Diệp Thanh Vy kiểm tra tin nhắn sau đó âm thầm rơi lệ, lần này chết chắc rồi.
Tin nhắn đầu tiên là của mẹ cô: “Diệp Thanh Vy, buổi tối tan ca lập tức về nhà.”
Tiếp theo là tin nhắn của bố cô: “Sớm cũng chết, muộn cũng chết, đừng trốn nữa, về đầu hàng đi.”
Diệp Thanh Vy thật sự muốn khóc, bố mẹ là phát hiện cô không phải con ruột nên thủ tiêu sao? Mỗi lần Lâm Mai Hạ gọi cả họ và tên của ai đó trong nhà, chứng tỏ bà vô cùng tức giận.
“Vy Vy, chuyện đi xem mắt bố mẹ đã biết.
Chị không dám về nhà một mình, bao giờ em về thì nói với chị.” Người gửi là Diệp Thanh Hân.
Được rồi, xem ra bố mẹ không phải sợ cô xảy ra chuyện mà muốn tính sổ.
Cô không dám trả lời bố mẹ, chỉ nhắn lại với chị gái, nói rằng tối sẽ về nhà.
“Vy Vy, bao giờ dậy thì gọi cho anh.” Cuối cùng cô mở tin nhắn của Giang Duy Bảo ra xem, không nhịn được cười tủm tỉm.
Diệp Thanh Vy lập tức gọi điện cho anh, chỉ với hai tiếng chuông anh đã bắt máy.
“Dậy rồi sao? Đã khỏe hơn chưa?”
“Em không sao mà.” Diệp Thanh Vy cười ngốc nghếch, trái tim cảm thấy ấm áp.
“Bao giờ em có thời gian, anh có chuyện muốn nói với em.” Bởi vì nói chuyện điện thoại, nên cô không thể nhìn được biểu cảm của anh.
“Lẽ ra buổi chiều em định đến công ty, nhưng phải về nhà chuộc tội rồi.” Diệp Thanh Vy nằm trên giường, cả người không còn chút sức lực.
“Anh đưa em đi.”
Diệp Thanh Vy chạy xuống nhà đã thấy xe Giang Duy Bảo đang đậu bên kia đường.
“Anh đến đây lúc nào vậy?” Cô theo thói quen ngồi vào ghế phụ.
“Vừa lúc có việc đi ngang đây thôi.” Anh không nhìn cô, thu dọn tài liệu đang xem.
“Vậy sao?” Thật ra Diệp Thanh Vy đã ghé hỏi chú bảo vệ, chiếc xe này đã đậu ở đây từ sáng rồi.
“Vì chuyện xem mắt sao?” Giang Duy Bảo bật cười chuyển chủ đề, anh nghe cô nói phải về nhà chuộc tội thì nghĩ đến chuyện hôm trước.
“Anh chuẩn bị tâm lý nhặt xác em đi.” Diệp Thanh Vy gào khóc.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Giang Duy Bảo đưa Diệp Thanh Vy đến trước cửa quán ăn nhà cô, giờ này không phải giờ ăn, nên có chút vắng khách.
“Cảm ơn giám đốc.” Diệp Thanh Vy xuống xe, quay người cảm ơn Giang Duy Bảo không quên tặng anh một nụ hôn lên má.
“Ai đưa con đến vậy?” Diệp Đăng thấy con gái bước xuống từ chiếc xe lạ, nghi hoặc bước ra.
“Con chào bố.” Diệp Thanh Vy chưa kịp phản ứng, Giang Duy bảo đã xuống xe chào Diệp Đăng một cách vô cùng thân thiết.
Diệp Thanh Vy ngạc nhiên nhìn Giang Duy Bảo, cô đã nhận ra anh nên không xa lạ với cách xưng hô này.
Chỉ là nhìn thái độ tự nhiên của họ, anh đã tìm gặp bố mẹ cô lúc nào vậy?
“Nhật Duy mới tới sao?” Diệp Đăng cười vô cùng rạng rỡ chào đón Giang Duy Bảo.
“Nhật Duy đó à.
Đứng đây làm gì, nào, mau vào trong thôi.” Lâm Mai Hạ từ trong đi ra liếc nhìn con gái một cái rồi thôi.
“Dạ.” Giang Duy Bảo, Diệp Thanh Vy còn có Diệp Đăng đồng thanh lên tiếng, được rồi, mệnh lệnh của người lớn nhất ở đây ai dám không nghe theo.
Diệp Thanh Vy nhìn ba người bọn họ cười cười nói nói, Giang Duy Bảo còn rất tự nhiên lấy quà cô mua cho chuộc lỗi nhận là của mình.
Sau đó, họ vào trong, quên mất sự tồn tại của cô.
Không lẽ cô đoán đoán đúng rồi, cô không phải con ruột của bọn họ, mà người đó là Giang Duy Bảo, hiện tại cả nhà người ta đang đoàn tụ?
“Mẹ, cuối cùng ai mới là con ruột của mẹ?”
“Con biết được chuyện hai đứa bị nhẫm lẫn rồi sao?”
