Diệp Thanh Vy thấy trong người nóng bức, vô cùng khó chịu.
Cô cố gắng thoát khỏi vòng tay của nhân viên phục vụ, ly rượu vừa rồi Trần Diệu Linh đưa cho cô nhất định có vấn đề.
“Diệp tiểu thư, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi!” Cô nhân nhiên kia cố gắng kéo Diệp Thanh Vy đi, dù sao cũng nhận tiền rồi.
“Tránh ra!” Dù không tỉnh táo, sức lực Diệp Thanh Vy vẫn rất lớn, một cô gái yếu đuối sao giữ được cô.
Diệp Thanh Vy chạy về phía cầu thang, cô phải thoát ra khỏi chỗ này, sau đó tìm Đường Tuyên cầu cứu.
Lúc này, cô cũng chỉ còn có cô ấy bên cạnh mà thôi.
Điện thoại Đường Tuyên không thể kết nối, cô vào nhà vệ sinh nữ, tự nhốt mình vào trong.
Cô phải tìm mọi cách để bản thân có thể tỉnh táo, không để cho Trần Diệu Linh được như ý.
Diệp Thanh Vy không biết mọi chuyện sau đó thế nào, chỉ biết lúc mình tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện.
“Giang...!Giang tổng?” Cô không tin vào mắt mình, tại sao anh lại ở đây?
“Em bị ngất trong nhà vệ sinh, là cô lao công phát hiện.” Giang Duy Bảo giải thích, sau đó ôm cô vào lòng: “Vy Vy, chúng ta quay lại được không?”
Có trời mới biết, khi nhìn thấy bàn tay cô đầy máu được đưa ra từ nhà vệ sinh, trái tim anh đau đớn thế nào.
Giây phút ấy, anh cũng hiểu được, cả đời này anh không thể sống thiếu cô, mặc kệ là cô có yêu anh hay không, anh đều giữ cô bên mình.
“Giang tổng đùa sao, anh vừa đính hôn hôm qua, giờ quay lại tỏ tình với tôi?” Diệp Thanh Vy đẩy anh ra, vừa mới tỉnh dậy cơ thể cô vẫn khó chịu.
“Chuyện của anh và Trần Diệu Linh, anh sẽ giải quyết, em tin anh đi được không?”
“Tránh xa tôi ra, Giang Duy Bảo, tôi không phải trò đùa của anh!”
“Trợ lý Diệp, em còn không tập trung làm việc, đừng trách tên ác ma này vô tình.” Giang Duy Bảo gõ gõ xuống bàn, anh đang bàn công việc với cô, người nào đó lại không trả lời.
“Em xin lỗi.” Không phải cô cố ý, chỉ là trong lòng có chút sợ hãi.
Cô vừa nhớ đến một số hình ảnh ở kiếp trước.
“Không khỏe sao?” Anh hết sờ má lại sờ trán cô.
Diệp Thanh Vy lắc đầu: “Anh nói lại đi, em nhất định sẽ chú ý.” Hiện tại công việc quan trọng hơn.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Em nói gì?” Giang Duy Bảo tức giận đứng dậy.
Giờ ăn trưa, Diệp Thanh Vy mới đem một số chuyện ở kiếp trước nói với anh.
Không ngờ anh có phản ứng lớn như vậy, cô vội kéo anh ngồi xuống, nơi này dù sao vẫn là chỗ đông người, nhiều nhân viên đang nhìn họ.
“Anh nhỏ tiếng một chút!” Khó khăn lắm mới tìm được chỗ vắng người, bây giờ anh lại gây chú ý như vậy.
“Về văn phòng nói tiếp!” Anh kéo cô đi về văn phòng, không cho cô có cơ hội từ chối.
“Em không chắc người gây ra chuyện đó có phải là cô ta không.” Diệp Thanh Vy xoa xoa cổ tay.
Vừa rồi Giang Duy Bảo tức giận, thế nên khi kéo cô đi đã không chú ý dùng lực.
Nhìn vết đỏ trên tay cô, anh rất đau lòng.
“Ngoài cô ta ra, còn ai ác độc như vậy?” Anh nhíu mày, đáng chết, dám động vào người phụ nữ của anh.
“Cùng lắm em không uống ly rượu đó là được mà.”
“Không được!” Nụ cười trên môi Giang Duy Bảo có phần nguy hiểm: “Em nhất định phải uống!”
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Diệp Thanh Vy cảm thấy không có gì làm, đi lên sân thượng dạo, nhìn bầu trời đầy sao, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Lại nhìn xuống dưới, nếu như nhảy xuống thì thế nào nhỉ? Cô bỗng bật cười bởi suy nghĩ ngu ngốc này, sống lại một lần, cô càng trân trọng mạng sống hơn.
