,tôi nghe nói ngài đây muốn khuyên người của tôi bỏ học,
tôi chỉ là muốn tìm hiểu tình hình một chút thôi” Khương Sâm nghiêng người dựa
vào xe, ánh mắt sắc bén quét về phía Địa Trung Hải.
Trương hiệu trưởng lúc này mới quay đầu lại nhìn Trần Hi đứng bên cạnh một
chút, sau đó mới chuyển mắt sang Địa Trung Hải.
“Tiểu Hải, ở đây xảy ra chuyện gì ?” Trương hiệu trưởng dường như cũng biến
thành người khác, bộ dạng mới vừa nhún nhường lúc nãy, giờ lai tỏ ra khí thế của
người đứng đầu trường học.
“Phụt. . . . . .” Trần Hi nhịn không được bật cười, cô thật đúng là không
biết, thì ra là tên Địa Trung Hải thật đúng là mang tên của một đại dương.
“Hiệu trưởng ngài xem cô ấy cũng cười kìa, đây chỉ là một hiểu lầm thôi, hiểu
lầm….. chỉ là hiểu lầm…” Địa Trung Hải lại cúi đầu khom lưng .
Trần Hi kinh ngạc khẽ nhếch miệng, người này thật đúng là theo chiều gió mà,
thái độ trước sau cũng không giống nhau chút nào.
“Trương hiệu trưởng, vậy thì không quấy rầy, chúng tôi đi về trước, cũng đã
trễ thế này.” Khương Sâm ngáp một cái, xoay người trở lại trong xe.
Trần Hi nhìn những đôi mắt xung quanh đang chằm chằm vào mình, nghĩ tối nay
trở về phòng ngủ thì tốt hơn, nếu còn cùng Khương Sâm đi, ngày mai không biết sẽ
lại truyền đến tin gì đây.
“Đứng ngốc ở đó làm gì, lên xe , về nhà ngủ.” những lời này của Khương Sâm
mặc dù không lớn, nhưng trong sân trường yên tĩnh thế này, rõ ràng là mọi người
có thể nghe thấy được, Trần Hi dường như nghe được những tiếng xì xầm.
“Cô bạn nhỏ này, lên xe trước đi, đừng để cho Khương tiên sinh chờ lâu.” Nụ
cười trên mặt Trương hiệu trưởng quả thật có điểm giống những tú bà thời
xưa.
Mặt của Trần Hi không nhịn được run lên.”Còn kiểm tra phòng ngủ … ”
“Kiểm tra cái gì, thật là hồ đồ, bây giờ là thời đại nào rồi, khẩu hiệu của
trường chúng ta là gì, đổi mới, thực tế…” Hiệu trưởng không hổ danh là hiệu
trưởng, nói không ít, mỗi một câu nghe được đều giống như rất có đạo lý.
“Lên xe. . . . . . Tôi mệt rồi. . . . . .” Khương Sâm lại miễn cưỡng nói một
câu, Trần Hi nhắm mắt lên xe, cũng không biết ngày mai lại truyền ra tin tức gì,
dù sao hôm nay mọi người đều mắt thấy tai nghe, cô trắng trợn đêm khuya không về
phòng ngủ lại lên xe đi với đàn ông.
Trương hiệu trưởng cùng Địa Trung Hải vẫn còn ở nói gì đó, Khương Sâm cũng
không thèm để ý, trực tiếp nổ máy xe.
“Anh chạy chậm một chút” Trần Hi lên xe liền không nhịn được nhắc nhở Khương
Sâm.
“Cô mới vừa ói đến đâu rồi?”
“Bồn hoa.”
“Tôi hỏi là ói ra hết cái gì rồi?” Còn trong sân trường nên Khương Sâm không
vội vã tăng tốc, tốc độ chạy cũng coi như bình thường.
“Chính là những thức ăn vừa rồi. . . . .”
“Có gà sao?” Khương Sâm hỏi
“Có. . . . . . lúc nãy có ăn một miếng. . . . . .” Trần Hi không hiểu Khương
Sâm hỏi cái vấn đề ghê tởm này làm gì.
“Vậy thì tốt, không còn gì để ói nữa ” Nói xong Khương Sâm lái xe ra khỏi cửa
chính trường học, trên đường lớn chạy như bay.
Trần Hi ngậm chặt miệng, không dám nói nữa câu, cô lo lắng sẽ ói cả nước lên
xe hắn, chẳng lẽ hắn không thấy cô mới vừa uống nước sao?
___________________________
Đã trải qua một ngày dày vò như thế, hơn nữa vừa mới say xe, tối qua lại mất
ngủ, Trần Hi ngủ một đêm rất say, cả đêm cũng không mơ thấy gì.
Sáng sớm nay cô không có tiết học, sau khi ra khỏi cửa phòng ngủ, đã thấy
Khương Sâm đang lật từng tờ báo xem.
“Hôm nay cô dậy muộn…” Khương Sâm nhìn xem giờ một chút, giống như vì đợi cô
lâu nên có chút bất mãn.
“Sáng nay không có lớp, dậy trễ một chút, tôi đi nấu cơm.” Trần Hi bĩu môi,
người đàn ông này, giống như mỗi sáng sớm đều muốn giễu cợt cô mới thoải mái,
nhìn hắn hôm qua đã giúp cô, cô cũng không muốn cùng hắn cãi vã.
Những món cho bữa ăn sáng cũng không quá phức tạp, Trần Hi lấy trong tủ lạnh
pho mát, bánh bao, chân giò hun khói mua từ trước, làm sandwich đơn giản, sau đó
dùng chảo chiên hai quả trứng. Không biết Khương Sâm thích ăn gia vị gì,nên cô
không cho thêm gia vị gì cả, cuối cùng chuẩn bị hai ly nước trái cây, bưng tất
cả lên bàn ăn.
Khương Sâm tựa hồ rất hài lòng với những món ăn cô làm, hắn ăn trứng chiên
chỉ dùng tiêu cũng không thấy thêm gia vị nào.
“Lần sau trứng gà chiên một mặt thôi”Khương Sâm đưa ra yêu cầu.
“Được. . . . . .” Trần Hi đáp một tiếng, cô cũng bắt đầu ăn bữa ăn sáng của
mình.
Cảm giác cùng nhau ăn điểm tâm so với ăn tối còn quái dị hơn, hình như chỉ có
vợ chồng thân thuộc mới có thể thân mật như vậy, Trần Hi cảm giác mặt mình nóng
lên.
“Cái đó. . . . . .” Trần Hi ngẩng đầu nhìn Khương Sâm, có một vấn đề cô thật
sự tò mò.
Khương Sâm ngẩng đầu lên.
Trần Hi cười vui vẻ: “Tại sao anh biết hiệu trưởng của chúng tôi?”
“Cô không biết sao?” Khương Sâm nhìn vẽ mặt ngu ngơ của Trần Hi.
“Hả. . . . . .” Trần Hi không hiểu, rất lờ mờ.
“Vì sao cô đến chỗ tôi làm giúp việc.” Khương Sâm thở dài.
“Là đánh nhau, sơ ý đập trúng mặt của anh.” Trần Hi trả lời, cô bừng tỉnh
hiểu ra. “Chẳng lẽ thầy hiệu trưởng cũng là đánh trúng mặt của anh sao….” Trần
Hi không khỏi tưởng tượng thầy hiệu trưởng đại nhân này thân thể mập mạp, bộ
dạng đằng đằng sát khí như ra trận, quả thật làm người ta nóng máu mà.
“Cô cho rằng tất cả mọi người đều ngu ngốc như cô sao?” Khương Sâm lắc đầu ”
hiệu trưởng cũng coi như giới trí thức, ai lại cùng ông ấy đánh nhau”.
Khương Sâm cúi đầu đem sandwich trong tay ăn xong, phát hiện Trần Hi vẫn còn
nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt nhỏ bé kia như đang bừng bừng sát khí.
“Hiệu trưởng các cô vụng trộm với tiểu tam ở quán bar của tôi, vợ hắn đến bắt
ghen, tôi giúp hắn tìm một chỗ ẩn núp thôi”
“Chỉ có vậy mà ông ấy cũng phải hạ thấp mình sao?” Trần Hi vẫn cảm thấy có
chỗ khúc mắt.
“Thật không may, tôi có hệ thống giám sát, hơn nữa còn là hình ảnh cực nét,
nhìn rõ 360 độ tất cả các góc ảnh…”
“Anh chụp ảnh!” Trần Hi kinh ngạc Khương Sâm có thể làm chuyện không đứng đắn
như vậy.
“Cô sai rồi, là quay phim, tôi đã nói trước với ông ấy, chỉ có kho tiền của
quán bar mới có camera, thực ra camera đã có sẵn ở vị trí của ông ấy rồi.”
“À. . . . . .” Trần Hi bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, không khỏi đưa ra một ngón
tay cái.”Ngoại trừ hiệu trưởng của chúng ta ra, anh còn quay ai nữa không?”.
“Quá nhiều, không nhớ rõ, dù sao nên có còn hơn không.”
Khương Sâm cúi đầu ăn trứng chiên, một tia sáng từ trong mắt hắn lóe lên.
_______________________
Đi đến trường học, Trần Hi chuẩn bị sẵn khí thế chiến đấu, vấn đề nghỉ học đã
giải quyết rồi, nhưng những lời đồn đãi của các sinh viên chắc sẽ càng thêm mãnh
liệt, nhất là trải qua màn kịch tối hôm qua.
Đi tới lớp, cô kỳ lạ phát hiện, ba người Hạ Kỳ thoải mái hướng mình vẫy
tay.
“Trần Hi. . . . . . Trần Hi. . . . . .” Hạ Kỳ ưỡn ngực ngẩng đầu kêu to.
“Thế nào.” Thấy họ như vậy, Trần Hi cũng không kiêng dè mà đi tới, nói một
câu cũng có thể mà.
“Chưa nhìn thông báo sao, Trương Nghiên vì tung tin đồn nhảm, bị trường học
kỷ luật, ghi nhận vào hồ sơ, còn bị hủy bỏ tư cách đảng viên dự bị.” Hạ Kỳ sắc
mặt vui tươi, thanh âm lớn đến nỗi trong phòng học không người nào không nghe
được.
“Trường học còn nói mi làm thêm ngoài giờ nên mọi người phải học tập theo.”
“Làm việc ngoài giờ?”
“Ừ, sau khi Địa Trung Hải đến phòng ngủ của chúng ta, nghe nói mi đến chỗ
Khương Sâm làm giúp việc, lập tức khen ngợi, còn cam kết sẽ cấp cho mi danh hiệu
đại biểu học sinh ưu tú gì đó….”
Hạ Kỳ lại nói một đống, Trần Hi một câu cũng không nghe vào nữa, cô vừa mừng
lại vừa lo, vui mừng vì sự việc đã kết thúc như vậy, nhưng cô luôn có cảm giác
chỉ với mình Trương Nghiên không thể nào gây ra chuyện lớn như vậy, hình như còn
có người cố ý ra tay với mình.
“Trần Hi. . . . . . Mi không vui mừng sao?”
“Dĩ nhiên là vui rồi, ha ha. . . . . .” Trần Hi cười nhưng cũng không thấy
vui vẽ gì, cô cảm thấy có một đôi mắt đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm
mình.
Cùng lúc đó, một cô gái cầm điện thoại di động trên lớp không kiêng kỵ gì xem
nội dung trên web, ánh mắt cô nhíu lại, định đốt một điếu thuốc, lại phát hiện
trên bàn học chỉ có mấy cây bút.
Khương Sâm thì cô không chọc nổi, trận đánh này, cô không thể không thừa nhận
là mình đã thua.
___________________________
“Ông chủ, đây là kết quả điều tra của trường học.” Tiểu Hắc đưa thông báo của
trường học cho Khương Sâm. “Tôi cảm thấy trường học điều tra không hoàn toàn
chính xác, có cần đi tra lại một chút hay không?”.
“Không cần.” Khương Sâm phất tay một cái, thấy thái độ Tiểu Hắc có chút mù
mịt.”có phải là cậu muốn hỏi tôi, tại sao giúp người không giúp đến cùng
sao?”.
Tiểu Hắc gật gật đầu.
“Cậu nhớ là tôi cũng không có giúp bất cứ kẻ nào, chỉ là tôi không muốn mất
cô giúp việc này thôi, khó khăn lắm mới tìm được một người giỏi việc như vậy,
mất đi cũng thấy tiếc.”
Khương Sâm lật xem tài liệu trong tay, đọc đại khái nội dung, có một số việc
ngoài dự liệu của hắn, cô gái nhỏ này vậy mà có quan hệ không đơn giản với Doãn
Triệt.
Hắn cau lông mày lại, đây cũ
ng không phải là tình huống hắn muốn nhìn
thấy.
Cũng không bik sau này a Sâm có đóng zai ác hok, mà đến lúc này thấy ảnh đáng
iu ghê, đẹp zai, không lăng nhăng như DT, lại có ý đặc biệt với mỗi chị Hi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...