“Bố, bố xem mẹ kìa.”
“Mẹ con sai thật, con là con ruột của bố mẹ, nhưng tôi từ chối nhận đứa con này.”
“Con trai ngoan của mẹ, ăn đùi gà đi, sao lại ốm như vậy chứ?”
“Đúng vậy, ốm quá rồi, miếng thịt này lớn nhất, bố cho con luôn.”
“Cảm ơn bố mẹ.”
“Con bỏ nhà đi cho hai người coi.”
“Tạm biệt.”
Diệp Thanh Vy bỗng nhớ về đoạn hội thoại thường xuất hiện trong bữa cơm của gia đình cô nhiều năm về trước.
Giờ lại nhìn thấy Giang Duy Bảo cười nói với bố mẹ cô, giống như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, anh vẫn là Lý Nhật Duy của cô.
Lâm Mai Hạ và Diệp Đăng vào trong trò chuyện với Giang Duy Bảo, đứa con rơi như Diệp Thanh Vy chỉ có thể ngoan ngoãn đi lấy nước mời con ruột nhà họ Diệp mới tìm được về.
Đành chịu thôi, lúc này cô chính là “tội đồ”, đang cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình trong mắt mẹ.
Buổi tối, sau bữa cơm, Diệp Thanh Hân mới chịu quay về, bên cạnh cô còn có một người nữa.
“Hai đứa đúng là chị em, biết tìm bia đỡ đạn dẫn về.” Lâm Mai Hạ hoàn toàn không khách khí, hai đứa con này do bà sinh ra, bà có thể không hiểu bọn nó nghĩ gì sao?
Diệp Thanh Hân quả thật nghĩ như vậy, mẹ của bọn họ rất thương đứa cháu này, nên dẫn về đây để chọc bà vui.
Còn Diệp Thanh Vy thật sự oan ức, là Giang Duy Bảo tự đến đây mà?
“Mợ, chuyện hôm qua là con nhờ chị Hân đi cùng con, việc này rất quan trọng nên mới phải nhờ chị Vy đi xem mắt thay.
Nào ngờ chị lại nói những lời như vậy.” Vừa vào nhà, Diệp Thanh Tú liền chạy lại ngồi cạnh Lâm Mai Hạ, nhỏ giọng lấy lòng.
“Diệp Thanh Tú.” Diệp Thanh Vy cảm thấy mình chết chắc rồi, Diệp Thanh Tú và cô từ nhỏ đã không đội trời chung, lúc này là đang muốn giết cô sao?
Diệp Thanh Hân không ngờ Diệp Thanh Tú sẽ nói những lời như vậy, nhưng cô không thể vì bản thân mà đưa em gái ra chịu chết được: “Mẹ, mấy lời kia Vy Vy chỉ nói theo con dạy thôi, con quả thật không muốn đi xem mắt.”
“Con nghĩ mình nên về trước.” Giang Duy Bảo cảm thấy đây là chuyện riêng của người nhà họ Diệp, vẫn không nên có mặt thì hơn.
“Không cần đâu.” Diệp Đăng giữ Giang Duy Bảo lại, sao đó nhìn bà xã: “Lâu lắm mới có dịp đông đủ, chuyện kia nói sau đi.”
Thật ra ban đầu, Diệp Đăng cũng không tán thành chuyện đi xem mắt, ông vẫn luôn tôn trọng tình cảm của bọn nhỏ.
Chị em Diệp Thanh Hân thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôm nay thoát tội rồi, chờ một vài ngày nữa, mẹ sẽ không còn tức giận nữa.
Diệp Thanh Vy vẫn để bụng chuyện Diệp Thanh Tú vu oan mình, liền chạy lên đá vào chân anh.
“Cái con nhỏ này.” Diệp Thanh Tú vừa chạy lên, định đánh lại, thì mới chợt nhớ ra sự tồn tại của Giang Duy Bảo: “Người này là ai vậy?”
“Bạn trai chị đó.” Diệp Thanh Vy rất tự nhiên giới thiệu.
“Giả đúng không? Hoặc là mắt có vấn đề rồi, nếu không làm sao yêu con nhỏ này.” Diệp Thanh Tú không cho Diệp Thanh Vy một chút mặt mũi, ba người còn lại trong Diệp gia cũng đồng tình với suy nghĩ này.
“Nói lại lần nữa xem?” Diệp Thanh Vy nghiến răng, không khách khí nhéo một cái thật mạnh vào tay kẻ nào đó.
“Lâu rồi không gặp, Tú đầu heo.” Giang Duy Bảo tiến lên chào Diệp Thanh Tú, hai từ “đầu heo” kia, vừa giúp Diệp Thanh Vy trút giận, vừa nhắc nhở về thân phận anh.
“Lý Nhật Duy?” Diệp Thanh Tú ngạc nhiên: “Không phải chứ?”
Nhìn thái độ của mọi người Diệp Thanh Tú đã xác định được câu trả lời, thật không ngờ cái tên lúc nhỏ còn giành ăn với anh, nay đã lớn như vậy, thay đổi quá nhiều khiến anh nhìn không ra.
