“Vy Vy, cảm ơn cậu đã chuẩn bị tiệc đính hôn cho tớ, vất vả cho cậu quá!” Trần Diệu Linh cười híp mắt, vô cùng thân thiết nhìn Diệp Thanh Vy.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài để diễn cho những quan khách đến dự tiệc mà thôi.
“Trần tiểu thư, cô thật biết đùa, buổi tiệc quan trọng thế này, làm sao tôi có thể làm một mình được? Nếu muốn cảm ơn, cô nên đến tìm từng nhân viên ở đây thì hơn.” Đối với sự nhiệt tình không cần thiết kia, Diệp Thanh Vy lựa chọn đáp lại bằng thái độ lạnh nhạt.
Trần Diệu Linh bị những lời nói đó chọc tức, cô ta không thể cãi lại, dù sao hôm nay cũng là chủ nhân buổi tiệc, người khác còn đang nhìn chằm chằm.
“Thế nào? Nhìn người mình yêu chuẩn bị hôn lễ cho mình, có vui không?” Cô ta đi về phía Giang Duy Bảo cười khiêu khích, âm lượng vừa đủ hai người nghe.
Thế nên những người ngoài nhìn vào điều nghĩ cô ta đang cười ngọt ngào với vị hôn phu của mình.
Còn anh từ đầu đến giờ, mặt không chút biểu cảm, xem lời nói của người kế bên như không khí.
“Chúc mừng, chúc mừng.” Đoàn Huy Vũ và Đường Hoa cũng đã đến, người hiểu cảm giác của Giang Duy Bảo lúc này cũng chỉ có Đoàn Huy Vũ.
Hôm nay có nhiều người trong giới thượng lưu, còn có nhiều phóng viên đến, thế nên người bố yêu dấu của anh ra lệnh anh phải đi dự tiệc cùng con dâu tương lai của ông.
“Không cần chúc mừng, dù sao cũng sắp đến anh rồi.” Nhìn ra được sự trêu đùa trong lời nói của Đoàn Huy Vũ, Giang Duy Bảo liền đáp trả.
Hai người mặc dù xem nhau như tri kỉ, nhưng đều xem việc sát muối vào tim nhau làm niềm vui.
“Được lắm người anh em.” Đoàn Huy Vũ nghiến răng, nhìn Đường Hoa và Trần Diệu Linh cười vui vẻ như chị em thân thiết trong gia đình, anh nở nụ cười khinh bỉ rồi kéo Giang Duy Bảo ra chỗ khác.
“Chuyện đó sao rồi?”
Ngoại hình của Giang Duy Bảo và Đoàn Huy Vũ rất điển trai, bình thường đã có thể gây chú ý, mà hôm nay Giang Duy Bảo còn là nhân vật chính, hai người nói chuyện càng phải cẩn thận hơn gấp bội.
“Đùa, Đoàn Huy Vũ này ra tay, có thể thất bại?”
Giang Duy Bảo cười, vỗ vai Đoàn Huy Vũ, hai người quay lại với “cặp chị em thân thiết” kia.
Đường Hoa khoác tay Đoàn Huy Vũ đi vào, Giang Duy Bảo và Trần Diệu Linh tiếp tục đón khách.
“Tốt nhất anh nên vui vẻ lên, nếu không người ta lại nghĩ tôi ép anh đính hôn với tôi.” Khó khăn lắm mới chờ đến lúc không có ai, Trần Diệu Linh tranh thủ ghé vào tai Giang Duy Bảo nói nhỏ.
Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng với cô ta, không trả lời.
Hừ, nếu không phải Trần Diệu Linh và Giang Tường Lĩnh dùng cậu anh và Diệp Thanh Vy đe dọa, buổi đính hôn hôm nay nhất định sẽ không diễn ra.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Một tháng trước…
Giang Duy Bảo tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ, xung quanh đều là những người anh không quen biết.
Diệp Thanh Vy đang ở đâu? Lúc này trong đầu anh chỉ còn hình bóng của cô.
Khi nhìn thấy chiếc xe lao đến, phản ứng đầu tiên của anh là đẩy cô ra.
Trước khi ngất đi, anh nhớ rằng cô đang đau khổ gọi tên anh, không biết bây giờ cô thế nào nữa.
“Cuối cùng con cũng tỉnh.” Giang Tường Lĩnh ánh mắt lãnh đạm nhìn đứa con trai vừa trở về từ Quỷ Môn Quan.
“Thật khiến ngài chủ tịch thất vọng, tôi còn sống.” Mới tỉnh dậy, cơ thể anh có chút yếu ớt, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn ông ta.
Giang Tường Lĩnh bật cười: “Nếu con mất đi, ta lại phải đi tìm xem mình còn đứa con nào hay không, thật phiền phức.”
