“Anh!” Diệp Thanh Vy đuổi theo Diệp Thanh Tú.
“Sớm biết em sẽ ngoan ngoãn gọi anh như thế, anh đã sớm nói ra sự thật.” Anh đứng lại cười nhìn cô, từ ngày nói cho cô biết bí mật, đã không còn bị cô “đè đầu” gọi em họ nữa.
“Còn đùa nữa?”
Hai người tìm công viên gần đó ngồi xuống.
“Không nỡ xa anh vậy sao?” Tuy hai người luôn đánh chửi nhau, cũng không có huyết thống nhưng anh luôn thật lòng xem cô như em gái.
“Em sợ anh đi xa bị bắt nạt thôi.” Cô cảm thấy sống mũi cay cay, thật lòng không nỡ xa anh.
Lần trước anh đi khác với lần này, chỉ sợ anh không quay về nữa.
“Con cháu Diệp gia, ai dám bắt nạt?” Anh nhớ lúc trước đi học thường xuyên bị đánh, cũng may luôn có cô đứng ra giúp đỡ.
Mỗi lần đều nghe thấy cô nói câu nói này, đến hiện tại anh vẫn ao ước mình thật sự là con cháu Diệp gia.
“Đúng vậy!” Cô cảm giác mình có nhiều điều muốn nói với anh, lại chẳng biết nói gì.
Hai người cứ ngồi như thế rất lâu.
Diệp Thanh Tú thấy trời không còn sớm nữa phải quay về chuẩn bị hành lý, ngày mai anh còn bay sớm.
“Hứa với em, nhất định phải quay về.” Diệp Thanh Vy biết hiện tại anh và chị cô không thể đối mặt với nhau.
Có điều, tương lai đâu ai nói trước, nếu cứ để anh đi thế này, chỉ sợ sau này khi nhìn lại họ sẽ hối hận.
“Được!” Anh nhìn cô một lúc, sau đó mỉm cười trả lời, những người quan trọng với anh đều ở đây, anh sẽ về.
Ai nói cần có quan hệ máu mủ mới có tình thương? Chỉ cần đối xử thật lòng, yêu thương và trân trọng nhau, chính là tình cảm gia đình.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Diệp Thanh Hân ngồi trên giường nhìn ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống cũng là lúc con người ta đối mặt với bản thân mình.
Không phải cô giận Diệp Thanh Tú vì chuyện anh nói sự thật, càng không phải hết yêu anh, chỉ là cô cảm thấy mình không xứng với anh.
Kiều Yến Loan phản đối hai người cũng không phải do quan hệ chị em họ trên danh nghĩa kia, bà ta chỉ đơn giản là xem thường xuất thân và công việc của cô.
Với danh tiếng của anh hiện tại, con dâu của bà ta phải là người cao quý, đại tiểu thư hào môn.
Hơn nữa, cô còn có bí mật không dám nói ra...
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Tháng một, vừa bước sang năm mới, nhà hàng Tương Hạ khai trương.
Tuy nhiên, quán ăn nhỏ kia vẫn được giữ lại, dù sao cũng buôn bán bao năm rồi.
Hơn nữa, điều mà vợ chồng Diệp Đăng muốn hướng đến là bữa cơm ngon cho tất cả mọi người, mọi tầng lớp.
“Cứ tưởng giúp được cho bố mẹ an nhàn hưởng phúc, sao lại vất vả hơn rồi?” Giang Duy Bảo đau lòng khi thấy bố mẹ vợ vừa bận rộn cả ngày ở quán ăn, sau đó lại phải chạy sang nhà hàng, ngày nào cũng tối mới về.
Anh thật sự muốn họ được hưởng phúc, không cần mỗi ngày vất vả vì đồng tiền nữa.
“Không sao, nhìn hai nơi kinh doanh tốt như vậy bố rất vui.” Gương mặt Diệp Đăng tuy có chút mệt mỏi nhưng không giấu nổi nụ cười trên môi.
“Một thời gian nữa ổn định, hai lão già này có thể nghỉ ngơi rồi.” Lâm Mai Hạ mang mấy chén chè ra, đây là đích thân con gái út của bà xuống bếp nấu.
Từ lúc Diệp Thanh Vy còn nhỏ bà đã rất phiền não vì con bé không giống một đứa con gái tí nào.
Vậy mà sau khi hẹn hò với Giang Duy Bảo, tính tình trở nên dịu dàng nhiều hơn, còn bắt đầu xuống bếp học nấu ăn nữa.