Sau đó Diệp Thanh Tú nghĩ lại, bản thân so với tám năm trước cũng không giống lắm, vừa rồi nếu không phải Diệp Thanh Vy hét tên anh, nhất định thằng nhóc kia không nhận ra được.
Diệp Thanh Hân đã từng gặp Giang Duy Bảo, nhưng không ngờ người đó là Lý Nhật Duy.
Nhìn thấy em gái đã tìm lại được người trong trái tim, chị gái như cô thật sự rất vui mừng.
Giang Duy Bảo nhìn thấy bộ dạng há hốc của Diệp Thanh Tú liền bật cười, cũng may lần trước Trần Diệu Linh đã gửi hình người này cho anh.
Nhớ lại mấy hành động của hai người trong tấm hình kia, theo hiểu biết của anh chắc là đang đánh nhau.
Thật ra Giang Duy Bảo đoán không sai lắm, Diệp Thanh Tú đang công tác ở thành phố khác, hôm đó trở lại thành phố A để mua quà kỷ niệm ngày cưới cho Diệp Đăng và Lâm Mai Hạ.
Hôm đó anh đi cùng chị em Diệp Thanh Vy, Diệp Thanh Hân có chuyện rời đi trước.
Mà Diệp Thanh Vy và Diệp Thanh Tú từ nhỏ như nước với lửa, nói chuyện không quá ba câu đã đánh nhau, lần đó cũng không ngoại lệ.
Diệp Thanh Tú chỉ nói vài câu, nhanh chóng chọc Diệp Thanh Vy tức giận, cô như một chú cún lao vào cắn anh.
“Diệp Thanh Vy, tại sao của anh lại ít hơn?” Diệp Thanh Tú nhìn chằm chằm vào chén của mình và Giang Duy Bảo.
Lâm Mai Hạ hôm nay, nấu chè cho cả nhà ăn, Diệp Thanh Vy vừa mang ra đã bị người nào đó kiếm chuyện.
“Không ăn thì nhịn, em họ.” Diệp Thanh Vy nghiến răng, rõ ràng là mang ra ngẫu nhiên, ai kêu chọn chén ít hơn rồi nói chứ.
Thật ra Diệp Thanh Tú lớn hơn Diệp Thanh Vy ba tuổi, nhưng lại là em họ của cô.
Hai người từ nhỏ đã cãi nhau xem ai làm anh, ai làm chị.
Diệp Thanh Vy vì muốn được anh nhường, thường sẽ gọi anh, còn nếu bị anh chọc giận, sẽ xưng chị.
Cũng may nhà họ Diệp không quan trọng thứ tự lắm, nếu không với cách xưng hô lung tung của hai người, nhất định bị mắng thê thảm.
Cả buổi, sáu người nói chuyện rất vui vẻ, mặc dù không khí giữa Diệp Thanh Vy và Diệp Thanh Tú luôn sặc mùi thuốc súng.
Sau buổi gặp mặt, Diệp Thanh Tú nhất quyết đòi ngủ lại, đây cũng không phải lần đầu, nên mọi người đều mặc kệ anh.
Diệp Thanh Hân sống cùng bố mẹ, nên chỉ có Giang Duy Bảo đưa Diệp Thanh Vy về.
“Anh và bố mẹ em trước đó đã quen nhau sao?” Diệp Thanh Vy tỏ vẻ thắc mắc, đóng kịch nhiều quá cô thật sự có chút mệt, hay là tìm cách giải thích với anh chuyện cô nhớ lại thì hơn.
“Muốn theo đuổi em, anh phải nên lấy lòng bố mẹ vợ một chút chứ.” Giang Duy Bảo không trả lời thật, nhớ đến những gì Diệp Đăng nói, anh không dám mạo hiểm.
Diệp Thanh Vy biết anh đang nói dối, cũng không thể vạch trần, cả hai người đều đang che giấu đối phương sự thật.
“Em lại cảm thấy bố mẹ thương anh hơn cả em.” Đây là sự thật, so với đứa con suốt ngày quậy phá như cô, bố mẹ lại có phần ưu ái anh nhiều hơn.
“Ngốc quá.” Giang Duy Bảo bật cười vỗ đầu cô.
“Còn nữa, sao cả nhà em đều gọi anh là Nhật Duy? Là Lý Nhật Duy mà anh từng nhắc đến sao?”
“Vy Vy.” Giang Duy Bảo dừng xe: “Có một số chuyện đã qua, hãy để nó ngủ yên.
Được không?”
Diệp Thanh Vy cắn môi, gật đầu, không nói gì nữa.
Bữa cơm hôm nay khiến anh nhớ lại những ngày trong quá khứ, thời gian đã qua vĩnh viễn không thể quay lại.
Tuy nhiên, có một số thứ anh nhất định sẽ liều mạng bảo vệ, ví dụ nụ cười của cô gái ngốc ngồi bên cạnh mình.
Chuyện của cô và Giang Gia Bảo năm đó, anh cũng không muốn tìm hiểu nữa, anh chỉ cần biết một điều, lúc này người ở bên cô là anh, vậy đủ rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...