Ít nhất, dù có hi sinh cũng phải thật ý nghĩa.
Đang mải mê ngắm nhìn biển sao vô tận, bỗng có đôi bàn tay ôm lấy eo mình.
Trong đầu nghĩ gặp biến thái rồi, cô liền nắm lấy cổ tay hắn, sau đó cúi người, hất người đó ngã ra phía trước.
Cũng may kinh nghiệm đánh nhau lúc còn đi học vẫn còn dùng được.
“Em bạo lực quá đó!” Giang Duy Bảo nằm dưới đất lên tiếng, giọng điệu chỉ có bất lực chứ không hề oán trách.
Nhất thời quên mất, cô gái trước mặt này từng một mình đánh đuổi ba tên côn đồ to con.
“Sao lại là anh?” Sau khi xác nhận người trước mặt là ai, cô liền hoảng hốt chạy đến đỡ anh dậy.
“Em đối xử với bệnh nhân mới xuất viện vậy hả?” Anh lườm cô, miệng phun ra mấy chữ: "Đây là bạo lực gia đình!"
“Em làm sao biết chủ nhân bữa tiệc phía dưới sẽ lên đây?” Diệp Thanh Vy có chút chột dạ, không thể trách cô, ai bảo anh đi không có tiếng động, còn ôm cô đột ngột như thế.
“Hừ, rõ ràng em không nghe anh gọi, vừa rồi nghĩ gì tập trung vậy?” Giang Duy Bảo rất hiểu cô, nếu đang nghĩ chuyện quan trọng, cô sẽ không quan tâm đến xung quanh nữa.
“Nhớ đến nụ cười quái dị của anh khi nghe em kể về buổi tiệc đính hôn ở kiếp trước.”
“Ồ, ngày mai rồi em sẽ biết.” Anh lườm cô: “Anh còn chưa trách em không chịu kể chuyện đó với anh sớm hơn.”
“Xin lỗi mà!” Bởi vì kiếp này cô tự tin không để người phụ nữ đó lừa nữa.
“Không được phép có lần sau!”
“Yên tâm, em sẽ cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt.” Không để anh đau lòng vì lo lắng cho cô nữa.
Kiếp trước, vì để bản thân tỉnh táo, cô đã dùng móng tay bấm mạnh vào bàn tay đến chảy máu, sau đó ngất xỉu phải đưa đi bệnh viện.
Nhớ lại bộ dạng lo lắng khi ấy của Giang Duy Bảo, cô rất đau lòng.
Anh muốn quay lại, còn cô chỉ biết đẩy anh ra xa.
Cô luôn nghĩ sau khi đọc được quyển nhật kí kia, hai người hóa giải hiểu lầm nên anh mới quyết định quay lại.
Nhưng thật ra hôm đó, ánh mắt anh vô cùng chân thành, anh đã không còn hận cô nữa, cho dù sự thật chưa được phơi bày.
“A Duy… Anh của kiếp trước...!rất đáng thương.” Diệp Thanh Vy cảm thấy mắt mình có chút cay cay, giá như kiếp trước cô sớm trân trọng anh thì tốt biết mấy.
“Cho nên vừa rồi em đánh anh để anh đau đớn giống kiếp trước?” Giang Duy Bảo bĩu môi.
Cô há hốc trước suy luận của anh.
Được rồi, đánh anh là cô sai, trăm sai nghìn sai đều do cô.
“Mời anh ăn kem chuộc lỗi được không?” Cô bật cười.
“Hai cây?” Không đợi Diệp Thanh Vy nói tiếp, Giang Duy Bảo đã lên tiếng trước.
“Ừm.” Nụ cười của cô càng trở nên rạng rỡ.
Bao năm qua giữa hai người có chuyện gì mà hai cây kem không giải quyết được đâu chứ?
“Bao giờ em mới chịu trưởng thành đây?” Anh véo má cô, sau đó dùng hai tay nặn mặt cô thành đủ hình dạng.
Cô lườm anh, dám nói cô không trưởng thành, nhìn anh bây giờ mới giống một đứa trẻ hơn.
Còn định xem mặt cô là đất sét nhào nặn nữa chứ, rõ ràng anh đang bắt nạt cô.
Nghĩ lại không cam tâm, cô nắm lấy tay anh, cắn một cái.
“Diệp Thanh Vy, em là cún con sao?” Giang Duy Bảo rút tay lại, trên đó còn dấu răng.
“Hừ.” Cô học theo dáng vẻ mỗi lúc hờn dỗi của anh.
Anh bật cười ôm cô từ phía sau, Diệp Thanh Vy cũng rất tự nhiên dựa vào người anh.
“Nhưng mà sao anh ở đây?” Buổi tiệc chưa kết thúc mà.
“Nhớ em nên đi tìm.”