“Mẹ của con còn trẻ vậy, sao lại già được?” Diệp Thanh Hân vừa bên ngoài trở về, liền lên tiếng.
Diệp Thanh Hân chỉ ngồi một chút, sau đó trở về phòng.
Diệp Thanh Vy biết ngoài mặt chị cô chỉ tỏ ra bình thường, thật ra trong lòng vô cùng đau khổ.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Trần tiểu thư, cô muốn thế nào?”
Diệp Thanh Vy từ chối lời đề nghị làm trợ lý cho người nào đó, cô quyết định “đi cửa sau” trở thành nhân viên nhà hàng.
Đang loay hoay với công việc dưới bếp thì nghe nhân viên nói có người đến làm loạn, quản lý e ngại thân phận của cô ta nên không dám làm gì.
“Những món rác rưởi này có thể để vào miệng sao?” Cô ta xoa xoa bụng: “Nếu ảnh hướng đến người thừa kế tương lai của Giang thị lại khổ.”
Diệp Thanh Vy cố gắng kiềm chế, nhắc đi nhắc lại trong lòng không thể đánh người, dù sao nhà hàng chỉ mới kinh doanh, không nên gây ồn ào thì hơn.
Sau khi nghe câu tiếp theo của Trần Diệu Linh, nét mặt thoáng qua tia ngạc nhiên, rất nhanh liền biến mất.
“Vậy phải chúc mừng cô và chủ tịch Giang rồi.” Nụ cười trên môi cô cực kỳ công nghiệp.
Kiếp trước vì để trả nợ cho gia đình, buổi sáng đến Giang thị làm, tối về cô đến nhà hàng làm thêm.
Đó là nơi cô làm việc suốt mất năm đại học.
Thế nên việc tiếp xúc với nhiều loại khách hàng đã quá quen thuộc, nụ cười lúc nào cũng phải trên môi.
Trần Diệu Linh nghe nhắc đến Giang Tường Lĩnh, trong lòng lại thấy kinh tởm, mặc dù đã kết hôn mấy tháng nay, cô ta vẫn không cam tâm.
Hừ, tất cả cũng tại người đàn bà chết tiệt Diệp Thanh Vy, mối thù này cô ta nhất định phải trả.
“Sao cô biết đứa bé của ông ta?” Trần Diệu Linh đứng dậy, nói nhỏ vào tai Diệp Thanh Vy: “Bao lâu nay Duy Bảo vẫn luôn tìm đến tôi, còn nói rằng người anh ấy yêu chỉ có tôi.”
Mặc dù gương mặt không một gợn sóng nhưng trong lòng Diệp Thanh Vy không bình yên đến vậy.
Không phải cô tức giận hay lo lắng, mà đang bật cười.
Vì sao đến hôm nay cô mới nhận ra Trần Diệu Linh chỉ là một cô gái ngây thơ, đầu óc đơn giản?
“Không tin sao? Anh ấy nói vẫn là cơ thể tôi quyến rũ nhất.” Sau đó lại liếc xuống nhìn cơ thể Diệp Thanh Vy: “Không như ai đó chẳng có gì.”
“Chuyện cười của cô thật cảm lạnh.” Diệp Thanh Vy cố tình lùi hai bước giữ khoảng cách với Trần Diệu Linh, cảm giác khó chịu khi cô ta nhìn mình chằm chằm.
“Tin hay không tùy cô.” Trần Diệu Linh vẫn rất đắc ý.
Đương nhiên Diệp Thanh Vy tin, nhưng tin Trần Diệu Linh có bệnh.
Giang Duy Bảo vốn không thích cô ta, sau khi đến Giang gia, bị gia Tường Lĩnh ép kết hôn, anh đối với cô ta càng chán ghét.
Hôm nay, nếu đổi ngược lại là người khác đứng trước mặt, cô vẫn sẽ tin tưởng anh.
Trên đời này, dù cô có nghi ngờ bản thân, cũng không bao giờ nghi ngờ anh.
Trần Diệu Linh thật sự không ngờ dù cô ta có nói thế nào, Diệp Thanh Vy vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Trong lòng đã có chút loạn, nếu không thể chọc cho cô nổi giận, làm sao cô ta có thể thực hiện kế hoạch đây? Không được, phải liều thôi...
“Cứu tôi với!” Trần Diệu Linh bỗng nhiên la hét chạy ra khỏi phòng bao.
Diệp Thanh Vy chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác chạy theo, người phụ nữ kia lại nổi điên gì nữa vậy?