“Hóa ra con cái đối với ngài chủ tịch đây cũng chỉ là công cụ giữ tài sản mà thôi.” Giang Duy Bảo cười châm chọc.
Trước đó là Giang Gia Bảo, hiện tại là anh, người khác đều nhìn hai người bằng ánh mắt ngưỡng mộ khi là thiếu gia Giang gia.
Buồn cười, nếu họ biết những gì bọn anh phải gánh vác và trải qua chắc chắn không dám nghĩ vậy nữa.
Một khi Giang Tường Lĩnh không có người nối dõi, thì số tài sản kia sẽ do người khác quản lí, ông ta đương nhiên không để chuyện này xảy ra.
“Con sai rồi, con trai của ta.
Nếu con là con gái, như vậy, mọi thứ đều trở nên vô dụng.” Nhắc đến con cái, thái độ của Giang Tường Lĩnh lại giống như đang nói về những món đồ được bày bán ngoài siêu thị.
Giang Duy Bảo xoay mặt đi hướng khác, không muốn nhìn thấy loại người rắn độc như ông ta nữa.
Giang Tường Lĩnh nào dễ dàng buông tha cho anh: “Đương nhiên một khi đã là con trai của ta, thì phải nghĩ cách tìm cho ta đứa cháu nội trai.”
Dừng một lúc, ông ta lại tiếp tục: “Và mẹ của đứa nhỏ, cũng sẽ do ta chọn.”
Giang Duy Bảo xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang ngồi đối diện: “Tôi sẽ không làm theo bất kì yêu cầu gì từ ông, cái danh Giang Duy Bảo này, tôi cũng không cần nữa.”
“Con nghĩ con muốn là được sao?” Giang Tường Lĩnh bật cười: “Đừng quên năm đó con về Giang gia vì lí do gì.
Nếu con không muốn gặp Lý Chính và cô gái họ Diệp kia nữa, thì con muốn làm gì cũng được.”
“Ông…” Giang Duy Bảo tức giận, anh biết Giang Tường Lĩnh là người nói được làm được, nếu ông ta đã mang cậu và Diệp Thanh Vy ra uy hiếp anh, hai người bọn họ quả thật sẽ gặp nguy hiểm nếu anh chống đối ông ta.
“Được rồi, chỉ cần con dâu trên danh nghĩa là do ta chọn.
Những người phụ nữ bên ngoài của con ta sẽ không quan tâm.” Giang Tường Lĩnh nói xong liền bỏ đi.
Giang Duy Bảo siết chặt nắm đấm, anh tuyệt đối sẽ không trở thành loại người như thế.
Cả đời này, ngoài Diệp Thanh Vy ra, anh sẽ không cưới bất kì cô gái nào khác.
Cuối cùng, vì để bảo vệ cậu và người anh yêu, Giang Duy Bảo đành chấp nhận tổ chức buổi tiệc đính hôn.
Nhưng anh cũng có yêu cầu, đó là phải để Diệp Thanh Vy trở về bên cạnh anh, đảm bảo sự an toàn của cô và Lý Chính.
Cái Giang Tường Lĩnh quan tâm là lợi ích sau khi liên hôn, tình yêu gì đó ông ta không quan tâm, thế nên dễ dàng đồng ý.
Ông ta để Diệp Thanh Vy tự tay chuẩn bị buổi đính hôn, xem như trừng phạt một chút việc trước đó hai người vẫn gặp mặt.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Người chủ trì giới thiệu và nói một số điều cơ bản của bữa tiệc, ánh mắt Giang Duy Bảo lại chỉ hướng về một người duy nhất, ánh sáng của đời anh – Diệp Thanh Vy.
Lần này để cô thiệt thòi nhìn anh đính hôn với người khác, lần sau nếu anh còn đứng trên sân khấu thế này, chỉ có thể là hôn lễ của anh và cô.
Diệp Thanh Vy cũng nhìn anh cười ngọt ngào, hôm nay anh quả thật rất đẹp trai.
Có đôi lúc cô đã nghĩ, nếu Giang Duy Bảo thật sự phải kết hôn với Trần Diệu Linh, cho dù có làm người thứ ba cô cũng không buông tay anh.
“Vy Vy!”
Diệp Thanh Vy tìm một góc ít người ngồi xuống, mấy món ở đây rất ngon, cả ngày nay cô chưa ăn gì.
Nghe thấy có người gọi mình, cô vừa quay đầu đã thấy Trần Diệu Linh đi đến.
“Thế nào, có nể mặt không?” Trần Diệu Linh đưa cho Diệp Thanh Vy li rượu trái cây.
Diệp Thanh Vy không do dự nhận lấy, uống cạn ly rượu: “Được rồi chứ?”
“Vy Vy, cậu thật tốt quá!” Trần Diệu Linh cười híp mắt, lần này có trò vui để xem rồi.
