Chờ Ngày Tuyết Tan Hoa Nở


Diệp Thanh Tú và Diệp Thanh Hân cuối cùng cũng trở về với nhau, chỉ là hai người quyết định lần nữa giấu chuyện này.

Thật sự không phải họ muốn, có điều bao năm nay đã quen sống với thân phận họ hàng, hiện tại không biết phải nói ra thế nào.

Thôi tạm thời im lặng chờ thời cơ thích hợp rồi tuyên bố sau.
“Cười gì vậy?” Diệp Thanh Vy vừa ra ngoài thanh toán tiền cho khách, trở về bếp đã thấy Diệp Thanh Tú đứng cười một mình.
“Cười vì em ngốc!” Anh không cười nữa nhưng không thể che được sự hạnh phúc giấu trong ánh mắt.
“Đúng là người đang yêu có khác!” Cô cảm thán, sau đó tiếp tục công việc của mình.
Anh gật đầu đồng ý với lời nói của cô, sau đó nhận ra có gì đó không đúng: “Ai đang yêu chứ?”
Cô lắc đầu nhìn anh, dù có là đại luật sư thì khi yêu vào đều trở nên ngốc nghếch: “Biểu hiện của hai người quá rõ rồi.”
Lúc trước cô từng cảm nhận được giữa hai người họ có chút không bình thường.

Khi ấy Diệp Thanh Tú vẫn là em họ cô, nên suy nghĩ này lập tức bị cô đá ra khỏi đầu.

Bây giờ không cần nghĩ cũng biết, trong nhà thường xuyên có hai kẻ nhìn nhau cười ngây ngốc, làm sao lại không nhận ra được?
“Cho nên anh rể như anh có phải nên tìm cách lấy lòng em vợ một chút không?” Diệp Thanh Vy chớp chớp mắt, mặc kệ anh có phải con cháu nhà họ Diệp hay không, anh và cô vẫn như trước đây, chưa từng thay đổi.
“Được rồi, lúc nhỏ mỗi lần em kêu ‘anh’ đều có chuyện.” Mặc dù hiện tại cô đã sửa lại cách xưng hô, không còn gọi anh là “em họ” nữa, nhưng cái biểu hiện này là đang muốn nhờ vả anh làm gì đó.
“Chiều nay em có hẹn, cho nên…” Cô nhìn anh ánh mắt long lanh, thật ra cô có thể không trông quán cũng được, chỉ là đã lỡ hứa với bố mẹ rồi.
“Đi đi!” Anh vỗ mạnh lên đầu cô.
“Anh còn bắt nạt em nữa, đừng trách em!” Cô xoa đầu, cái tên bạo lực này.
“Có giỏi thì đánh anh đi!” Gương mặt anh tràn đầy ý khiêu khích.

Hai người đánh nhau mà lớn, dạo này bình yên quá anh có chút không quen.
“Không thèm, em méc chồng em.” Cô đã không còn một mình nữa, đã là có người chống lưng rồi.
“Được thôi, để anh đánh hai đứa một trận!”
“Tú đầu heo đáng ghét!”

“Em mới là đầu heo!”
Hai người vừa cười nói vừa làm việc, không khí trông vô cùng náo nhiệt.

Thím Tạ đứng một bên nhìn chỉ có thể bật cười, so với con gái của bà, hai người này càng trẻ con hơn.

Mẹ con bà vô cùng may mắn khi gặp được những người tốt bụng như Diệp gia, ân tình này có trả cả đời cũng không hết.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Cậu chỉ mới mang thai hơn một tháng, đã mua đồ đến lúc hai tuổi?” Diệp Thanh Vy nhìn Đường Tuyên cười khổ, bà mẹ trẻ này có phải lo xa quá rồi không?
“Lại còn cả trai lẫn gái.” Trần Trúc Vy cũng đưa cao hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ lên.

Cô chỉ là thuận miệng than buồn chán, sau đó bị Đường Tuyên kéo đi mua sắm.
“Đành chịu, vẫn chưa biết giới tính đứa bé mà.” Đường Tuyên xoa xoa bụng, cô và Đoàn Huy Vũ đã thống nhất sẽ không hỏi về giới tính của cục cưng, dù thế nào cũng là con của hai người.
“Mấy tháng trước còn chán ghét chẳng muốn nhìn mặt, cuối cùng ông xã nhà cậu cho cậu uống thuốc gì vậy hả?” Diệp Thanh Vy trêu chọc, cô thật sự rất vui vì nhìn thấy hai người như hiện tại.

Dù sao cô cũng là người chứng kiến Đường Tuyên và Đoàn Huy Vũ từ ngày đầu gặp nhau đến lúc hạnh phúc mà.
Kiếp trước, sau khi chân Đường Tuyên bị tàn phế, hai người quyết định sang nước ngoài sinh sống.