Cô ta vừa la vừa hét chạy ra ngoài thu hút sự chú ý của nhiều người, vì sợ cô không đuổi theo kịp cô ta còn cố tình dừng lại thở dốc.
“Cô phát điên gì vậy?” Diệp Thanh Vy bắt lấy cánh tay Trần Diệu Linh kéo lại.
Hôm nay cô ta đến cô đã có linh cảm sẽ có gì đó xảy ra.
Trần Diệu Linh quay lại nhìn Diệp Thanh Vy nở nụ cười đắc ý, sao đó đẩy cô ra nhưng người ngã xuống đất là cô ta.
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, người của Trần gia đã chạy lại la hét nói cô mưu sát.
Xe cấp cứu và xe cảnh sát rất nhanh đã đến, giống như đã chờ sẵn gần đó, chỉ chờ thời cơ để xuất hiện.
Sau khi đưa vào bệnh viện, đứa bé trong bụng Trần Diệu Linh đã không còn.
Đã qua một ngày, Diệp Thanh Vy bị tạm giam không được liên lạc với người ngoài.
Diệp Thanh Tú ngay lập tức đón chuyến bay sớm nhất trở về thành phố A nhưng vẫn không thể bảo lãnh cho cô.
Diệp Thanh Vy thật sự bị oan, Trần Diệu Linh cố tình gài bẫy cô.
Nhưng lúc cô ta chạy ra ngoài kêu cứu có quá nhiều người làm chứng, hơn nữa cảnh sát lại có phần e ngại Giang gia và Trần gia, càng làm khó cô hơn.
Cô chỉ biết ngồi co người một góc, cảm giác bị vu oan quả thật vô cùng tồi tệ.
Lúc này, cô rất nhớ gia đình, đặc biệt là Giang Duy Bảo, anh và mọi người nhất định đang lo lắng cho cô.
“Thanh Tú, sao rồi?” Diệp Đăng đợi bên ngoài trại tạm giam, đứng ngồi không yên.
Ông hiểu rõ tính cách Diệp Thanh Vy, dù có thích đánh nhau nhưng tuyệt đối sẽ không đánh người vô lý.
Diệp Thanh Tú buồn rầu lắc đầu, Giang Tường Lĩnh cho người uy hiếp, bọn họ không dám thả Diệp Thanh Vy ra.
Anh cảm thấy thật sự rất buồn cười, đứng trước đồng tiền, pháp luật không còn tồn tại thật sao?
Bỗng nhiên, Diệp Thanh Vy từ trong bước ra, nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đứng đó.
Cô lập tức chạy lại, nhào vào lòng Diệp Đăng bật khóc.
“Không sao, không sao rồi.
Về nhà thôi, mẹ và chị con đang chờ.” Diệp Đăng vỗ vỗ vào đầu con gái an ủi.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Thanh Vy chưa bao giờ làm nũng với bố mẹ, hiện tại cô lại cảm thấy mình thật sự rất nhỏ bé, yếu đuối.
Bỗng nhớ đến lúc nhỏ, bởi vì gia đình khó khăn, cô còn thích đánh nhau nên luôn bị giáo viên ghét.
Một hôm người bạn bên cạnh gian lận, lúc sắp bị phát hiện cậu ta vu oan cho cô, giáo viên không nói lời nào đã trách phạt cô, bởi vì người bạn đó là con của chủ tịch huyện.
Hôm ấy, cô rất tức giận, cô muốn nghỉ học, Diệp Đăng cũng vỗ vỗ đầu cô thế này, ông nói dù có thể nào bố mẹ vẫn luôn tin tưởng cô.
Diệp Thanh Vy biết bản thân còn có gia đình, cô không thể bỏ cuộc được, bắt đầu học cách xem những người ghét mình là kẻ vô hình.
“Thằng nhóc này!” Diệp Đăng quay sang Diệp Thanh Tú: “Lúc nào rồi còn nói đùa nữa?”
Ông thật sự đã nghĩ Diệp Thanh Tú không có cách nào bảo lãnh được Diệp Thanh Vy, không biết ăn nói thế nào với Lâm Mai Hạ.
Bà cũng rất muốn đến nhưng bệnh tim đột nhiên tái phát, đành phải ở nhà.
“Không phải con bảo lãnh mà.” Diệp Thanh Tú vẫn khẳng định Diệp Thanh Vy được thả không phải do anh.
“Bố, A Duy đâu ạ?” Cô rất nhớ, rất muốn gặp anh.
Diệp Đăng và Diệp Thanh Tú nhìn nhau, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ không ai nhìn thấy Giang Duy Bảo xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...