“Cô chưa uống?” Diệp Thanh Vy nhìn ly rượu trên tay cô ta còn nguyên.
“Uống chứ!” Trần Diệu Linh không chút suy nghĩ uống vào, dù sao ly rượu của cô ta cũng rất bình thường.
“Vy Vy như vậy chúng ta vẫn là bạn phải không?” Trần Diệu Linh đưa ly rượu uống cạn cho người phục vụ, lại kéo tay Diệp Thanh Vy.
“Bạn?” Diệp Thanh Vy bật cười: “Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta không thân thiết, cũng chưa từng là bạn.”
Nói rồi cô liền xoay người bỏ đi.
Cho dù không có mối thù ở kiếp trước, chỉ cần nhớ đến những lời cô ta từng mắng Lý Nhật Duy tám năm trước đã đủ để cô căm ghét cả đời.
Giang Duy Bảo đi về phía này, anh đi lướt qua người cô, đến bên cạnh Trần Diệu Linh.
“Ra ngoài nói chuyện một chút!” Anh nói xong liền quay đi.
Trần Diệu Linh khó chịu vì thái độ ra lệnh của anh.
Nhưng họ vẫn là trung tâm của bữa tiệc, cô ta không thể tỏ vẻ không vui được, đành đi theo.
“Gọi tôi ra có việc gì?” Hai người đứng ở góc khuất, lúc này cô ta không cần diễn kịch nữa.
“Ngắm cảnh.” Giang Duy Bảo rất ung dung ngước lên trời, giống như anh thật sự chỉ muốn ngắm cảnh.
“Đồ điên!” Trần Diệu Linh nhíu mày không vui.
Cô ta xoay người bỏ đi, bỗng nhiên đứng không vững.
“Đưa Trần tiểu thư về phòng đi!” Giang Duy Bảo xoay người lại, khoanh tay đứng nhìn cô ta, sau đó ra lệnh cho hai người đứng sẵn trong góc.
“Lý Nhật Duy, anh muốn làm gì?” Trần Diệu Linh vùng vẫy muốn thoát, sức lực lại không bằng hai người đàn ông.
“Muốn gậy ông đập lưng ông.” Anh lười biếng giải thích, cũng không quan tâm người phụ nữ kia nữa.
“Cậu quả thật thâm độc!” Sau khi hai người kia dẫn Trần Diệu Linh đi, một người đàn ông mặc vest màu nâu không biết từ đâu bước ra.
“Đau lòng à?” Giang Duy Bảo châm chọc.
“Cậu nghĩ sao?” Người đàn ông đưa cho anh ly rượu, không khỏi thắc mắc: “Thâm độc như vậy, không sợ Vy Vy nhà cậu sợ hãi bỏ chạy à?”
“Cô ấy yêu tôi như vậy, làm sao nỡ đi?” Giang Duy Bảo xoay ly rượu trong tay: “Hơn nữa cho dù có chạy, cũng sẽ bắt về.”
Người đàn ông bật cười: “Xem như cậu lợi hại.” Anh ta nâng ly rượu, uống một ngụm: “Sinh nhật vui vẻ.”
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Hôm nay em vẫn rất đẹp!” Đoàn Huy Vũ có chút say giữ tay Đường Tuyên: “Nhưng anh chưa thể buông bỏ em…”
Anh còn nhớ lần trước cô đã nói, hi vọng ngày họ gặp lại nhau cũng là lúc có thể quên được đối phương.
“Anh say rồi, mau đi tìm vị hôn thê của mình đi!” Cô không muốn dây dưa với anh.
“Tuyên Tuyên, nhìn anh đau khổ thì em mới vui phải không? Giờ anh đau lắm…” Anh nắm lấy tay cô, đặt vào lòng ngực trái của mình: “Đau ở đây, rất đau!”
“Đúng là không biết xấu hổ, hai người quên thân phận của mình rồi sao?” Đường Tuyên còn chưa kịp phản ứng, Đường Hoa đã đi đến.
“Là vị hôn thê của chị làm phiền tôi.” Đường Tuyên bỏ đi, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh anh ở cùng người khác.
“Người ta vốn đâu có cần anh, cố gắng làm gì?” Đường Hoa mỉa mai.
Ánh mắt Đoàn Huy Vũ trở nên lạnh lùng, làm gì còn dáng vẻ say xỉn như vừa rồi.
Khó khăn lắm anh mới nói được với Đường Tuyên mấy câu, lại bị người phụ nữ này phá hoại.
Có vài người nhận ra anh và Đường Hoa, đến chào hỏi, anh cũng chỉ gật đầu, hoàn toàn không muốn giao tiếp với họ.
Đường Hoa thì khác, đối với ai chị ta cũng rất nhiệt tình, dù sao lôi kéo nhiều quan hệ cũng tốt, biết đâu tương lai có thể nhờ vả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...