Về sau vẫn được hạnh phúc thế này, có đúng không?
“Em nói xấu gì anh đó?” Đoàn Huy Vũ đi phía sau, từ đầu cũng chỉ im lặng cười ngốc nghếch đi theo, nghe thấy Diệp Thanh Vy nhắc đến mình không nhịn được liền lên tiếng.
“Em nói công khai mà.”
Đường Tuyên đang đi bỗng dừng lại, gương mặt có chút nhăn nhó.
“Sao vậy?” Diệp Thanh Vy đi bên cạnh lập tức phát hiện ra vấn đề.
“Tớ đau bụng...”
Câu trả lời khiến ba người có chút hốt hoảng, Đoàn Huy Vũ còn vội vã đến gọi xe cấp cứu.
“Chỉ là vừa rồi ăn quá nhiều muốn đi vệ sinh thôi.” Đường Tuyên thật sự hết cách với mấy người này, không đợi cô nói hết đã loạn lên rồi.


Dù ngoài mặt đang trách, thật ra trong lòng cô vô cùng ngọt ngào, kiếp trước cô phải tu nhiều thế nào mới có thể gặp được những người yêu và quan tâm mình như thế.
Diệp Thanh Vy và Trần Trúc Vy còn định hộ tống Đường Tuyên đến trước cửa nhà vệ sinh liền bị ngăn lại.

Cô chỉ mới mang thai có một tháng thôi, còn rất minh mẫn và khỏe mạnh.
Ba người chờ có chút sốt ruột, đã gần nửa tiếng vẫn chưa thấy Đường Tuyên đâu.

Hai cô gái liền chạy vào trong tìm, lúc này, Đường Tuyên với gương mặt xanh xao bước ra.
“Em có sao không?” Đoàn Huy Vũ lo lắng dìu cô.
“Ăn nhiều quá thôi.” Đường Tuyên xua tay, lúc trước cô không ăn nhiều lắm, sau khi mang thai khẩu vị thay đổi, thấy gì cũng thèm ăn.

Bỗng nhiên phải nạp rất nhiều thức ăn vào người, cơ thể nhất thời chưa thích ứng được.
“Hay là về nghỉ ngơi đi?” Diệp Thanh Vy đề nghị, họ cũng đã đi hết trung tâm thương mại này rồi.
“Tớ vẫn còn muốn mua.” Sau khi có thai, không chỉ khẩu vị mà tính cách Đường Tuyên cũng thay đổi, trở nên trẻ con, thích làm nũng hơn.
“Được rồi, từ giờ đến lúc sinh chị còn nhiều thời gian mà.” Trần Trúc Vy cũng hết cách với bà bầu trẻ con này.
“Bà xã, em không mệt nhưng phải cho con nghỉ ngơi chứ?”
Sau cùng Đường Tuyên bị ba người vừa thuyết phục vừa ép buộc về nhà nghỉ ngơi.

Đoàn Huy Vũ muốn đưa hai người còn lại về nhà trước, Trần Trúc Vy lập tức từ chối.
“Có chuyện gì sao?” Diệp Thanh Vy nhìn cô bé này hôm nay có thái độ thật kì lạ.
“Không phải em, là anh Gia Bảo có chuyện muốn nói với chị.”
Hai người đứng chờ một lúc, Giang Gia Bảo đã lái xe đến.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Ông ta ép cậu ấy về Giang gia.” Giang Gia Bảo thở dài, cuối cùng anh vẫn không thay đổi được gì.
“Liên quan đến tớ sao?” Diệp Thanh Vy có linh cảm mấy ngày này xảy ra chuyện gì đó, từ sau khi Trần Diệu Linh gây sự đến giờ, Giang Duy Bảo đều tỏ ra thần bí.
Khi Trần Diệu Linh hư thai, Giang Tường Lĩnh đã ra lệnh phải khiến Diệp Thanh Vy đi tù ít nhất năm năm.


Nhớ lúc trước Lý Chính còn chưa chạm vào ông ta đã phải chịu cảnh ngục tù suốt ba năm, lần này chỉ e cô lành ít dữ nhiều.
Giang Duy Bảo biết không thể đấu lại, chỉ có thể trở về xin ông ta tha cho cô.

Giang Tường Lĩnh không nhìn anh, ông ta vẫn đang suy nghĩ cách khiến Diệp Thanh Vy phải trả giá thê thảm hơn nữa.
Anh quỳ trước nhà suốt một ngày, Giang Gia Bảo thật sự muốn giúp nhưng hai người đang diễn vở kịch đối đầu, không thể phá hủy công sức bao lâu nay được.

Hôm đó tuyết rơi rất lớn, Giang Duy Bảo phải quỳ dưới tuyết đến hai tiếng, cuối cùng ngất xỉu nhập viện.
Giang Gia Bảo chỉ có thể đứng âm thầm quan sát, anh siết chặt nắm đấm, cố gắng không để bản thân hành động theo cảm xúc.