“Nghiêm túc một chút!” Cô đánh lên tay anh: “Có tin em cắn anh nữa không hả?”
“Được rồi, không đùa nữa.” Anh vẫn cười, cô gái của anh ngày càng bạo lực: “Trần Diệu Linh mất tích, buổi tiệc cũng kết thúc rồi.”
Còn đang nghi ngờ, cả người cô bỗng xoay lại, đôi môi bị người nào đó chiếm lấy.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, sau đó nở nụ hết sức rạng rỡ: “Bà xã, em có quên gì đó không?”
“Vừa qua ngày em đã chúc anh rồi mà?” Hôm nay là sinh nhật của Giang Duy Bảo.
“Vậy quà đâu?” Anh nũng nịu hệt như đứa trẻ đòi kẹo.
“Không phải em đã nói với anh rồi sao?” Cô không tiện mang quà đến buổi tiệc, nên sẽ tặng anh sau.
“Không muốn.” Anh chỉ vào môi cô: “Anh muốn quà này cơ.”
Cô nhìn anh cười hết sức ngọt ngào, nắm tay anh, sau đó… cắn thật mạnh.
Anh muốn có dấu răng? Đơn giản quá, để cô tặng anh.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Buổi tiệc kết thúc khá muộn, Diệp Thanh Vy đã chuẩn bị sẵn phòng cho những vị khách ở xa.
Bởi vì quá mệt mỏi, nên Đường Tuyên kéo cô ngủ lại.
“Vy Vy, mau dậy!” Đường Tuyên không quen giường nên tranh thủ dậy sớm tập thể dục.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Thanh Vy còn chưa tỉnh ngủ, hôm nay là ngày nghỉ, cô muốn ngủ thêm chút nữa.
Không đúng, cô đang ở khách sạn, không phải ở nhà.
Đường Tuyên không giải thích, chỉ kéo Diệp Thanh Vy chạy đi.
Đến nơi, ở đó có rất nhiều người, còn có nhiều phóng viên nữa.
“Chuyện gì vậy?” Vừa đến, đã thấy Đoàn Huy Vũ và Giang Duy Bảo đứng đó, nhìn trang phục, có lẽ họ cũng đi tập thể dục về.
Diệp Thanh Vy thầm thở dài, đúng là chỉ có cô lười biếng dậy trễ thôi.
“Nghe nói vị ảnh đến nào đó ngoại tình.” Đoàn Huy Vũ hai mắt sáng rực, anh biết rõ đó không phải sự thật.
Không sao, vẫn có trò vui để xem.
Bình thường Giang Duy Bảo không hứng thú quan tâm những chuyện thế này, nhưng hôm nay ngoại lệ, anh còn chủ động kéo Đoàn Huy Vũ đi.
Đám phóng viên đang phát trực tiếp, chờ đủ số lượng người xem sẽ phá phòng đi vào.
Mặc dù nhân viên khách sạn cố gắng ngăn cản, nhưng vợ của vị ảnh đế kia đảm bảo mình sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Có điều họ không ngờ đến, sau khi phá cửa vào, bên trong không có vị ảnh đế nào cả.
Người nằm trên giường lại là chủ tịch tập đoàn Giang Thị và tiểu thư tập đoàn Trần Thị - cô gái đêm qua vừa đính hôn với con trai ông ta.
Mặc dù không phải nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng người của tứ đại gia tộc luôn được quan tâm, hơn nữa Trần Diệu Linh là nhà thiết kế thường xuất hiện trên tạp chí.
Đám phóng viên thấy cơ hội tốt, liên tục chụp hình, quay phim và đưa ra câu hỏi.
Người của Trần gia nhanh chóng chạy đến, bố của Trần Diệu Linh là Trần Sơn lập tức lao vào đấm cho Giang Tường Lĩnh mấy cái, sau đó bị vệ sĩ Giang gia ngăn lại.
Giang Duy Bảo cũng bị đám phóng viên bao vây, vừa đính hôn, vị hôn thê liền lên giường với bố mình, họ muốn biết cảm nhận của anh thế nào.
Anh chỉ cười châm chọc: “Bố thân yêu, món quà đính hôn này quá lớn rồi đó!”
Giang Duy Bảo từ chối phỏng vấn, chỉ để lại một câu cho Giang Tường Lĩnh rồi kéo Diệp Thanh Vy đi.
Vở kịch này họ đã hết vai diễn, nhường lại sân khấu cho “ảnh đế” và “ảnh hậu” ở trên giường thôi.
“Tôi sẽ giết các người!” Trần Diệu Linh nổi điên la lên.
“Đủ rồi!” Giang Tường Lĩnh rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, dù sao cũng là kẻ sinh ra trong hào môn, đấu đá từ nhỏ khiến ông ta đối với những chuyện này không quá dao động..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...