Anh rất muốn mang em trai của mình đi, rời khỏi nơi địa ngục đáng sợ này.
“Bà nội tớ xót cháu trai, bắt ông ta phải đồng ý tha cho cậu.”
Diệp Thanh Vy biết ở Giang gia, chỉ có Giang lão phu nhân là người thật lòng yêu thương anh em Giang Duy Bảo.
“Ông ta sẽ không dễ dàng đồng ý đâu.”
Giang Gia Bảo gật đầu, điều kiện để ông ta tha cho Diệp Thanh Vy là Giang Duy Bảo phải trở về Giang gia, ngoan ngoãn nghe lời ông ta.

Giang Tường Lĩnh còn muốn cậu ấy kết hôn theo ý mình.

Thật may, trước đó cậu ấy đã đoán trước sẽ có chuyện nên đã mau chóng đăng ký kết hôn với Diệp Thanh Vy.
“Sau kì nghỉ Tết âm lịch, cậu ấy sẽ trở lại Giang thị.” Giang Gia Bảo lần nữa thở dài: “Tớ muốn cậu cũng đến, được không?”
Diệp Thanh Vy là vợ và trợ lý Giang Duy Bảo, hai người cùng đến cùng đi là chuyện rất bình thường.

Vì để bảo vệ cô, cậu ấy nhất định không cho cô trở lại Giang thị.

Nhưng Giang Gia Bảo hết cách rồi, anh muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Hiện tại đã mất đi Đường Tuyên, ngay cả Diệp Thanh Vy cũng không đến, họ thật sự không còn mấy người tin được.
“Tớ muốn hỏi ý A Duy.” Diệp Thanh Vy cắn môi, cô biết Giang Duy Bảo sẽ phản đối, nếu không anh đã không giấu cô chuyện về Giang gia.

Nhưng cô tôn trọng ý kiến của anh, cùng lắm bị từ chối thì cô nghĩ cách lấy lòng anh là được.
Trần Trúc Vy ngồi ghế phụ, hết nhìn Giang Gia Bảo rồi lại nhìn Diệp Thanh Vy, cô cảm thấy mình thật vô dụng, không giúp gì được cho mọi người.

“Đừng nghĩ nhiều, điều Gia Bảo muốn chỉ là việc em ở bên cạnh cậu ấy thôi.”
Tối đó, Diệp Thanh Vy nghe suy nghĩ đó của Trần Trúc Vy, cô chỉ cười rồi an ủi con bé.
“Chị Vy Vy, nếu em là loại người giống chị em, chị có muốn làm bạn với em nữa không?”
“Cô bé ngốc, em là em, đừng đem mình so sánh với người khác, hiểu không?”
“Nhưng mà em không phải loại người lương thiện, hiền lành giống mọi người thường nghĩ.” Bao năm qua, cô luôn sống với một lớp vỏ giả tạo.

Đối với những người thật lòng yêu thương mình, cô không muốn tiếp tục giả dối.

Nếu họ không thể chấp nhận con người thật của mình, cô vẫn vui vẻ ra đi.
“Chị cũng đâu làm bạn với em vì em lương thiện.” Diệp Thanh Vy bật cười: “Một đứa đánh nhau từ nhỏ như chị, đâu phải lương thiện gì nữa.

Nếu có kẻ nào bắt nạt những người chị yêu thương, cho dù phải lấy mạng kẻ đó, chị cũng không ngại.”
Trần Trúc Vy im lặng, Diệp Thanh Vy không thể đoán được tâm trạng của con bé, chỉ tiếp tục nói: “Đương nhiên, những người chị yêu thương, lúc này còn có em nữa.

Tiểu Vy, sau này ai bắt nạt em, nói với chị, để chị đi đánh nó.”
“Chị Vy Vy, cảm ơn chị vẫn muốn làm bạn với em.” Diệp Thanh Vy hết lần này đến lần khác bị Trần Diệu Linh hãm hại.

Vậy mà chị ấy vẫn vui vẻ, thật lòng xem cô là bạn, tại sao ông trời không cho cô người chị thế này, lại bắt cô làm em của người phụ nữ ác độc kia?
“Ai nói chúng ta là bạn? Rõ ràng người ta xem em là em gái mà.”
“Tại sao chị lại tốt với em vậy ạ?” Trần Trúc Vy lấy tay lau nước mắt, cũng may hai người chỉ nói chuyện điện thoại, nếu không lúc này nhất định rất mất mặt.
“Chắc vì… tên của chúng ta giống nhau.”
Chỉ vì một lần sốt cao Giang Gia Bảo gọi tên “Vy Vy”, vậy là kéo theo những chuyện hiểu lầm của sau này.

Nhưng mà chuyện của quá khứ, Diệp Thanh Vy cũng không muốn nhắc lại nữa, điều cô có thể làm là sống hết mình cho hiện tại.
Sau khi nói chuyện với Diệp Thanh Vy, tảng đá trong lòng Trần Trúc Vy cũng buông xuống phần nào.

Chị ấy nói đúng, chuyện quá khứ đừng nên nhắc đến nữa, phải sống cho hiện tại.

Mà “hiện tại” của cô lúc này, chính là Giang Gia Bảo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui